Khách điếm này rất lớn là một tòa lâu ba tầng bằng gỗ thượng hạng. Bên ngoài treo từng dãy đèn lồng đủ màu sắc sặc sỡ. Dưới sảnh chính là nơi phục vụ ăn uống cho khách nhân. Cố Tịch Lam tìm một bàn cạnh cửa sổ, gọi một bình trà trong khi chờ đợi Yến Linh Nhi và Cố Lâm Hàn.
Cố Lâm Hàn chưa kịp ngồi xuống đã lập tức nghiên cứu thực đơn. Sau đó mới nhớ ra mình không còn là công tử của Cố gia trang nữa liền ngượng ngùng nói với tiểu nhị vẫn đang đứng bên cạnh.
"Ngại quá! Ta uống trà được rồi, bọn ta sẽ gọi món sau."
Tiểu nhị làm ở nơi này khá lâu rồi, gặp biết bao tình cảnh như thế này. Vì thế không lấy làm lạ mà vẫn duy trì nụ cười hòa nhã.
"Không sao! Khách quan cứ dùng nước thoải mái."
Cố Tịch Lam bị thu hút bởi dòng người qua lại trên đường, một lúc lâu mới hồi thần thì thấy bàn vẫn trống trơn liền hỏi Cố Lâm Hàn.
"Sao đệ không gọi món? Chẳng phải lúc nãy đệ kêu đói hả?"
Uống thêm một ly trà Cố Lâm Hàn mới che miệng nhỏ giọng thì thầm.
"Món ở đây đắt quá, đệ thấy có một tiệm mì chỗ kia chắc là ngon lắm!"
Nói xong thì chỉ về phía xe mì nhỏ ở phía đối diện.
Cố Tịch Lam nghe xong thì ngẩn người sau đó đau lòng xoa đầu Cố Lâm Hàn.
"Tỷ có nhiều ngân lượng lắm, đệ muốn ăn gì cứ gọi."
Sợ Cố Lâm Hàn không tin Cố Tịch Lam lấy luôn hà bao bên hông mình ra, trong đó có vàng thỏi, bạc vụn vân vân. Còn một xấp ngân phiếu trong tay nải Cố Tịch Lam không tiện cầm theo.
Trông thấy một mớ vàng trắng hỗn loạn Cố Lâm Hàn hoa cả mắt lập tức vui vẻ chọn hầu như hết các món đặc sản.
Phục vụ mang thức ăn lên Yến Linh Nhi cũng vừa nhập hội. Cô nương thay một thân y phục sạch sẽ khí chất tiểu thư cao quý hiện rõ khiến cho tầm mắt mọi người xung quanh nhìn cô thêm một lát. Có lẽ từ nhỏ đã quen với loại chuyện này Yến Linh Nhi vẫn rất tự nhiên ngồi vào ghế của mình.
Còn Cố Tịch Lam thì từ đầu đã dịch dung cho mình thêm một chiếc bớt màu nâu bên má, vì thế chẳng hề thu hút bất kỳ ai.
Cố Tịch Lam chống cằm suy nghĩ, hình như từ lúc đi chung với nhau đến giờ cô chưa hỏi đến chuyện riêng tư của Yến Linh Nhi. Lời căn dặn của người đó vang vọng bên tai Cố Tịch Lam gắp một miếng nấm đông cô xào cho vào miệng nhai.
"Linh Nhi! Có thể cho ta biết tại sao muội lại bỏ nhà đi không?"
Không nói thì thôi nhắc đến lại khiến cho Yến Linh Nhi vô cùng tức giận.
"Cha của muội hứa gả muội cho cái tên minh chủ võ lâm Lệnh Ngọc Tùy. Muội rất ghét gã nên mới bỏ đi."
Cố Lâm Hàn tròn mắt.
"Tại sao lại ghét huynh ấy. Đệ nghe nói võ lâm minh chủ Lệnh Ngọc Tùy chính là thần đồng võ học của trung nguyên. Mười tuổi đã có tiếng trên giang hồ. Hai mươi hai tuổi trở thành võ lâm minh chủ trẻ nhất từ xưa đến nay. Huynh ấy còn đứng đầu bảng cao thủ trung nguyên đó."
Cố Tịch Lam gõ lên đầu đệ đệ nhà mình.
"Chuyện này mà đệ cũng biết?"
Cố Lâm Hàn ưỡn ngực nói với Cố Tịch Lam.
"Khoảng thời gian bị thương a Di mua rất nhiều sách về cho đệ đọc. Trong đó có vài quyển viết về chuyện thầm kín của võ lâm. Đệ đâu chỉ biết mỗi chuyện này."
Nhìn xung quanh xác định không ai để ý đến bọn họ Cố Lâm Hàn mới nhỏ giọng nói với hai người.
"Đệ còn biết minh chủ võ lâm Lệnh Ngọc Tùy và cung chủ Đồng Ấn từng xung đột nhau vì một nữ nhân. Chính là đệ nhất mỹ nhân tên là vân gì đó?"
"Là Vân Mặc Sắc!"
"Đúng đúng! Nghe nói trong buổi tiệc có Vân Mặc Sắc tham dự, cô ta từ chối uống rượu của Lệnh Ngọc Tùy khiến cho hắn nổi giận. Vừa định ra tay thì Đồng Ấn đã ngăn cản, đánh qua lại thành Lệnh Ngọc Tùy đóng cửa bế quan một tháng."
Cố Lâm Hàn mải mê buôn chuyện không để ý giọng nói trầm trọng của Cố Tịch Lam. Việc Lệnh Ngọc Tùy bị Đồng Ấn đánh khi đó cô vẫn còn ở Trấn Yêu Cung. Đồng Ấn nhận thiệp mời của Lệnh Ngọc Tùy, mọi khi y sẽ từ chối nhưng không hiểu sao lần này lập tức đồng ý. Có điều chỉ mang theo Trang Bạch Tế. Sau khi về thì giang hồ bắt đầu đồn thổi Đồng Ấn đánh Lệnh Ngọc Tùy nằm liệt giường. Nhưng ẩn tình bên trong thì không ai biết, kể cả Trang Bạch Tế lắm mồm cũng chẳng hề hé răng.
Bây giờ nghe đệ đệ nhà mình nói thế dù không tin hoàn toàn nhưng trong lòng Cố Tịch Lam bắt đầu để ý đến cái tên Vân Mặc Sắc. Kiểu tranh giành mỹ nhân rất thường xảy ra.
Suýt nữa thì Lệnh Ngọc Tùy trở thành phu quân của Yến Linh Nhi, vậy mà cô nàng nghe chuyện đến là hào hứng, khiến cho giọng nói cũng kích động vài phần.
"Tỷ thấy chưa, may là muội trốn kịp. Chứ nếu không thì thể nào cũng bị Lệnh Ngọc Tùy từ hôn. Vân Mặc Sắc chính là mỹ nhân đệ nhất đó. Muội không có cửa giành đàn ông với cô ta đâu."
Nghe cách nói của Yến Linh Nhi là Cố Tịch Lam không hài lòng chút nào.
"Đừng tự hạ thấp mình, Lệnh Ngọc Tùy không có mắt mới bỏ qua muội. Vả lại đó chỉ là tin đồn, muội đừng ai nói gì cũng tin."
Đang chán muốn chết bỗng có chuyện để tán nhảm nên Cố Lâm Hàn lập tức bày tỏ thái độ phản đối.
Bởi vì trong sách nói rất ư là rành mạch khúc chiết nên Cố Lâm Hàn tin tưởng hẳn là sự thật, mà không biết rằng kẻ viết nên quyển sách này cũng chỉ vì kiếm tiền mà thôi.
Cố Tịch Lam nghe một tràn diễn giải của Cố Lâm Hàn xong thì xua tay.
"Tỷ tin rồi! Ăn nhanh kẻo nguội."
Đệ đệ nhà mình vì vết thương đã nhốt mình trong phòng một thời gian dài hẳn là rất tịch mịch. Cho nên Cố Tịch Lam không hề muốn vì chuyện này mà làm y mất hứng, vì thế gật đầu cho qua chuyện rồi gắp thức ăn vào chén Cố Lâm Hàn.
Nhưng Cố Lâm Hàn thì vẫn để ý đến thái độ thờ ơ của Cố Tịch Lam nên lén lút kéo ống tay áo của Yến Linh Nhi thì thào tìm người cùng phe.
"Tỷ tin đệ đúng không?"
Yến Linh Nhi tuy chỉ hơn Cố Lâm Hàn hai tuổi nhưng rất ra dáng bề trên khoanh tay lộ ra gương mặt tự tin.
"Dĩ nhiên tỷ tin đệ rồi! Bởi vậy tỷ mới trốn nhà để từ hôn đó!"
Hai chữ từ hôn này nếu để Yến Linh Nhi nhai đi nhai lại thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô nhóc. Tuy Yến Linh Nhi ít khi xuất đầu lộ diện nhưng tiểu thư của La Phong Môn đâu thể chẳng ai biết mặt. Cố Tịch Lam không muốn kẻ xấu nghe được những lời này. Một truyền mười, mười truyền trăm, nhỡ may sau này Yến Linh Nhi để mắt đến ai thì sẽ như một vết đen rất khó giải thích với người ta.
Nhưng Cố Tịch Lam cũng hiểu đây là tuổi ngỗ ngược nên chỉ muốn lời ít ý nhiều, nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Chuyện hôn nhân đại sự sao không nói rõ ràng với phụ thân? Muội là tiểu thư khuê các làm sao có thể bỏ nhà đi như vậy. Lần này ra ngoài gặp tỷ, sau này lỡ may đụng phải kẻ xấu thì sao? Muội không có tí võ công nào để tự vệ nữa là."
Yến Linh Nhi cụp mắt ỉu xìu nằm bò ra bàn.
"Muội nói với phụ thân rồi nhưng người nhất quyết không nghe. Còn nghiêm mặt bảo rằng minh chủ võ lâm tuổi trẻ tài cao dung mạo phi thường. Trong mắt phụ thân tên Lệnh Ngọc Tùy đó chính là kẻ không hề có khuyết điểm nào. Nếu bắt muội lấy tên đó thà muội vào Trấn Yêu Cung lấy cung chủ đeo mặt nạ của tỷ cho rồi."
Cố Tịch Lam gõ lên đầu của Yến Linh Nhi.
"Đừng nói nhảm!"
Chỉ là bộc phát tức giận nên Yến Linh Nhi mới nói không suy nghĩ, bị Cố Tịch Lam khều một cái không đau nhưng vẫn làm cho Yến Linh Nhi le lưỡi. Sau đó không dám nói lung tung nữa mà cùng Cố Lâm Hàn vui vẻ dùng cơm.
Ăn uống xong xuôi Cố Tịch Lam để Cố Lâm Hàn và Yến Linh Nhi ở lại khách trọ. Mục đích chính Cố Tịch Lam đến thành Vạn Lý này là vì trong thành có chi nhánh của Phong Vãn Lâu tổ chức chuyên mua bán tin tức nổi tiếng trên giang hồ. Lần này đến đây nếu may mắn hy vọng có thể tìm ra tí đầu mối về kẻ chủ mưu hại chết phụ mẫu của mình.
Phong Vãn Lâu cách khách điếm không xa. Trông từ bên ngoài giống như một ngôi nhà của phú hộ bình thường. Chẳng hề hùng vĩ nguy nga như Trấn Yêu Cung. Cố Tịch Lam đi cùng nha hoàn xuyên qua một rừng trúc xanh mướt sau đó vào sảnh chính. Một cô nương mặt hoa da phấn từ bên trong đi ra thấy Cố Tịch Lam thì cười thật tươi.
"Bàn Cổ hộ pháp thứ tư của cung chủ Đồng Ấn. Quả đúng là mỹ nhân! Nếu ta mà là cung chủ ta sẽ không để cô làm hộ pháp của mình đâu. Nhất định phải nâng niu trong bàn tay tùy thời chiều chuộng."
Tuy ngoài miệng thì đang đùa cợt Cố Tịch Lam, nhưng từng lời nói đều kính cẩn gọi Đồng Ấn là cung chủ. Điểm này khiến cho Cố Tịch Lam có cảm tình với người đối diện thêm một chút. Nhưng mà cô không rảnh để nói chuyện phiếm.
"Ta muốn biết chủ mưu sau vụ tàn sát Cố gia trang là ai?"
Hỏi như thế nhưng Cố Tịch Lam cũng chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Bởi vì tuy Phong Vãn Lâu là tổ chức tình báo nổi tiếng nhưng nếu là hành động lén lút thì làm sao biết được. Do đó không hề bất ngờ khi được nghe câu trả lời phủ nhận.
Nhưng cô nương này rất khôn lanh, chẳng cung cấp được tin cho khách còn hỏi ngược lại.
"Đệ đệ của cô thế nào? Ta nghe nói cốc chủ Thanh Vân Cốc đích thân luyện thuốc cho y?"
Cố Tịch Lam đâu ngốc đến nỗi không được lợi ích gì mà còn tự giác khai ra việc của mình.
"Cô đang xem ta là đầu mối cung cấp tin tức sao?"
Cô nàng không hề bị thái độ thờ ơ của Cố Tịch Lam làm cho phiền lòng mà còn tự giới thiệu tên mình.
"Gọi ta Nguyệt Nga!"
Cố Tịch Lam gật đầu.
"Nguyệt Nga cô nương!"
Tám năm trước tin tức về Cố gia trang một đêm bị tàn sát đã tạo nên một luồng chấn động không nhỏ trong giới võ lâm. Bởi vì trang chủ cố gia trang Cố Nhiễm chỉ là một thương nhân buôn bán tơ lụa. Không phải ban chủ của môn phái trong giang hồ. Y còn thường xuyên hành thiện tích đức vì thế Cố Nhiễm được rất nhiều người kính trọng. Đáng lý không thể có xích mích lớn gì dẫn đến họa diệt tộc. Vì vậy lâu chủ Phong Vãn Lâu đã cho điều tra tin tức nhưng tám năm nay vẫn dậm chân tại chỗ. Nguyệt Nga nhăn mày nói với Cố Tịch Lam những gì mình biết.
"Thời gian trước ta phụng mệnh điều tra về việc này. Nhưng không hề có một tí manh mối gì. Đến gần đây ta mới nghe ngóng được trước khi phụ thân ngươi mất đã từng gặp Tô Hoàng Hạc. Người này ngươi cũng biết, chính là sư phụ của Yến Linh Nhi."
Trông thấy gương mặt đang hồng hào bỗng hơi tái của Cố Tịch Lam ánh mắt Nguyệt Nga lóe lên như hiểu ra chuyện gì.
"Đến hiện tại ta vẫn chưa chắc chắn Tô Hoàng Hạc liệu có liên quan đến vụ huyết án hay không."
Bao nhiêu đây cũng xem như là có manh mối rồi. Không uổng công đi một chuyến. Nếu dễ dàng có tin tức thì Đoan Phỉ là điều tra ra từ lâu rồi.
Chuyện phụ mẫu bị giết hại Cố Tịch Lam từng nói qua với Đồng Ấn. Tưởng rằng y chỉ nghe cho có, ai ngờ đâu suốt thời gian ở Trấn Yêu Cung thì Đoan Phỉ là người lãnh trách nhiệm tìm tin tức cho cô. Nhưng vẫn chỉ biết được trong đêm đó ngoài hai tỷ đệ Cố Tịch Lam may mắn thoát nạn, còn có đại ca của cô Cố Tu Văn. Dù thế tung tích của Cố Tu Văn vẫn như đá chìm dưới biển.
Nhưng mà bây giờ Cố Tịch Lam biết thêm được cái tên Tô Hoàng Hạc, vậy thì cứ lần theo từ đây.
Cố Tịch Lam tươi cười lấy ra một xấp ngân phiếu làm cho khóe miệng Nguyệt Nga càng giương lên cao.
"Ta vẫn sẽ tiếp tục cho người thu thập tin tức. Nếu có tin gì mới sẽ liên hệ với cô."
"Đa tạ!"
Bởi vì vừa hoàn thành một vụ làm ăn béo bở nên Nguyệt Nga nói thêm vài lời.
"Viên Hắc Ngọc Hoàn của cô bị thần y Tiêu Hạc Vân mài ra làm thuốc trong giang hồ chỉ có Phong Vãn Lâu bọn ta và cung chủ Đồng Ấn biết. Cung chủ còn làm hẳn một viên ngọc giả để đánh lừa mọi người. Ta nói cô nghe hôm qua cung chủ của cô còn ra lệnh cho thuộc hạ thông báo ra ngoài, cô đã hoàn toàn bị trục xuất khỏi Trấn Yêu Cung. Còn nói sau này giữa hai bên đều không liên quan gì tới nhau nữa. Thật là một người bề ngoài lạnh giá nhưng nội tâm ấm áp khôn cùng."
Chuyện bị trục xuất Cố Tịch Lam đã lường trước từ lâu. Tuy đêm đó gặp nhau cô cố tình mềm giọng để Đồng Ấn suy nghĩ lại. Nhưng Cố Tịch Lam thừa biết tính cách quyết đoán sát phạt của y. Nói thì có vẻ vô tình nhưng thực ra Đồng Ấn làm chuyện này vì để bảo vệ cô. Thử hỏi giang hồ này ai không tham lam? Nếu cô mãi mang danh hộ pháp ma giáo thì sẽ là lý do chính đáng để cả giang hồ truy đuổi.
Chỉ có một chuyện cô bất ngờ chính là Đồng Ấn còn biết nguyên do cô trộm Hắc Ngọc Hoàn. Nếu đã rõ đích đến là Thanh Vân Cốc tại sao không cho thuộc hạ truy lùng. Hắc Ngọc Hoàn quý giá như vậy nhưng vẫn để cô mang đi dễ dàng.
Chu toàn mọi thứ cho cô đến thế, hỏi sao Cố Tịch Lam có thể không động tâm đây?
Trong lòng thổn thức bao nhiêu nhưng Cố Tịch Lam vẫn không để lộ ra bên ngoài.
"Ta biết rồi!"
Nguyệt Nga muốn dò xét Cố Tịch Lam nhưng phát hiện cô vẫn bình thản như không liền mất hứng đàng hoàng hẳn lên.
"Hai ngày trước trưởng lão Trang Bạch Tế làm phản hạ độc cung chủ Đồng Ấn sau đó cướp lấy Hắc Ngọc Hoàn giả đi rồi."
Choang!
Chén trà trong tay Cố Tịch Lam rơi xuống đất mày liễu nhíu lại thật chặt.
"Độc đã trị chưa?"
Tin tức này Nguyệt Nga cũng không biết.
"Thật hổ thẹn tình báo chỉ đem về được bấy nhiêu. Hiện tại Trấn Yêu Cung canh phòng vô cùng cẩn mật không ai có thể biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì."
Cố Tịch Lam còn muốn hỏi rất nhiều điều nhưng trông thấy vẻ áy náy trên gương mặt của Nguyệt Nga thì cô thừa biết có hỏi cũng chẳng được gì. Vì thế bèn cáo từ ra về.