• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà Từ Thận vẫn luôn rất náo nhiệt, mọi người đều thích tụ tập ở đây, nhưng tối nay lại rất yên tĩnh, chỉ có ba người bọn họ dùng bữa tối.

"Các anh em của anh đâu?" Hại thư nhiên cũng không quen theo.

Từ Thận nói: "Ở nhà Trần Sâm."

Nhà Trần Sâm có một bà lão, tính tình rất hung dữ.

Mấy ngày nay có lẽ là nể tình hắn mới kết hôn, mọi người đều thức thời không chạy đến nhà hắn.

Từ Thận cười cười: " Sau này dẫn em về thăm nhà.

Thư Nhiên cũng nghĩ đến việc sau cưới này, dừng đũa, tiếp tục gắp thức ăn như không có chuyện gì xảy ra.

"Đúng rồi, anh Thận." Chu Huệ nhớ lại hỏi:

"Khi nào Định tử đi làm?"

Hiện tại hôn sự của cô cũng sắp thành, làm chị phải bắt đầu quan tâm đến tiền đồ của em trai.

"Không vội." Từ Thận cũng từng nghe Thư Nhiên nhắc tới chuyện này, không để dây xích bị đứt nói: "Chờ cô kết hôn rồi đi. "Nói tới đây hắn giật mình, chẳng lẽ Thư Nhiên thật sự muốn đi làm?

Hắn nhìn Thư Nhiên, đối phương cũng nhướng mày, làm sao?

Chu Huệ gả cho Trương Vân Sinh, xác suất lớn là ở ký túc xá đơn vị, hai chị em cách nhau không xa, về sau hai nhà có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng tỏ tường, chẳng lẽ còn muốn giấu diếm sao?

“?” Thư Nhiên cố gắng hiểu.

Từ Thận lắc đầu, liếc Chu Huệ rồi tỏ vẻ không tiện nói chuyện.

Quên đi, không hiểu... Giao tiếp bằng mắt quá mệt mỏi, Thư Nhiên bỏ cuộc.

"Cũng được." Chu Huệ gắp cho em trai một đũa thức ăn: "Ăn nhiều hơn chút đi."

"Chị cũng vậy." Thư Nhiên dừng một chút: "Anh Thận cũng vậy. " Đạo lý đối nhân xử thế.

Từ Thận cúi đầu cười, rất muốn nói một câu, không muốn thì không cần phải miễn cưỡng.

Về phần chuyện đi làm, hắn quyết định buổi tối trở về phòng rồi mới hỏi rõ ràng.

Sau bữa tối, hai người một trước một sau vào trong phòng, Từ Thận ngồi ở bên giường, đi thẳng vào vấn đề nói: "Vợ, em cho anh một câu trả lời chắc chắn đi, khi nào thì nói với chị em? ”

"Nói gì với chị em?" Thư Nhiên ngồi trên ghế gấp trước bàn làm việc, trong tay cầm lấy một quyển tiểu thuyết, tiếp tục đọc chỗ đã đọc trước đó.

"Chuyện của hai chúng ta." Từ Thận nhìn cậu.

Thư Nhiên lâm vào suy nghĩ: "..."

Hắn muốn đi tắm rửa chốc lát, Từ Thận tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, tùy ý đặt ở đầu giường, tiếp theo mở radio bên cạnh nghe tin tức.

"Chờ sau khi chị em kết hôn đi, hiện tại chúng ta ở cùng nhau, nói ra khó tránh khỏi xấu hổ."

Chủ yếu là sợ Chu Huệ ngại, bạn bè của Từ Thận dễ dàng chấp nhận đồng tính luyến ái, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều vậy.

Vạn nhất Chu Huệ phản ứng thái quá, không chừng sẽ phát sinh mâu thuẫn với Từ Thận, ngẫm lại vẫn là chờ đối phương kết hôn rồi nói sau.



"Được." Từ Thận đối với câu trả lời này có thể chấp nhận.

Chỉ cần Thư Nhiên có ý định công khai, không giấu diếm thì hắn có thể chấp nhận.

"Đang đọc sách gì đấy?" Từ Thận còn không có ý định đi, tựa vào đầu giường nghỉ ngơi.

Ảnh đang nói chuyện với mình à?

Thư Nhiên lật sách lại nhìn thoáng qua bìa ngoài: "Tiểu thuyết võ hiệp, Chỉ Kiếm…Vi Môi. ”

Mấy bộ kinh điển đọc rồi, bộ này chưa đọc.

"Thấy thế nào?" Từ Thận suy nghĩ một chút, thế mà quên mất cốt truyện, chứng tỏ văn vẻ cũng bình thường: "Quyển khác hay hơn”

"Quyển nào?" Thư Nhiên thốt lên: "Của Huỳnh Dị á? "Sáng tác động một tí là sờ bàn tay nhỏ bé, bóp eo nhỏ gợn sóng.

Trong phòng im lặng một giây, tiếp theo hai người nhịn không được bật cười, người trưởng thành ăn ý.

Thực tế thì Huỳnh Dị viết sách quả thật rất nhộn nhạo.

"Không phải." Từ Thận nhìn cậu: "Của Kim Dung."

Sau đó hắn nghĩ đến đống tiểu thuyết mờ ám của mình, chắc Thư Nhiên đã xem qua giá sách của hắn rồi, hắn không xấu hổ, đó là chuyện bình thường.

"À." Thư Nhiên giả vờ: "Vậy để lát nữa em xem lại."

Đọc được hai dòng, cậu không thể không hỏi: "Có phải anh... cố ý mua những cuốn tiểu thuyết đó không?"

Từ Thận hẳn là biết cậu đang ám chỉ cái gì, chính là những quyển sách không đứng đắn kia.

"Những thứ đó?" Từ Thận quả nhiên ngầm hiểu, à một tiếng: "Thỉnh thoảng mới đọc, giết thời gian."

Thư Nhiên thầm nghĩ một cái tên gay như anh mà lại đi đọc tiểu thuyết BG.

Cậu cảm thấy mình có bệnh, tại sao lại thảo luận vấn đề này với một tên gay cơ chứ, nhưng cậu thực sự muốn hỏi: " Toàn là nam nữ với nhau, anh thấy có hứng thú không?"

Đọc sách thì chẳng phải sẽ tưởng tượng ra gì đó sao?

Thư Nhiên rất tò mò, lúc Từ Thận đọc sách trong đầu nghĩ cái gì? Đổi nữ chính thành nam?

Từ Thận ngẩn ra, đại khái không nghĩ tới Thư Nhiên sẽ thảo luận chuyện này với mình, hắn có chút kinh ngạc cười cười.

"Không tiện nói à? Không sao, dù sao cũng là chuyện riêng tư", Thư Nhiên nói, "Em hỏi vu vơ thôi."

"Không có." Từ Thận ho nhẹ một tiếng, thành thật trả lời câu hỏi của cậu: "Trước kia có hứng thú, hiện tại hẳn là không, lâu rồi anh không đọc."

Thư Nhiên: "?"

Ngước mắt khỏi cuốn sách, cậu nhìn Từ Thận: " Anh nói vậy là sao?"

"Em rất tò mò à?" Từ Thận cũng nhìn cậu

"Không tò mò sao em phải hỏi?" Thư Nhiên giống như lơ đãng quay đi chỗ khác: “Nói chuyện phiếm thôi.”

Trong phòng im lặng một lát, Từ Thận mới tiếp tục nói: "Trước kia, anh không biết mình thích đàn ông."

Trước kia không thích, bây giờ mới thích sao?

Thư Nhiên thông minh, lập tức nghĩ đến tiền căn hậu quả, sắc mặt hơi cổ quái, không phải Từ Thận là bị mình bẻ cong đấy chứ?

Vậy chẳng phải cậu tạo ra nghiệt lớn rồi à?

Thư Nhiên tắt lửa, Từ Thận lại hăng hái: "Sao không hỏi tiếp?"

Thư Nhiên nghĩ thầm, hỏi cái đầu nhà anh, em đã biết rồi.

Chẳng phải là vừa thấy Thư Nhiên nhớ cả đời sao…

(1 câu trong tiểu thuyết của Kim Dung, câu gốc là Nhất kiến Dương Quá, ngộ chung sinh)

Có người thích mình Thư Nhiên cũng không ngạc nhiên, sự hiểu biết bản thân vẫn còn đó.

"Anh còn không đi tắm rửa đi?" Cậu thuận miệng chuyển đề tài.

"Em giục anh đấy à?" Từ Thận nhướng mày, cười nói: "Vậy anh thật sự đi tắm đây. ”

Thư Nhiên: "..."

Thư Nhiên nhẹ nhàng lẩm bẩm trong lòng một câu: Mẹ kiếp.

Lời nói như nước hắt ra ngoài, cậu còn chưa kịp vãn hồi, Từ Thận đã ra ngoài tắm rửa.

Thời tiết nóng tắm rất nhanh, không lâu sau, hắn trở lại thúc giục Thư Nhiên: “Ngủ sớm dậy sớm, đi mau, nước nóng chuẩn bị sẵn cho em, có thể pha thêm nước lạnh."



Thư Nhiên gãi gãi tai: "Lát nữa em xem. "Bây giờ cũng còn quá sớm, mới hơn bảy giờ.

Từ Thận nhìn cậu: "Lát nữa nước sẽ lạnh."

"Giục gấp như vậy làm gì, không vội." Thư Nhiên vẫn không ngẩng đầu lên.

Tâm tư Từ Thận quá dễ đoán, đơn giản là nghĩ đến chuyện kia. Nhưng Thư Nhiên không muốn, đêm còn dài như vậy, còn sớm như vậy...

Thật quá đáng sợ.

Từ Thận nói: "Nếu em lười động đậy thì anh ôm em đi nhé?" Hắn rất vui vẻ, nếu Thư Nhiên đồng ý, hắn giúp Thư Nhiên tắm rửa cũng được.

"Vậy lại không cần." Thư Nhiên sao có thể đồng ý, trì hoãn đến tám giờ vẫn phải đứng dậy đi tắm.

Nước vẫn còn ấm, nhưng pha thêm chút nước lạnh, dội lên người rất thoải mái, ngẫm lại đây là đãi ngộ của Từ Thận cho cậu, Thư Nhiên có chút khó xử, dù sao hắn cũng thật sự đối xử tốt với mình.

Thư Nhiên cũng không ghét chuyện ở chung, bằng không cậu có thể bịa ra 100 lời nói dối, dùng để tránh sự thân cận với Từ Thận.

Cơ thể không khỏe... là một trong những lời nói dối đơn giản nhất.

Mà mình cuối cùng không có lựa chọn nói dối, độ chấp nhận Từ Thận của mình cao hơn nhiều so với tưởng tượng của mình nhiều lắm.

Thư Nhiên tắm rửa trong phòng tắm, Từ Thận ở trong phòng bồn chồn chờ đợi, nói không biết vì sao mỗi lần Thư Nhiên không ở dưới mí mắt hắn, hắn đều hoảng hốt, cảm giác hai bên đang cách xa mười vạn tám ngàn dặm, thậm chí xa hơn.

Thẳng đến khi Thư Nhiên trở lại dưới mí mắt, bị hắn ôm vào trong lòng, trái tim bất an của hắn mới có thể an tâm.

Hơi không có tiền đồ, không, là cực kỳ không có tiền đồ.

Thư Nhiên trở lại trong phòng, Từ Thận thấy cậu gội đầu, rất tự nhiên cầm khăn tắm đến giúp cậu lau khô tóc.

Hắn muốn giúp, Thư Nhiên cũng không từ chối, bèn ngồi ở trên ghế, rũ mi mắt xuống mặc cho hắn làm.

Loại quan tâm lẫn nhau này còn rất xa lạ, nhưng lại có bầu không khí thật sự của một đôi 'vợ chồng', làm cho người ta có cảm giác muốn nắm chặt tay nhưng lại hơi ngượng ngùng.

"Được rồi, đi ngủ nhé?" Từ Thận hỏi.

"Được." Thư Nhiên nói.

Thư Nhiên không ghét Từ Thận gần gũi với mình, có đôi khi sẽ kìm lòng không được mà say mê, sẽ tham lam trước sự dịu dàng và chân thành của hắn, sẽ hưởng thụ cảm giác khi mình khẽ mỉm cười, đối phương sẽ kích động, cảm giác nắm mọi thứ trong tay

Thư Nhiên phỉ nhổ chính mình, cảm thấy mình rất mưu mô.

Có lẽ Từ Thận căn bản không coi cuộc hôn nhân này là giao dịch, đối phương hoàn toàn coi cậu là vợ, nâng niu trong lòng bàn tay. Mà chỉ cần cậu giả bộ, Từ Thận sẽ coi cậu như cục cưng, thật cẩn thận mà chăm sóc cậu.

Cảm giác vợ không ghét mình, Từ Thận nhịn không được muốn nói những lời buồn nôn tràn đầy trong bụng với Thư Nhiên, nhưng hắn chỉ chọn một hai câu hàm súc nói: "Thư Nhiên, anh rất thích em. ”

Thư Nhiên ngượng ngùng quay mặt đi, ậm ừ nói: "Dạ..."

*

Trương Vân Sinh vừa ý Chu Huệ, sáng sớm đã thức dậy tắm rửa sạch sẽ, lại đến cửa hàng mua một đống đồ tiện dụng, sau đó theo địa chỉ đi tới nhà Từ Thận.

Nghe động tĩnh dưới lầu, Thư Nhiên vỗ vỗ Từ Thận bên cạnh: "Có người tới nhà phải không? Anh dậy đi. ”

Người đến nhà là chuyện bình thường, nhưng hôm nay không phải người thường.

Từ Thận khó chịu đứng lên, vừa mặc quần áo vừa oán giận nói: "Sao anh ta lại đến sớm vậy? Sợ vợ chạy mất à?"

Thư Nhiên cũng đứng lên mặc quần áo, trong lòng chửi thầm, cậu cảm thấy Từ Thận hoàn toàn là chó chê mèo lắm lông.

Cả hai đều muốn đi vệ sinh bèn cùng nhau chen vào, mỗi người một việc.

Từ Thận năm nay 22 tuổi, đã đến tuổi mọc râu, mỗi sáng thức dậy đều phải cạo cẩn thận.

Trước kia thi thoảng cũng lười cạo, nhưng giờ cưới vợ rồi thì khác, một ngày không cạo thì râu mọc đâm lủng mặt.

Từ Thận đang cạo râu trước gương, đồng thời lén lén nhìn Thư Nhiên từ trong gương, đối phương đang dùng chậu rửa mặt, động tác treo khăn mặt vô cùng tỉ mỉ, hắn nhìn nhìn rồi vô thức nở nụ cười, tập trung vào mặt mình, hắn nhanh chóng cạo xong, rửa sạch sẽ quay đầu lại hôn Thư Nhiên: "Còn đâm mặt không? ”

"Đâm." Thư Nhiên đẩy hắn ra, sau đó sờ sờ cái cằm vẫn còn trọc lóc của mình đoán chừng đến tuổi của Từ Thận sẽ dài ra rất nhanh.

Từ Thận thấy thế cũng đưa tay sờ, cảm thụ khuôn mặt trắng nõn bóng loáng của vợ.

"Còn chưa mọc râu à?"

Thư Nhiên: "Ừm. " Cơ thể này trời sinh ít lông.

Từ Thận thở dài: "Quý trọng hiện tại, ngày nào cũng phải cạo rất phiền."

Huống chi trơn tru rất thoải mái.

Hiện tại Thư Nhiên không phải chỉ ghét bỏ hắn đâm thôi sao?



Một giây sau, Từ Thận vội vàng chạy ra khỏi phòng vệ sinh, bởi vì Chu Huệ bỗng nhiên lên lầu. Hai người xà nẹo trong phòng vệ sinh, bị bắt gặp là xong đời.

Không bao lâu sau, Chu Huệ dẫn Từ Thận đi xuống gặp Trương Vân Sinh: "Anh Vân Sinh, đây là Từ Thận, hôm qua đã nói với anh!"

Trương Vân sinh đứng lên, nhìn qua, đây chính là Từ Thận?

Người thiếu chút nữa kết hôn với Chu Huệ?

Vẻ ngoài rất xuất sắc, vậy tại sao Chu Huệ lại không thích hắn chứ!

"Anh Thận, đây là Trương Vân Sinh." Chu Huệ lại giới thiệu với Từ Thận.

"Từ Thận, xin chào." Trương Vân Sinh ngày hôm qua nghe cô nói, còn nghĩ có phải bản thân Từ Thận tương đối bình thường hay không, hiện giờ nhìn thấy mới phát hiện, thì ra người bình thường là mình.

"Anh Vân Sinh, xin chào." Từ Thận gọi theo Chu Huệ, đi tới bắt tay Trương Vân Sinh: "Ngồi, uống trà không? ”

"Ấy, Chu Huệ rót cho tôi rồi." Trương Vân Sinh cười.

"Quả nhiên tuấn tú lịch sự." Từ Thận đánh giá anh, khó trách Thư Nhiên nói anh ta có 7,5 điểm, rất đẹp trai.

"Cậu cứ đùa." Trương Vân Sinh thầm nghĩ, hắn mới đẹp trai, cuối cùng lại nhìn Chu Huệ, là Chu Huệ nói cho mọi người biết về vẻ ngoài của anh sao?

Chu Huệ bị người ta nhìn thì rất ngượng ngùng, cười nói: "Mọi người nói chuyện đi, tôi đi nấu sủi cảo." Cô không có nói với người khác Trương Vân Sinh vừa giỏi vừa đẹp trai, toàn là em trai cô nói.

Hai người ngồi xuống nói chuyện, đầu tiên là trao đổi vui vẻ với nhau về tình huống của mỗi người, thật ra Chu Huệ đều đã truyền đạt rõ trước đó.

Kế tiếp Từ Thận cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp hỏi: " Chuyện của chị em ấy, nói cho anh biết cả rồi nhỉ? ”

Trương Vân Sinh phản ứng hơi chậm, hiểu được Từ Thận đang nói Chu Huệ, hiển nhiên Từ Thận có quan hệ tốt với em trai của Chu Huệ, đang đứng ở lập trường của em trai nói chuyện.

"Nói rồi." Nói đến chuyện này, Trương Vân Sinh còn rất xấu hổ, dù sao người trước mắt này, hiện tại xem như là chồng của Chu Huệ, tuy rằng không thử qua, nhưng trong thôn đều nhận hắn cả.

"Anh thật sự không ngại sao?" Từ Thận nói: "Nếu như anh thật sự muốn cưới chị em ấy, phải chịu đựng oan ức một chút, không được danh chính ngôn thuận, đương nhiên, sớm muộn gì cũng phải trở về nhà cô ấy nói rõ ràng."

Trương Vân Sinh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Tôi thật sự không ngại, nếu để ý tôi sẽ không đến."

Từ Thận nhìn thoáng qua phòng bếp bên kia, nói: "Anh thật sự thích chị em ấy, hay là chỉ là muốn cưới vợ?"

Cả hai vẫn có sự khác biệt.

Trương Vân Sinh lập tức nói: "Tôi thật sự thích Tiểu Huệ, cô ấy…sao có thể giống nhau được chứ. "Sợ Từ Thận không tin, anh muốn giải thích, nhưng Từ Thận gật đầu: "Tôi hiểu, tôi ủng hộ anh."

"Cảm ơn cậu." Trương Vân Sinh thở phào nhẹ nhõm, hiện tại đến phiên anh hỏi thăm: "Lúc trước cậu…hẳn là muốn kết hôn, giờ trong lòng không có oán hận à?"

"Không có." Từ Thận không chút do dự.

Trương Vân Sinh không nhịn được đánh giá hắn lần nữa, không oán giận gì cả, thật đúng là một người đàn ông chân chính.

"Vậy được." Trương Vân Sinh cũng không phải người dài dòng: "Chu gia nhận lễ của cậu, tôi sẽ trả lại..."

"Không cần." Từ Thận lập tức cắt ngang lời anh: "Của hồi môn kia anh không cần quan tâm, anh chỉ cần cưới vợ của anh là được rồi."

Trương Vân Sinh kinh ngạc: "Cái này..." Có ý gì?

Nhưng thái độ này của Từ Thận, quên đi, đến lúc đó để Chu Huệ chuyển giao cũng giống nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK