Ngụy Vô Tiện trước sau không có dấu hiệu tỉnh lại, nhắm mắt lại, hô hấp kéo dài, so với ngất đi thì càng giống với vô tình ngủ thiếp đi hơn. Lam Vong Cơ cứ ôm vững vàng như vậy, tiếp được một nam tử trưởng thành, không biểu hiện ra bất kỳ sự gắng sức nào, nhìn là một công tử nho nhã nhưng sức mạnh lại không thể khinh thường.
Đêm càng khuya, gió thổi mạnh hơn, từ bốn phương tám hướng thổi đến, mang theo hơi lạnh, cành cây bụi cỏ đung đưa xào xạc, lá cây cọ xát.
Lam Vong Cơ rốt cục nhúc nhích, ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng, cất bước quay trở về khách điếm.
Cũng không lâu lắm, Ngụy Vô Tiện dần dần tỉnh lại, rất nhanh phát hiện mình bị ôm lơ lửng trong một đôi tay rắn chắc.
Xoay đầu tiếp tục giả vờ ngất xỉu.
Không còn cách nào khác, tò mò dung mạo của Thì Hoa Nữ, Lam Vong Cơ lại không phối hợp ngâm thơ cũng không chịu để cho hắn tự mình thử, đành phải nửa đêm canh ba trèo cửa sổ ra ngoài, kết quả bị tóm tại chỗ. Nói đúng ra cũng không tính là làm chuyện sai trái, nhưng không biết vì sao trong lòng sinh ra một cơn chột dạ mãnh liệt. Dứt khoát bất tỉnh, kéo dài vô hạn tác dụng đập vào mặt của đóa hoa kia.
Lam Vong Cơ đi vô cùng vững vàng, hô hấp của Ngụy Vô Tiện cũng vững vàng.
May mắn đêm khuya đường phố không có người, không đến mức quá mất mặt. Hắn cũng không phải là da mặt mỏng, hoàn mỹ duy trì trạng thái thả lỏng ngủ say, không làm cho mình có chút căng thẳng nào để bị nhận ra. Trong lúc bước đi tất nhiên trượt dần xuống dưới, Ngụy Vô Tiện mong chờ Lam Vong Cơ đổi phương thức khác, tốt nhất là dùng lưng, Lam Vong Cơ lại chỉ nâng hắn lên một lần nữa.
Đến khi đi vào khách điếm, người còn ở trong đại sảnh chỉ có tiểu nhị đứng quầy, đại khái trực đêm có lẽ đã gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ, nhìn thấy rõ hai người dùng tư thế gì đi vào cửa cũng không hề có chút phản ứng, đặc biệt bình tĩnh, mặc cho bọn họ lên lầu.
Thân mang trọng lượng của một nam tử trưởng thành, ngay cả tiếng bước chân của Lam Vong Cơ leo lên ba tầng vẫn không nhanh không chậm, lại đi hết một hành lang dài, rốt cục dừng bước.
Ngụy Vô Tiện suy đoán không có tay rảnh người này sẽ mở cửa như thế nào, liền cảm thấy cánh tay đang vòng qua đầu gối đỡ lấy hắn, Lam Vong Cơ hơi dùng sức một chút làm cho Ngụy Vô Tiện càng gần sát hơn, một tay vững vàng ôm người, một tay thong thả đẩy cửa.
Cả khuôn mặt Ngụy Vô Tiện không hề phòng bị vùi sát vào trong ngực Lam Vong Cơ, hô hấp giả xỉu không dám ngừng lại, hít thật sâu một hơi: "...."
May mắn đẩy cửa đi vào rồi Lam Vong Cơ liền phục hồi tư thế ban đầu, vừa tách ra, Ngụy Vô Tiện dùng hết sức lực toàn thân để khống chế không lộ biểu tình nào khác ngoài vẻ ngủ say của mình.
Cuối cùng cũng được đặt lên giường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lam Vong Cơ thay hắn kéo chăn lên, tém góc chăn, ngồi xuống bên giường, Ngụy Vô Tiện một hơi thở phào nhẹ nhõm chưa xong, tiếp tục cố gắng biểu diễn giả vờ như đang ngủ say.
—— Hắn đã bị xách về rồi, Lam Vong Cơ sẽ không định canh chừng ở chỗ này đấy chứ?!
Mới đầu không nhúc nhích, sau đó nghĩ như vậy quá cứng ngắc, dứt khoát phá bỏ tư thế ngủ tiêu chuẩn của Lam thị được xếp ra.
Hắn nhúc nhích, lập tức có một ánh mắt rõ ràng rơi vào trên người, nhưng Ngụy Vô Tiện dường như ngủ càng sâu hơn, Lam Vong Cơ có lẽ cho rằng hắn chỉ là xoay người bình thường.
Phía sau lưng hoàn toàn không có chút động tĩnh, không phát hiện được tình hình bên kia.
Hai người một người không nói gì một người giả vờ ngủ, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Ngụy Vô Tiện cũng không ép mình ngủ nhanh hơn một chút, cho dù thật sự bị phát hiện giả bộ ngủ Lam Vong Cơ cũng sẽ không làm gì hắn, trong lòng tràn đầy an ổn.
Không biết qua bao lâu thật sự sắp ngủ thiếp đi, bất giác lại xoay người, quay về phía Lam Vong Cơ.
Ý thức hoàn toàn rơi vào mơ hồ, người nọ ngồi bên cạnh giường hơi cúi người xuống, khẽ nói một câu: "Ngụy Anh."
"......"
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của Ngụy Vô Tiện, cuối cùng, đầu ngón tay vuốt ve một chút trên góc nghiêng của gương mặt.
***
Ngụy Vô Tiện mở mắt ra trong bóng đêm.
Lam Vong Cơ đã rời đi.
Trong thực tế, căn phòng không thực sự tối lắm.
Ngoài cửa sổ những ngôi sao mờ nhạt, làm nổi bật ánh trăng sáng vừa vặn, Ngụy Vô Tiện chăm chú nhìn chằm chằm vệt sáng ánh trăng trên sàn nhà.
Trong lòng lại không tự chủ được mà nghĩ, hắn ngâm sai thơ thật sự bị Thì Hoa Nữ đánh ngất xỉu, nhưng tại sao lại tỉnh dậy ở trong ngực Lam Trạm, giờ hợi đi qua người này hẳn là phải ngủ rồi chứ, làm thế nào lại đi ra?
Đàm Châu gần Vân Mộng, Lam Trạm không phải cho rằng, hắn muốn âm thầm rời khỏi để trở về Liên Hoa Ổ đâu nhỉ.
***
Ngày hôm sau rời khỏi Đàm Châu, Ngụy Vô Tiện cứ thế không nhìn thấy được chân dung của Thì Hoa Nữ.
Có chút tiếc nuối, nhưng không so được với chuyện, cùng hắn lang thang bên ngoài lâu như vậy, Lam Vong Cơ rốt cục phải trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Gần đây Cô Tô sẽ tổ chức Hội Thanh Đàm, mặc dù là gia chủ Lam Hi Thần chủ trì, Lam Vong Cơ theo lệ thường ở bên cạnh hỗ trợ các công việc trong tộc có liên quan. Lần này y ra ngoài thời gian dài, công tác chuẩn bị trước đó cũng không có tham dự, bây giờ đại hội sắp diễn ra phải trở về.
Ở tửu lâu, ngồi đối diện nhau bên trong nhã gian, Ngụy Vô Tiện nghe xong cười cười nói: "Lam Trạm ngươi trở về đi, một mình ta không sao."
Hắn cũng không phải không có một chút năng lực sinh tồn cơ bản nào, những khả năng vốn có đều vẫn còn, biết rõ thế cục cùng với vị trí địa lý của bách gia, muốn tự do lang bạt khắp nơi cũng không thành vấn đề.
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện biết y muốn nói cái gì, ngắt lời trước: "Ta sẽ không cùng ngươi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, tham dự Hội Thanh Đàm càng là không có khả năng."
Lam Vong Cơ trầm mặc.
Ngụy Vô Tiện nói: "Không cần ta nói ngươi cũng biết, nhà các ngươi tổ chức Hội Thanh Đàm sẽ có rất nhiều người đến đó, Vân Mộng Giang thị hẳn là phải tham dự, tuy nói Giang tông chủ hiện giờ không phái người đi theo, gặp mặt trực diện chẳng lẽ có thể làm bộ như không thấy? Đừng nói y, ở đó nhiều người như vậy... Dù sao ta xuất hiện trong tình cảnh đó khẳng định sẽ gây phiền toái."
Người nhận ra hắn không ít, hắn thông qua Lam Vong Cơ biết thế cục hiện tại không có nghĩa là biết tương tác như thế nào, huống chi hắn không đi theo gia chủ của gia tộc mà ở bên cạnh Lam Vong Cơ quá mức thu hút sự chú ý.
"Cứ cho là không tham dự Hội Thanh Đàm, Lam Trạm, vậy ngươi định giấu ta ở đâu đây? Giấu trong phòng ngủ của ngươi hả, Hội Thanh Đàm từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc có thể là năm ngày, ngươi còn phải trở về chuẩn bị trước, như vậy tính ra phải giấu kỹ rất nhiều ngày đó." Ngụy Vô Tiện nói xong bật cười thành tiếng, nghĩ đến để tránh phiền toái Lam Vong Cơ phải che giấu hắn cảm thấy rất thú vị, nhưng ngẩng đầu lên thấy Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào hắn.
"....." Thu tiếng cười lại, nhưng vẻ mặt Ngụy Vô Tiện vẫn là tươi cười, nói: "Nói chuyện đi chứ, đừng nói với ta là ngươi thật sự nghĩ như vậy."
Lúc này cánh cửa nhã gian bị gõ, đồ ăn mang tới. Lam Vong Cơ có lẽ vốn muốn nói chuyện, bị cắt ngang liền tạm thời không mở miệng, chủ quán tay chân lanh lẹ rất nhanh bày đầy một bàn rồi rời khỏi, Ngụy Vô Tiện nhìn lướt qua, hơn phân nửa là món ăn đỏ cay nóng, còn có rượu.
Rót cho mình một chén, chậm rãi nói: "Hội Thanh Đàm ta không thể tham dự, đến nhà của ngươi cũng không thích hợp, ta kéo ngươi ở bên ngoài lâu như vậy, người nhà của ngươi hẳn là cũng không quá thích nhìn thấy ta."
Cô Tô Lam thị với gia phong chính trực chỉ sợ càng không thích nhìn thấy kẻ tu tập tà ma ngoại đạo là hắn đây.
Tuy rằng thái độ của Lam Hi Thần đối với hắn không tệ.
Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Cho nên, nếu như sắp chia tay, ta...".
Lam Vong Cơ trở về, Hội Thanh Đàm kết thúc còn có thể lại đi ra ngoài lang thang không mục đích cùng với hắn như vậy không? Lam Vong Cơ có trách nhiệm của mình, ba bốn tháng, đã ở bên hắn thời gian rất lâu, đây có phải là thời điểm nên tạm biệt rồi hay không.
Ban đầu nếu Lam Vong Cơ không dễ nói chuyện như vậy, kiên trì muốn trực tiếp dẫn hắn về Cô Tô, không có những ngày tháng chậm trễ này, Cô Tô cũng chính là ngả rẽ của bọn hắn.
Ngụy Vô Tiện vô thức liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái.
Lời muốn nói ra đến bên miệng đã tiêu tan hết, chậm chạp hồi lâu, ma xui quỷ khiến lại đổi thành: "Ta sẽ ở trong thành Cô Tô tìm chỗ dừng chân, ngươi làm xong chuyện trong nhà lại đi ra đến tìm ta, ta chờ ngươi?"
Nghe vậy Lam Vong Cơ dường như sững sờ trong một tích tắc, Ngụy Vô Tiện nhất thời không thể hiểu rõ được biểu tình của y.
Một lát sau, Lam Vong Cơ nói: "Được."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Vậy thì quyết định như vậy nha."
- ------------------------------
Cô/chị dự định tạm drop truyện này vì cảm thấy tác giả viết nội dung hơi lan man, hành văn lại cụt cụt thế nào ấy, không giống phong cách viết truyện Loạn Xuân Sớm chút nào. Chưa đọc trước nên không biết khúc sau có khá hơn không???