Sau đó là lạnh lẽo thấu xương.
Vực này nếu nhìn từ trên thì không thể nào thấy được đáy. Cho dù có là người võ công nhất đẳng, thị lực đã được nâng cao bao nhiêu lần. Bởi vì nó lúc nào cũng được bao phủ bởi một lớp sương mù đậm đặc.
Tuy lúc này trời đang giữa trưa nhưng tuyệt nhiên không thấy một tia nắng nào lọt xuống nơi này. Vực sâu quanh năm không chút ánh sáng, vậy mà có một con sông lớn nước chảy cuồn cuộn cùng với không khí lạnh lẽo âm u, cây cối um tùm tạo nên phong cảnh im lìm xám xịt như một bức tranh tĩnh vật.
Bởi vì lúc trước Đồng Ấn từng ở nơi này nên khá rành về địa thế dưới đáy vực, do đó chọn chuẩn hướng để hai người rơi vào lòng sông tránh bị va đập dẫn tới mất mạng.
Trở lại thời gian trước, khi Tiêu Hạc Vân vẫn chưa đeo mặt nạ lấy tên là Đồng Ấn nghe nói đến Hắc Ngọc Hoàn. Vốn y không có ý định tranh giành, nhưng Trang Bạch Tế đã tự chủ trương mọi chuyện. Hắn lén lút gửi thư khiêu chiến với Phó Vọng Lư. Nội dung trong thư sau này khi ngồi lên vị trí cung chủ Trấn Yêu Cung Tiêu Hạc Vân mới vô tình đọc được.
Gửi cung chủ Phó Vọng Lư!
Ta là một người không có tên tuổi trong giang hồ. Nhưng hôm nay ta muốn khiêu chiến với ngươi. Ta thắng sẽ lấy chức vụ cung chủ Trấn Yêu Cung cùng với viên Hắc Ngọc Hoàn.
Nếu là nam nhân thì hãy chấp nhận đi!
Một bức thư khiêu chiến chẳng có đầu đuôi, thảo nào dù bị đuổi đánh Trang Bạch Tế vẫn nhất quyết không nói cho Tiêu Hạc Vân biết trong thư hắn đã viết những gì.
Vậy mà Phó Vọng Lư chẳng những chấp nhận còn chọn luôn ngày giờ địa điểm.
Thế mới nói trên thế gian này việc đơn giản hay không đều là do suy nghĩ của con người mà ra.
Như vậy vẫn chưa xong, Trang Bạch Tế đã ra tay thì phải gọi là ầm ĩ hết mức có thể, sau khi nhận được hồi âm từ Phó Vọng Lư, Trang Bạch Tế huy động thuộc hạ của mình ở Phong Vãn Lâu truyền tin khắp võ lâm ngày giờ, địa điểm cụ thể rõ ràng.
Cho nên dù không muốn Đồng Ấn cũng phải tham dự, ngày y đến trước võ đài ở Trấn Yêu Cung người không sợ trời cũng chẳng sợ đất như y cũng phải giật mình. Bởi vì đám đông chật kín, chen chúc người vây xung quanh võ đài. Cũng phải thôi, giang hồ đã yên bình bao năm rồi. Hiếm hoi lắm mới có nhân vật không tên tuổi thách đấu với cung chủ Phó Vọng Lư. Hễ ai rảnh rỗi đều nhất định đi xem cho bằng được, không có chỗ thì nhảy lên mái nhà hoặc nhánh cây cao. Cứ như là cuộc chiến tranh giành ngôi vị võ lâm minh chủ.
Khoảng thời gian Tiêu Hạc Vân trưởng thành đều ở Thanh Vân Cốc, tên tuổi thần y của Tiêu Hạc Vân đều xuất phát từ những lần ra tay cứu người khi đang trên đường đi hái thuốc. Vì trị bệnh nên rất ít sử dụng đến võ công của mình. Con người đã lâm vào bước đường thập tử nhất sinh thì lang trung được xem như ông trời. Ai dám giễu võ dương oai trước mặt Tiêu Hạc Vân chứ.
Cho nên khi lấy danh xưng Đồng Ấn thì chính là một nhân vật vô danh, lần đầu tiên xuất hiện trong chốn giang hồ.
Có thể nói trận chiến với Phó Vọng Lư rất ác liệt. Bởi vì Phó Vọng Lư vừa giỏi võ công vừa không sợ chết nên Đồng Ấn chỉ còn cách chiến đấu một mất một còn. Đến khi thắng được Phó Vọng Lư thì y cũng chẳng thể nào lành lặn, vậy mà còn phải nhảy xuống vực Vô Đáy ở dưới này một tháng.
Mỗi ngày đều phải đánh nhau với một đám dã thú hung tợn, bọn chúng rất đông xông lên không sợ chết là gì. Cho dù là có thần lực trong người cũng không thể chịu được mỗi ngày bị đánh hội đồng. Huống chi Đồng Ấn chỉ là người bình thường, vì thế phải tìm chỗ trú chân để điều trị vết thương sau cuộc loạn đấu. Nhưng ở được vài canh giờ thì bọn dã thú sẽ đánh hơi tìm thấy.
Cứ thế đánh rồi chạy, nên đến khi hết thời gian từ dưới vực xông lên y mới mang bộ dạng như quỷ từ dưới đại ngục xông lên. Chém giết quá nhiều tích tụ thành sát khí, khiến cho Đồng Ấn gần như tẩu hỏa nhập ma. Phải mất tròn một năm mới trở lại bình thường.
Quay trở lại hiện tại, độc phát lần này không giống mọi lần mà nó nhân đau đớn gấp trăm lần. Trái tim như bị một cây kim mảnh châm vào từng lỗ sâu, làm cho gân xanh nổi khắp người Đồng Ấn. Y không thể thở được đau đớn ôm lấy trái tim rồi dần dần chìm xuống nước.
Cũng may Phục Hy thanh tỉnh rất nhanh, lặn xuống nước đem Đồng Ấn bơi vào bờ. Nói thì đơn giản nhưng mà sức nước cực kỳ mạnh mẽ, cứ cuồn cuộn không ngừng. Phục Hy lặn ngụp mãi, đến khi đem được Đồng Ấn lên bờ thì gần như không còn tí sức lực nào.
Nhưng hắn chỉ dám thở dốc vài hơi rồi ngó nghiêng cảnh giác xung quanh, sau đó nghiêng ngả vác Đồng Ấn lên vai tìm một hang động khô ráo để trú tạm.
Trong lúc giao đấu với Hạo Thiên Phục Hy cũng bị thương nhiều chỗ, chân còn bị chém bởi nhuyễn kiếm. Vết thương vừa sâu vừa dài, cộng thêm thời gian ngâm trong nước lạnh. Làm cho vết thương bị đông lại. Máu không còn chảy nữa nhưng mỗi bước chân đi là muôn ngàn khó khăn. Đồng Ấn thì vô cùng cao lớn vác trên vai, Phục Hy khó nhọc lê từng bước nhưng dù thế nào cũng không bỏ Đồng Ấn lại. Phục Hy thừa biết nếu không phải vì mang theo hắn với khinh công của mình Đồng Ấn thừa sức thoát thân.
Trong bốn vị hộ pháp của Đồng Ấn ai cũng từng sống trong địa ngục huấn luyện của Si Cuồng đều trong chỗ chết mà ngoi lên. Chỉ duy nhất có Phục Hy là người đi đường tắt. Phụ mẫu của hắn là gia đình nông dân bình thường. Năm đó quê nhà mất mùa mọi người trong thôn đều cùng nhau bỏ đi khỏi nơi chôn nhau cắt rốn của mình để lang bạt qua vùng khác tìm kế sinh nhai. Trên đường chạy nạn phụ mẫu Phục Hy và mọi người bị bọn cướp giết hại. Trước khi chết mẫu thân gắng gượng đem Phục Hy đặt vào phía sau một bụi cỏ cao bằng đầu người.
"Con ngoan! Dù thế nào cũng đừng để bọn chúng tìm thấy con nhé!"
Khi ấy hắn mới bảy tuổi trốn ở nơi đó mở to mắt nhìn máu tươi văng tung tóe. Tiếng la hét gào khóc vang vọng khiến cho Phục Hy vì sợ hãi mà gần như chết lặng. Lúc ấy Tiêu Hạc Vân chưa có thân phận cung chủ Trấn Yêu Cung, trên đường đi hái thuốc ngang qua không nói một lời giết sạch toàn bộ đám cướp, chỉ tiếc là đến chậm nên còn mỗi Phục Hy. Có lẽ do còn nhỏ mà phải chứng kiến tình cảnh quá mức bi thảm của người thân, nên Phục Hy chẳng nhớ được gì. Kể cả tên của mình. Được Tiêu Hạc Vân bế lên chỉ biết gục mặt trên vai y khóc như con mèo nhỏ.
Sau này Tiêu Hạc Vân mang mặt nạ thành thân phận cung chủ Trấn Yêu Cung, liền đặt cho hắn tên là Phục Hy mang theo bên mình. Mười một năm sống trong Trấn Yêu Cung nơi đó trở thành nhà của Phục Hy, mà Đồng Ấn vừa là cung chủ lại như đại ca. Vì thế mới làm cho Hạo Thiên ganh ghét trở mặt bắt tay với Si Cuồng làm phản.
Đồng Ấn chính là tín ngưỡng của Phục Hy, cũng là người mà y nguyện kính trọng ở bên cạnh bảo vệ suốt đời.
Đi tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng thấy một hang động phía sau gốc cây cổ thụ già cỗi. Phục Huy cắn răng bước thấp bước cao ra ngoài tìm một ít củi khô, về đốt lên một đống lửa sau đó cởi y phục của Đồng Ấn để hong khô. Cẩn thận kiểm tra trên người Đồng Ấn không phát hiện một vết thương nào Phục Hy mới an tâm xé ống tay áo băng bó vết thương khắp người mình.
Bởi vì lặn dưới nước khá lâu nên tai Phục Hy dường như bị ù, không còn nhận biết rõ âm thanh. Phải đến khi ánh lửa chiếu lên một bóng đen trên vách tường trong hang động Phục Hy mới giật mình phát hiện, không biết từ bao giờ có một vật đang đứng ngoài cửa hang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, nó từ từ đi vào nhưng vẫn cách xa đống lửa.
Phục Hy vội đứng lên che lại Đồng Ấn nửa thân trên để trần, vẫn đang hôn mê dựa vào thành hang. Chẳng thể nào biết đây là thứ gì.
Động vật này có đôi mắt đỏ lòm như máu, lông lá phủ đầy khắp mặt và toàn thân. Dáng người nhỏ bé móng tay dài nhọn hoắt, đang đứng thẳng bằng hai chân im lặng ngắm Phục Hy một cách thèm thuồng.
Phục Hy bắt đầu suy tính đường lui.
Hiện tại Đồng Ấn vẫn đang hôn mê công lực hiện tại của hắn không nhiều. Một chân còn bị trọng thương, nếu con súc sinh này tấn công e rằng rất khó dành phần thắng.
Phục Hy từng nghe Đồng Ấn nói dưới vực này chứa toàn những con vật cực kỳ hung hãn đáng sợ. Có lẽ là loài này.
Nhỡ may hắn còn đồng bọn thì sao?
Vừa nghĩ cái gì thì cái đó đến. Từ ngoài hang một đám sinh vật lúc nhúc đi vào cũng mang bộ dáng như tên này. Tầm mắt của chúng nhìn chăm chăm vào Phục Hy lưỡi le ra để lộ hàm răng nanh nhọn hoắt. Nước miếng từ miệng chúng liên tục chảy xuống đất, trong cổ họng vang lên những tiếng ực ực vì thèm khát. Mùi hôi thối xông tới làm Phục Hy thật muốn nôn.
Phục Hy cầm que củi đang cháy trong đống lửa giơ lên quơ về phía đám sinh vật này. Lửa tới đâu bọn chúng thụt lùi tới đó, nhưng vẫn cố bám trụ không chịu rời đi.
"Lửa không làm gì được chúng đâu!"
Giọng nói trầm trầm nặng nhọc từ sau lưng vang lên, Phục Hy mừng rỡ chạy đến đưa y phục vẫn chưa khô cho Đồng Ấn.
"Cung chủ! Người tỉnh rồi!"
Cơn đau trong cơ thể đã dần dịu đi nhưng mắt Đồng Ấn bắt đầu đỏ lên, nhưng có thể là do nước sông quá lạnh nên tạm thời vẫn chưa phát điên trở thành thú dữ.
Khi y vừa mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy một đám trong hang bèn hiểu chuyện gì sắp sửa xảy ra.
"Yên tâm ta sẽ mang ngươi an toàn ra khỏi nơi này."
Đồng Ấn khoác áo choàng đen vào, đi đến gần nhóm quái vật. Tuy ánh mắt chúng vẫn tham lam nhìn Phục Hy nhưng giống như sợ Đồng Ấn bọn chúng tự động tách ra thành một đường.
"Theo ta!"
Phục Hy theo sát Đồng Ấn ra khỏi hang động. Đi thêm vài bước Đồng Ấn nắm lấy áo Phục Hy dùng khinh công nhanh nhất của mình lao vào trong màn đêm thăm thẳm. Tốc độ bay của y cực kỳ nhanh. Nhưng sau lưng vẫn nghe từng tiếng ầm ầm. Càng đi xa tiếng động càng âm vang kéo dài.
Vốn dĩ Đồng Ấn muốn nhân lúc mình tỉnh táo đem Phục Hy giấu ở một nơi nào đó khuất tầm nhìn. Để tránh khi mình chẳng kềm chế được hung tính sẽ không ngộ sát Phục Hy. Bởi thế mới dùng khinh công bay thật nhanh, nhưng mà vẫn không kịp với bọn súc sinh này.
Chạy đến con sông lúc nãy bọn bọ rơi xuống, sức nước rất lớn hai mắt Đồng Ấn đã hoàn toàn chuyển thành màu đỏ. Y thở hổn hển thả Phục Hy xuống đất.
"Chạy mau!"
Phục Hy đã ở bên cạnh Đồng Ấn nhiều năm, số lần y phát độc Phục Hy đều là người chăm sóc. Vì thế khi Đồng Ấn vừa cất tiếng cảnh báo, chỉ cần liếc sơ là Phục Hy đã biết Đồng Ấn sắp không tỉnh táo được rồi. Y biết mình phải bỏ Đồng Ấn trốn thật nhanh, nhưng lũ sinh vật đã đuổi đến đây. Phục Hy không thể làm thế được.
Lúc nãy là quan sát tình hình, bây giờ bọn chúng giống như đã thương lượng từ trước vừa tới liền xông đến vây công hai người.
Phục Hy rút ra roi da đeo bên hông quất mạnh vào một con đang giơ móng vuốt muốn chụp vào đầu Đồng Ấn. Con vật lập tức văng ra xa hộc máu chết ngay tại trận.
Nhưng bởi vì không rảnh tay nên hắn bị những con còn lại cào thành từng vết thương nham nhở khắp người.
Đồng Ấn đã hoàn toàn mất đi lý trí ra tay hung tàn ác độc. Mỗi lần chưởng phong vung tới đều có vài con phải bỏ mình.
Xem ra lũ súc sinh này không hề mạnh, nhưng chúng rất đông. Con này chết thì đứa khác xông đến không biết sợ là gì.
Qua hơn canh giờ, Phục Hy dần đuối sức. Hắn không dám đến gần Đồng Ấn sợ bị giết nhầm vì thế hai người cách càng xa đến cuối cùng Phục Hy bị nhóm gần ba mươi con xông tới quyết tâm ăn thịt. Bọn chúng giữ lấy tay chân hắn, vừa định xé ra chia nhau thì ánh kiếm lóe lên.
Xẹt!
Tay, chân, đầu cổ văng tứ tung, Phục Hy không còn lực giữ té xuống đất. Cả người đều là máu thịt trộn lẫn vào cát. Y không còn biết đau nữa tầm mắt mờ dần. Trước khi hôn mê chỉ kịp thấy gương mặt phóng đại của Đồng Ấn. Phục Hy giơ tay nắm lấy vạt áo đen của Đồng Ấn thều thào.
"Để thuộc hạ làm mồi nhử! Cung chủ hãy.. chạy đi!"
Đồng Ấn chém giết đã đời bắt đầu tỉnh táo đôi chút thì trông thấy Phục Hy sắp bị ăn tươi nuốt sống.
Trong lúc nguy cấp Đồng Ấn phải dùng tay cản cái miệng đang há to chuẩn bị cắn vào cổ Phục Hy.
Phập!
Tiếng răng cắn sâu vào da thịt, kèm theo đó là cái đầu của con vật rũ xuống vì bị Đồng Ấn bẻ gãy.
Mang theo cánh tay bị cắn cho máu thịt lẫn lộn. Đồng Ấn vật vã giết hết một đám, rồi lập tức quăng Phục Hy vào trong nước. Với hy vọng dòng nước sẽ mang Phục Hy thoát khỏi nơi này.
Phục Hy rơi vào con sông lạnh buốt, đau đớn làm trạng thái hắn trở nên mơ hồ. Mắt chẳng còn nhìn thấy được gì chỉ có thể gào to trong bất lực.
"Cung chủ!"