Cái này không là gì, Thư Nhiên không hề keo kiệt với vẻ đẹp của mình, những người hâm mộ cuốn sách sẽ sớm đọc tin tức mới nhất của cậu trên báo.
Biết ngày 15/9 sẽ phát hành tạp chí, ai cũng đều vui vẻ chờ đợi.
Những người xem chuyện vui trong giới văn hóa đều rất ngạc nhiên: Sao, cậu ta không viết sách mà lại chuyển sang làm tạp chí?
Đối với những người có thiện cảm với Thư Nhiên, trong lòng nghĩ: Sau này nhất định phải mua một bản về đọc ủng hộ.
Ai không thích có thể không mua, cho tiền cũng chẳng được gì.
Thông thường, các tạp chí mới phải phát hành thử trước khi biết cách xác định số lượng phát hành, nhưng Thư Nhiên là người nổi tiếng, không cần thử, thương nhân khắp nơi vừa nghe nói là tạp chí của cậu đều sẵn sàng mua tạp chí.
Ngày 15 tháng 9, tạp chí thời trang Vân Thường chính thức xuất bản.
Kể từ khi tạp chí đầu tiên đến tay độc giả, số lượng bán ra của tạp chí này bắt đầu tăng nhanh, mọi người không ngừng mua nó.
Đây là một quyển tạp chí thiên về phụ nữ, cũng là lần đầu tiên có người làm tạp chí này, cho nên tạp chí rất nhanh đã trở thành một quyển không thể thiếu trong tay các đồng chí nữ, cho dù không mua quần áo, nhìn nghệ thuật ăn mặc của tổng biên tập thời trang người ta, mọi người cũng thấy rất thích thú và cực kỳ mê mẩn.
Đáng tiếc quần áo trên tạp chí quá đắt, dường như chỉ có những món đồ nhỏ mới rẻ hơn.
Cái giá này là Thư Nhiên quyết định, lúc trước đưa cho mọi người xem khiến mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi có phải cậu đã viết thêm hai số 0 hay không.
Giang Phàm bây giờ không thiếu tiền, cũng cảm thấy đắt đến quá đáng, thực sự sẽ có ai mua quần áo đắt tiền như vậy chứ?
"Có, những người có thể đủ khả năng sẽ mua," Thư Nhiên nói, " Nhóm người chúng ta muốn nắm bắt là nhóm người giàu có, cho họ trải nghiệm mua sắm đỉnh cao, và họ sẽ cảm thấy đồng tiền bỏ ra đáng đồng tiền bát gạo."
Tạp chí này xuất hiện, có người chán ghét Thư Nhiên chỉ trích cậu trên báo, lấy danh tiếng để trục lợi, hạ thấp phẩm giá nhà văn.
Trước kia Thư Nhiên có bị mắng thế nào, cũng chưa từng chính diện đáp lại, nhưng lần này thì khác, đây là làm ăn, nếu để mặc những người này mắng mỏ sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng thương hiệu.
Vì vậy, cậu thực hiện một cuộc phỏng vấn đặc biệt, giải thích về định vị thương hiệu và mục đích ban đầu của việc tạo ra thương hiệu, sau đó hỏi những người đã mắng mỏ cậu, ngoài việc chỉ tay trên báo, họ có thực sự đóng góp gì cho xã hội này không?
Cậu thì có.
Cung cấp việc làm, thúc đẩy nền kinh tế, phúc lợi công cộng, thúc đẩy sự phát triển của giải trí và thời trang.
Thư Nhiên mắng ngược lại rất nhiều người.
Sau khi bài báo phỏng vấn được đưa tin, công chúng đã có một ấn tượng khác về cậu, miệng lưỡi ác độc.
Những lời mắng mỏ của giới văn học phần lớn là dè dặt, nham hiểm và bóng gió hơn, mà Thư Nhiên cảm thấy, nếu đã tiêu tiền đăng báo, chữ ra phải có giá trị, tế nhị cũng vô nghĩa cả, dù thế nào cũng phải mắng hồi vốn.
Báo và tạp chí ngày nay là chiếc khăn của thế hệ tương lai, mọi người đều có thể tự do phát huy.
Từ Thận thấy vợ mình cãi nhau với người khác trên báo, vui vẻ vô cùng, ngày nào cũng đi tìm xem ai là kẻ hôi hám không biết xấu hổ trên báo lá cải, sau đó đưa về phía vợ hắn, thu thập lại lần sau điểm danh mắng trở về.
Tính tình nóng bỏng này của Thư Nhiên, không hiếm nhưng cũng rất nổi bật, rất nhanh mọi người đều biết đến cậu, tiền không thiếu, tài giỏi, giỏi cãi nhau.
Tạp chí cho biết thời gian mở cửa hàng là ngày 30/9.
Nhưng trước ngày khai trương đã có nhiều cuộc gọi đến tư vấn, chủ yếu hỏi về kích cỡ và cách phối đồ.
Mắt thấy điện thoại của cửa hàng trở thành đường dây nóng, Tạ Nguyên với tư cách là nhà thiết kế chính không thể tưởng tượng nổi thì thào: " Có người mua thật luôn à?"
Trước anh còn lo không bán được món nào.
"Yên tâm đi." Thư Nhiên nói: "Có."
Đây là con đường mà tiền nhân đã đi qua, sẽ không thất bại.
Ngoài gọi điện đặt quần áo, cũng có người gọi điện hỏi, mấy bộ quần áo này mãi bán đắt vậy sao?
Sau mùa có giảm giá bán không?
Thư Nhiên hướng dẫn công việc chăm sóc khách hàng cho nhân viên... tạm thời sẽ có vài cô thay phiên nhau phụ trách, giá sẽ không hạ, sau mùa vẫn bán với giá gốc.
Một vài bộ kinh điển không chừng sẽ bán giá đắt hơn.
Khách hàng ở nơi khác muốn quần áo cũng không thành vấn đề, chỉ cần cung cấp cho họ số tài khoản, chuyển tiền đến đây, nhận được tiền sẽ được gửi qua đường bưu điện.
Một lần nữa mọi người cùng đồng thanh: "Có ai ngu mà đi chuyển tiền cơ chứ."
Thế mà có thật.
Sau khi Thư Nhiên nhận được tiền thì gọi điện thoại về Nam thị, để cho bên nhà máy trực tiếp vận chuyển, ngàn dặn vạn dặn, trước khi giao hàng nhất định phải kiểm tra rõ ràng, không thể xuất hiện sản phẩm lỗi, bao bì phải chất lượng cao, hộp đóng gói được thiết kế riêng.
Cuối tháng chín, Lý Kiệt dẫn theo đoàn xe cuối cùng vào kho hàng ở thủ đô, cửa hàng Vân Thường trực tiếp điều hành đã khai trương đúng giờ.
Trong thủ đô cũng có rất nhiều đơn hàng phải giao, tổng giá đạt đến một mức độ nhất định, các ông chủ đích thân đi giao hàng.
Thư Nhiên nghĩ thầm, các ông chủ ai nấy đều đẹp trai, số tiền này tiêu tốn rất đáng giá.
Hơn nữa ý tưởng của cậu rất táo bạo, chuyên môn mua một chiếc xe sang, dùng để giao hàng…
Cũng có khách không cần giao hàng, ngày khai trương, thư ký của khách sẽ tới lấy hàng.
Tuy rằng ngày đầu tiên mở bán lượng tiêu thụ không cao lắm, nhưng đơn giá lại đắt, chỉ nhìn doanh thu Thư Nhiên đã rất hài lòng.
Trong lúc cậu hài lòng thì những người còn lại đều suýt chút nữa thở không ra hơi, bọn họ không tưởng tượng được thì ra có nhiều người giàu như vậy!
Tất nhiên có rất nhiều người giàu.
Chỉ là người bình thường căn bản không hiểu được cái vòng tròn này, cũng không thể biết cuộc sống của người ta xa hoa tới cỡ nào.
Quyển tạp chí thời trang này rất hot ở Nam thị, dù sao Thư Nhiên vốn là người nổi tiếng ở đó, bây giờ các quý cô, tiểu thư giàu có ở Nam thị đều để mắt tới cậu, một thanh niên, hơn nữa còn là thanh niên trẻ sao có thể làm ra nhiều đồ trang sức nữ đẹp vậy chứ.
Nhưng thực sự quá đắt, Nam thị không có nhiều người giàu tới như vậy.
Viên Hiểu Băng cũng đọc quyển tạp chí do mẹ cô mua này, cũng không phải không mua nổi đồ trên tạp chí, chỉ là không có thói quen bỏ ra một số tiền lớn mua một bộ quần áo.
Viên Hiểu Băng do dự thật lâu, vẫn gọi điện thoại cho Trần Khải, gần đây Trần Khải phong sinh thủy khởi, trước đó gặp mặt một lần, cảm giác đã thay đổi thành người khác, vừa nhã nhặn vừa dịu dàng.
"Viên Hiểu Băng?" Trần Khải nghe nói con nhóc này tìm hắn, lại đây nghe điện thoại: "Tìm tôi có chuyện gì? ”
"Trần Khải. Quần áo của cậu đẹp lắm."Viên Hiểu Băng đi thẳng vào vấn đề.
"Cậu xem rồi à?" Trần Khải vui vẻ: "Nể tình hai chúng ta quen nhau từ nhỏ, giảm giá cho cậu 20%, không hơn được nữa.*
Viên Hiểu Băng vội vàng tính toán giá trên tạp chí, giảm giá 20% vẫn rất đắt: " Xì, quần áo nhà cậu sao lại đắt như vậy chứ? Đắt kinh khủng luôn."
Trần Khải cũng cảm thấy đắt, nhưng sự thật chứng minh, đi theo Thư Nhiên có cơm ăn: "Vậy cậu đừng mua, cậu mua tôi cũng thấy sót ví giùm."
“Không sao, nhưng tôi thật sự chưa từng thấy cái nào đắt như vậy, thật đấy." Viên Hiểu Băng nghiến răng đặt một bộ váy dài mà cô rất thích.
Trần Khải cũng chưa từng thấy qua, nhưng hiện tại đồ hắn mặc từ đầu đến chân đều rất đắt tiền, Thư Nhiên nói, giá cả quần áo nam sẽ đắt hơn.
Cùng lúc đó, Giang Phàm cũng nhận được điện thoại của anh cả, anh trai hắn cười khổ nói: "Quần áo các em làm ra khiến chị dâu em rất ngứa tay, nhưng anh trai em cũng không có nhiều tiền như vậy, em có thể mang 2 bộ về không?"
"Chị dâu biết rồi à?" Giang Phàm nhíu mày.
"Không biết, đang do dự có nên mua hay không." Giang Hàng nói: "Đắt quá, anh tiếc tiền."
Tạp chí thời trang này gần khiến các đồng chí nữ mê muội, nhưng không biết trào lưu từ đâu mà ra.
"Được rồi, em mang về 2 bộ." Giang Phàm cười đáp ứng.
Quay đầu lại liền gọi điện thoại cho Nam thị, bảo người giao thẳng về nhà.
Có thể miễn phí hưởng thụ tất cả số tiền có lẽ chỉ có Tiết Phượng, cô không nói hai đứa con trai cũng sẽ chủ động mang về nhà hiếu thảo với cô.
Và các nhà thiết kế, người mẫu thì tận hưởng những lợi ích hào phóng mà ông chủ đưa ra.
Hai nhà thiết kế ở Nam thị cũng có chút khái niệm về hàng xa xỉ, biết ông chủ muốn làm hàng xa xỉ ai cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Phải mất một thời gian dài lắng đọng mới có thể làm được.
Nhưng điều đó không cần thiết, miễn là biết tiếp thị, không ngừng xuất khẩu khái niệm thương hiệu, viết một số câu chuyện làm sâu sắc thêm nền tảng thì sẽ sớm vựng dậy được.
Từ Thận lái xe sang đi giao hàng, nhiều lần bị hỏi, trẻ tuổi ưu tú như vậy vì sao phải giao hàng, có phải thiếu cơ hội việc làm hay không?
Từ Thận đành phải nói cho đối phương biết, mình chính là một trong những ông chủ, không thiếu cơ hội làm việc, cũng không đi ở rể, hắn, không thiếu tiền.
Trở về nói chuyện này với Thư Nhiên, Thư Nhiên vui vẻ nửa ngày.
"Tốt lắm," Thư Nhiên tiếc nuối: "Sao không có quý cô nhà giàu để ý em, để em đi ở rể."
Từ khi nổi tiếng đến giờ, thực sự không có người hâm mộ cuồng nhiệt nào.
Ngược lại Từ Thận luôn có vận đào hoa.
Câu hỏi này Từ Thận lĩnh hội: "Bởi vì em ở quá xa tất cả mọi người, mọi người đều không thể tưởng tượng được cảm giác ở bên em."
Thư Nhiên suy nghĩ, vậy à?
Suy nghĩ một hồi lại cảm thấy rất đúng, chắc là vậy rồi.
Những cô gái trẻ cỡ mười mấy tuổi, căn bản không tưởng tượng được yêu đương với cậu sẽ như thế nào, chỉ biết coi cậu là đối tượng hâm mộ.
Lớn tuổi hơn cậu phỏng chừng sẽ thích lớn tuổi ổn trọng, thích hợp làm đối tượng kết hôn, đúng, vụ án đã được phá giải, cậu không thích hợp làm đối tượng kết hôn, còn quá nhỏ.
"Cho nên chỉ có anh được yêu thích." Thư Nhiên sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của bạn trai, thổn thức.
Từ Thận nắm lấy bàn tay đùa giỡn mình, đặt ở bên môi hôn một cái: "Đơn giản là có thể với tới anh mà thôi, những sự yêu thích kia cũng chẳng sâu là bao."
Có ai thực sự thích hắn vì bản chất của hắn và ai sẽ bỏ qua vẻ ngoài mà làm quen với hắn.
"Đúng vậy " Thư Nhiên suy nghĩ một lúc: "Chính là bởi vì cảm thấy mình có thể với tới anh, cho nên mới ném cành ô liu vào anh." Nói đến đây, cậu trịnh trọng tuyên bố: "Cho nên em phải cố gắng kiếm tiền, miễn cho một ngày nào đó có nhân vật lớn nào để ý anh, em không có năng lực bảo vệ sự trong trắng của anh."
"Nói cái gì vậy?" Từ Thận buồn cười véo mũi Thư Nhiên ôm hôn một cái nói: "Nếu thật sự có một ngày như vậy, anh sẽ liều mạng cũng không để người ta thực hiện được. ”
"A, dừng lại." Thư Nhiên che miệng Từ Thận lại, cảnh cáo hắn: "Nếu có một ngày như vậy, việc anh phải làm là bảo đảm an toàn tính mạng của mình, hiểu không? Dù sao đi nữa thì em hy vọng anh bình an vô sự."
Trinh tiết không là gì, miễn là người ta còn sống.
Thư Nhiên thật sự không quan tâm những thứ đó, tâm tình như vậy, cậu cảm thấy trước kia mình hoàn toàn sẽ không hiểu, nhưng hiện tại thật sự rất hiểu.
Từ Thận chớp chớp mắt.
"Hơn nữa, sẽ không có ngày đó đâu." Thư Nhiên nói.
"Đúng vậy." Từ Thận phụ họa, sẽ không có một ngày đó, hắn là một tên đàn ông cao lớn, sao có thể mặc cho người ta chém giết chứ.
Nhưng điều này nhắc nhở Từ Thận, đi ra ngoài lăn lộn tóm lại là phải cẩn thận một chút, hắn muốn sau này Thư Nhiên ít lên báo, lỡ như chọc phải người cực đoan thì không tốt.
Thư Nhiên nghe xong lời khuyên lập tức suy ngẫm, về sau phải tém tém cái miệng lại, không tranh giành với người khác làm gì.
Rốt cuộc, trận chiến đầu tiên của cửa hàng điều hành trực tiếp đã thành công, Thư Nhiên mở một bữa tiệc bên khu nhà thuê chúc mừng, đáng tiếc những người ở Nam thị không thể cùng tham gia, nhưng tiệc ăn mừng phài làm, thưởng cho những người đã làm việc vất vả.
Bên Nam thị thì để tự làm, nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
Trong tiệc mừng, Tạ Nguyên vừa uống rượu vừa khóc, mọi người thấy nước mắt của anh chảy thành sông mà giật mình.
"Anh ơi, anh..." Thư Nhiên kinh ngạc.
"Không có sao, chỉ là anh vui quá thôi." Giọng Tạ Nguyên nghẹn ngào.
"A, hiểu và hiểu." Mọi người thay phiên nhau vỗ vai nhà thiết kế chính, khen ngợi: "Anh Nguyên, anh tuyệt lắm, chiến thắng đầu tiên của thương hiệu của chúng ta không thể tách rời khỏi thiết kế quỷ phủ thần công của anh! ”
"Đúng vậy, anh Nguyên rất lợi hại, siêu lợi hại!" Giang Phàm giơ ngón tay cái lên trước mặt Tạ Nguyên: "Lần này anh nổi danh khắp thiên hạ rồi, còn có thể lấy không ít tiền hoa hồng, trở về quạt vào mặt những tiện nhân xem thường anh."
"Anh Phàm, anh biết cả mấy cái này à?" Thư Nhiên khiếp sợ.
"Đúng vậy, anh là hốc cây trong khu nhà này đấy." Giang Phàm đắc ý cười cười.
"Ừm, anh tính tháng 9, tháng 10 sẽ kết sổ sách." Từ Thận khẽ mỉm cười: "Chia tiền hoa hồng và tiền thưởng cho mọi người, sau đó nghỉ vài ngày, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, muốn áo gấm về làng thì áo gấm về làng."
"Chờ một chút, áo gấm về làng? Có cường điệu như vậy không?" Thư Nhiên cắt ngang Từ Thận.
"Có," Từ Thận cười gật đầu: "Chia hoa hồng cộng với tiền thưởng là một khoản tiền không ít. "Bọn họ có thể cảm thấy đã quen rồi, nhưng đối với người bình thường mà nói thì rất nhiều.
"Vậy rất tốt." Thư Nhiên mừng thay mọi người.
Mọi người đều kiếm được tiền, đó là ý định ban đầu của mình khi bắt đầu kinh doanh.
Từ nhà máy nhỏ mấy chục người, đến quy mô hơn vạn người hôm nay, cậu tĩnh tâm suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy ngực nóng lên.
"Tôi từ đoàn kịch đi ra làm người mẫu, sư phụ tôi nói tôi sẽ chẳng có quả ngon mà ăn." Tiết Yến cũng bỗng nhiên đỏ mắt, lải nhải nói: "Nhưng tôi cảm thấy đoàn kịch đang xuống dốc, một tháng cũng không kiếm được hai đồng, đàn chị của tôu đều bất đắc dĩ phải qua loa gả cho người khác, đằng nam cũng không phải đối tượng tốt gì."
Vốn cô cũng muốn cảm thấy mình không có kết quả tốt, ai ngờ còn có thể bắt kịp công việc này.
"Ai không chỉ thể đâui." Ngô Quyên và Miêu Tuấn thở dài.
Những chị em không được chọn vào đoàn múa đều khóc cho tương lai của mình, tuổi đã cao mà sự nghiệp, hôn nhân cũng chưa ổn định, dù sao cũng không thoát khỏi số phận lấy chồng vội vàng.
Có lẽ có thể gả cho một người đàn ông mà tất cả mọi người đều cảm thấy không tệ lắm, nhưng thật sự có tốt như vậy không?
Ngày nay, tình yêu tự do đang được ưa chuộng, phụ nữ thời đại mới muốn có một tình yêu không ràng buộc.
Thư Nhiên luôn hướng tới chuyện sẽ trở thành ' phú bà, có nhà có xe" mà họ vô cùng khao khát, chỉ khi được tự do độc lập, họ mới có thể lựa chọn người mình thích để yêu, nếu không vẫn chỉ là điều kiện trao đổi mà thôi.
Thư Nhiên không thể tưởng tượng được, các cô sẽ nghe lời mình nói…Nhưng cũng tốt, cậu mừng vìmọi người có cuộc sống vô tư và không gò bó.
Sau tiệc mừng, Thư Nhiên trở về đi ngủ, mà Từ Thận đang tính sổ sách suốt đêm, tuy rằng hắn cũng rất buồn ngủ, rất muốn đến trên giường ôm vợ.
Bây giờ không tính,ngày mai không thể đưa tiền đến tay mọi người, hắn làm "thủ quỹ" đã nhiều năm, biết rõ tâm trạng chờ lương của mọi người là như thế nào.