Lâu lắm rồi mới được ngủ ngon như vậy, còn muốn nằm nướng một chút. Nhưng thứ quấy nhiễu kia cứ dây dưa không ngừng, nhấp nháy liên tục, giơ tay lên muốn hất ra, lại tối sầm lại, có cái gì che chắn, đồng thời mu bàn tay đã bộp một tiếng đánh vào vật gì đó.
Âm thanh đặc biệt vang dội rõ ràng, tựa như da thịt chạm vào nhau.
"......"
Giật mình một cái, Ngụy Vô Tiện mở bừng mắt ra.
Lam Vong Cơ ăn mặc chỉnh tề rút tay lại, đứng thẳng dậy tránh ra, Ngụy Vô Tiện chớp mắt, lại cảm thấy có ánh sáng chợt lóe qua trước mắt, mới phát hiện thì ra là ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, gió thổi cành cây lay động, tạo ra từng đợt ánh sáng trắng chói mắt.
Hắn đưa tay hất ra mà không báo trước, ngoài ý muốn đánh vào tay Lam Vong Cơ, không biết là tới gọi hắn dậy, hay là chú ý tới hắn ngủ không yên, che bớt ánh sáng để kiểm tra.
Không hề để ý cú vung tay đó của hắn một chút nào, Lam Vong Cơ nói: "Tỉnh rồi."
Ngụy Vô Tiện ngồi dậy ngáp một cái, chớp chớp những giọt nước mắt do ánh sáng kích thích ứa ra, nói: "Lam Trạm ngươi tỉnh dậy lúc nào?"
Lam Vong Cơ trả lời: "Giờ mẹo."
Nhìn sắc trời, sắp đến cuối giờ tị rồi, Ngụy Vô Tiện nói: "Giống y như trí nhớ của ta, nhiều năm như vậy giờ làm việc và nghỉ ngơi của Lam Trạm ngươi cũng không thay đổi!" Đêm qua rõ ràng ngủ rất trễ, người này vẫn dậy sớm như thường, sắc mặt không nhìn ra chút mệt mỏi nào.
Vừa chỉnh sửa lại quần áo xộc xệch trong lúc ngủ vừa thuận miệng nói: "Lần sau gọi ta dậy sớm một chút cũng không sao."
"Đã kêu rồi."
Ngụy Vô Đậu: "Hả?".
Lam Vong Cơ nhìn hắn nói: "Kêu không tỉnh."
Ngụy Vô Tiện ồ một tiếng, cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng, đoán Lam Vong Cơ chỉ kêu tên hắn vài tiếng.
Duy chỉ có cảm thấy kỳ quái, mấy ngày trước ở Liên Hoa Ổ không thể nói là dậy sớm, nhưng chỉ cần có người bước vào phòng ngủ là hắn nhất định sẽ tỉnh giấc.
Chỉ cách: "Ngươi kêu một lần ta không dậy thì tiếp tục kêu, bằng không đẩy ta vài cái?"
Lam Vong Cơ nói: "Không có gì."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Lam nhị công tử ngươi khách khí quá."
"......"
Cũng không phải là không có động tay.
Gọi tên Ngụy Vô Tiện mấy tiếng vẫn không tỉnh, Lam Vong Cơ liền đặt tay lên vai Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng lay lay, bỗng nhiên bị chụp lấy, nửa cánh tay bị ôm chặt vào trong lòng.
Muốn rút ra, nghe người còn ngủ say hừ hừ hai tiếng, không quá cao hứng cọ cọ hai cái.
Rốt cục cũng lấy ra được, không có ý định tiếp tục đánh thức Ngụy Vô Tiện, ngồi thiền tĩnh tu cách đó không xa, cả khu rừng núi liền an tĩnh lại, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng luồn qua cỏ cây, còn có tiếng động Ngụy Vô Tiện khẽ lật người vài lần nhưng vẫn ngủ say như cũ.
Mãi đến khi mặt trời lên cao hơn, phát hiện người nào đó rốt cục có dấu hiệu tỉnh lại, bị ánh mặt trời vừa vặn xuyên qua kẽ lá từ góc độ này quấy rầy, cả người vô cùng không yên.
Y cúi người kiểm tra, Ngụy Vô Tiện phất tay đánh trúng y, bừng tỉnh.
Từ chối cho ý kiến đối với mấy câu nói thuận miệng của Ngụy Vô Tiện như "Lần sau gọi thêm vài lần", "Gọi không tỉnh thì lấy tay đẩy", "Dùng sức lay động ta", Lam Vong Cơ đưa qua một chiếc khăn tay trắng gấp gọn gàng, rồi chỉ về một hướng, nói: "Trên vách núi có một dòng suối."
Ngụy Vô Tiện chậm chạp mò tới đó.
Đợi đến khi trở lại chỗ cắm trại tối hôm qua, tấm vải vo thành nùi lúc mới ngủ dậy đã biến mất, hiển nhiên là Lam Vong Cơ đã cất đi. Đống lửa tự nhiên tắt sau khi cháy hết củi vào ban đêm, chôn đống tro tàn đã hoàn toàn nguội lạnh là coi như thu dọn xong.
Người nọ thân dài đứng thẳng tại chỗ nhìn hắn trở lại trước mặt, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Phải đi rồi?"
Lam Vong Cơ: "Ừm"
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nghĩ Lam Trạm quả nhiên là Lam Trạm, vẫn là một người nề nếp quy củ như vậy, hắn mới vừa thức dậy, cũng không trì hoãn việc phải xuất phát này, ấn tượng Lam Vong Cơ chính là kiểu người đã nhận nhiệm vụ, ra ngoài là đi một đường đến mục tiêu tuyệt đối không chậm trễ nhiều. Hơn nữa đã tu tiên thì không ăn mấy bữa cũng không bị gì, ở bên ngoài nếu không cần thiết thì khẳng định ngay cả chuyện ăn ở cũng miễn hết.
Tối hôm qua không có bữa tối, xem ra, sáng nay tỉnh lại bữa cơm này cũng phải tiết kiệm rồi.
Ai bảo trước khi gặp nhau trên đường phố Vân Mộng, Lam Vong Cơ vốn định ngự kiếm trở về Cô Tô, cho nên trên người không có chuẩn bị lương khô, sau khi dẫn hắn rời đi, ra khỏi thành trấn đi trên những con đường nhỏ hẻo lánh, tránh khu dân cư, nên càng không có chỗ dừng lại để mua thức ăn.
Thôi bỏ đi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, hôm nay chúng ta đi đâu?"
Lam Vong Cơ nói: "Phía Bắc."
"Phía bắc là hướng nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Thị trấn gần nhất là ở phía bắc, ngươi đã không ăn hai bữa cơm, đi vào thành trước."
Ngụy Vô Tiện sững người, nở nụ cười, nói: "Lam nhị công tử suy nghĩ thập phần chu đáo."
Lam Vong Cơ lắc đầu, lại liếc mắt nhìn hắn một cái.
Ngụy Vô Tiện nói: "Hửm? Sao vậy?".
Lam Vong Cơ suy nghĩ một lát, nói: "Đi bộ cần ba bốn canh giờ mới có thể đến được."
Ngụy Vô Tiện nhìn kiếm trên lưng y, hỏi thăm dò: "Vậy..... làm phiền cho ta đi nhờ một đoạn đường?"
Lam Vong Cơ hơi gật đầu, linh kiếm sau lưng đột nhiên rời khỏi vỏ, trước mắt Ngụy Vô Tiện trắng loá, phảng phất như một màn tuyết rơi xuống, nhưng màn tuyết kia thoáng qua, kiếm quang trong suốt màu xanh băng vụt tắt, lưỡi kiếm thon dài sáng loáng bồng bềnh ổn định gần đó, Ngụy Vô Tiện đang nhớ lại xem kiếm của Lam Trạm tên là gì, Lam Vong Cơ tiến gần đến hắn một bước, vươn tay ra.
Trong một tích tắc Ngụy Vô Tiện có ảo giác là Lam Vong Cơ sắp ôm lấy hắn, liền sau đó, Lam Vong Cơ vòng tay ôm eo hắn, nhẹ nhàng nhấc một cái, mang lên Tị Trần vững vàng bay lên không trung.
Gió lạnh táp vào mặt, mái tóc đen bay tán loạn, Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi cảm thấy sảng khoái, nghiêng đầu nói: "Lam Trạm ta nhớ ra kiếm của ngươi tên là gì rồi, Tị Trần, đúng không?"
Lam Vong Cơ dường như lo lắng hắn đứng không vững sẽ ngã xuống, giữ eo hắn một cách chắc chắn, nghe một câu không đầu không đuôi này, "Ừm" một tiếng, hướng về phía bắc bay vút đi.
Lực đạo ôm trên thắt lưng vẫn không thả lỏng.
Lộ trình ba bốn giờ rút ngắn hơn mười lần.
Ngang qua khu vực hồ nước lớn nhỏ rồi mặt đất lại được một màu xanh biếc bao phủ, đợi đến khi mật độ trở nên thưa thớt, con đường kéo dài dần dần mở rộng ra, ruộng đồng bắt đầu xuất hiện bóng dáng nông dân trồng trọt, không lâu nữa, từ trên không trung đã có thể nhìn thấy đường nét của thị trấn xa xa.
- ---------------------------------------------
Lời tác giả:
Lúc viết không khỏi so sánh với Loạn Xuân Sớm, thanh niên Kỷ này còn chưa từng học nấu cơm, còn chưa từng học cách chăm sóc người khác, sau đó vốn bởi vì đều là ngự kiếm, rồi bởi vì nghĩ là không ảnh hưởng, một thân một mình đi làm nhiệm vụ đối với chuyện ăn ở không có yêu cầu gì, thậm chí không mang theo lương khô gì đó, tuy rằng Tiện cũng không phải là không thể tự lo cho cuộc sống...
So sánh chất lượng cuộc sống, thực sự không phải là cùng một cấp.
Thanh niên Kỷ, cố lên, thứ ngươi cần phải học rất nhiều đó!
Tiện mất trí nhớ nóng lòng muốn thử, không sao cả! Lam Trạm ngươi không biết nấu cơm nhưng ta biết nha! Tuy rằng người và việc không nhớ rõ, kỹ năng nhóm lửa sẽ không quên nghen! Ta nhớ ta có thể nấu ăn! (Sự tự tin bùng nổ.)
Nào đến đây Lam Trạm, nếm thử tay nghề của ta!