Lam Vong Cơ triệu hồi Tị Trần, Ngụy Vô Tiện xoay người cười chào hỏi, đưa tay kéo y đi vào bên trong thị trấn.
Trên đường phố bày đầy sạp hàng, kẻ đến người đi, Ngụy Vô Tiện lập tức bị làn khói xèo xèo thơm phức từ ven đường bay tới câu mất hồn.
Ngọn lửa thỉnh thoảng phừng lên qua các khe của vĩ nướng sắt đen bóng liếm vào từng xiên từng xiên, mùi thịt thơm lừng, nước sốt đậm đà, cây cọ nhúng vào các loại nước sốt khác nhau lần lượt phết lên một lớp rồi lại một lớp, lấp loáng sáng bóng, nhỏ xuống than củi đỏ rực lập tức có mùi cháy xèo xèo.
Ngụy Vô Tiện thấy thế vô cùng mừng rỡ, nói với chủ quán: "Phết thêm chút dầu cay, ớt bột cũng rắc nhiều một chút, làm phiền...", quay đầu lại hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, có ăn không? Món này thơm ngon, ngươi có muốn hay không?"
Lam Vong Cơ lắc đầu: "Ta không ăn."
Ngụy Vô Tiện: "Ơ...".
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi ăn."
Ngụy Vô Tiện lập tức quay đầu gọi một phần, tiếp tục thúc giục thêm nhiều ớt cay, chủ quán phết lên vài cái, rắc một nắm gia vị vừng và ớt bột, lưu loát gói thịt xiên nướng vào giấy dầu, nói đùa: "Công tử, đủ rồi! Ngài mà thêm nữa, xiên này tính tiền là sáu văn nha." Từ năm văn dứt khoát tăng lên hẳn một văn.
Ngụy Vô Tiện đang muốn nói sáu văn thì sáu văn, mới nhớ ra mình không mang theo tiền, Lam Vong Cơ ở bên cạnh đưa tay cầm tiền để xuống, thật sự thêm một văn.
Chủ quán thấy hai vị công tử này dung mạo khí độ bất phàm, quả nhiên sẽ không để ý một hai văn tiền này, kêu tốt tốt tốt, sảng khoái rắc thêm một trận điên cuồng vào trong túi giấy dầu, ân cần hỏi: "Có đủ không? Có đủ không?"
Chịu cho thêm một văn tiền liền rắc khí thế gần như rắc hết nửa hũ ớt bột, lại rắc tiếp, có lẽ muốn thuận thế đòi thêm vài văn tiền, ai biểu người nào đó vừa rồi hào phóng như vậy. Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười nói: "Đủ rồi đủ rồi, cám ơn cám ơn a!"
Chủ quán dừng tay đưa tới: "Công tử cầm đi! Thích lại đến nữa!"
Ngụy Vô Tiện cầm ra ngoài một đoạn nhỏ, cảm thấy mỹ mãn với xâu thịt đỏ rực này, nói: "Lam Trạm, cám ơn ngươi a."
Không ăn còn trả tiền thay hắn, Ngụy Vô Tiện rốt cục phát hiện mình không mang theo tiền cũng chưa hỏi gì đã kéo người ta vào, không phải là muốn kêu người ta thanh toán sao? Hắn thật sự rất xấu hổ.
Lam Vong Cơ nói: "Không có gì."
Trả lời xong, nhìn thoáng qua trong tay Ngụy Vô Tiện, trong túi giấy dầu đỏ rực đến gần như không thấy được xâu thịt, châm chước dùng từ, nói: "Tối hôm qua đến hôm nay vẫn chưa ăn gì, ngươi...".
Ngụy Vô Tiện đã cắn một cái, môi nhuộm màu đỏ tươi: "Hả?"
Thấy Ngụy Vô Tiện lại nhìn về phía người bán hàng rong bên cạnh, Lam Vong Cơ không cho phản bác nói: "Dùng cơm trước."
Vào quán cơm, ngồi một nơi yên tĩnh cách xa cửa đại sảnh, Lam Vong Cơ gọi một ít cháo và món chay, nghe thấy tất cả đều là canh suông quả thuỷ, Ngụy Vô Tiện trợn tròn hai mắt, Lam Vong Cơ phát hiện, hơi suy nghĩ một lát, thêm một món cay một món mặn.
Ánh mắt Ngụy Vô Tiện sáng ngời, lại lên tinh thần tiếp tục ra sức nhìn y, nhưng Lam Vong Cơ tỏ ý vậy được rồi, tiểu nhị nhận đơn, hét về phía phòng bếp gọi đồ ăn.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, Lam Trạm ta muốn uống rượu."
Lam Vong Cơ lạnh nhạt nói: "Bây giờ là ban ngày, bữa ăn đầu tiên của ngươi." Nhìn qua gói giấy dầu.
Ngụy Vô Tiện coi như không phát hiện ra cái liếc mắt này, nhưng cũng không tiếp tục mặc cả.
Hỏi dựa vào cái gì mà hắn muốn ăn cái gì uống cái gì còn phải nghe theo Lam Vong Cơ? Chỉ dựa vào người thanh toán hóa đơn là Lam Vong Cơ. Tại sao hắn không mang tiền theo từ Liên Hoa Ổ nhỉ, chẳng lẽ trên người mình một chút tiền cũng không có?
Đến khi thức ăn dọn lên bàn, nửa chén cháo nóng xuống bụng, Ngụy Vô Tiện chọn gắp đĩa thịt cùng món cay đỏ lừ duy nhất, mấy món khác không hề động đến.
Lam Vong Cơ dùng cơm dáng vẻ chỉnh tề, mắt nhìn thẳng, dư quang liếc nhìn thấy, đuôi mày không nhịn được khẽ giật giật, Ngụy Vô Tiện nhận ra, cười hì hì gắp một miếng bắp cải luộc, lát sau không có ý tốt nói: "Lam Trạm, ta không kén ăn, vậy ngươi thì sao?"
Chỉ chỉ món ăn đỏ rực kia.
Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, cầm đũa gắp lên, đưa vào miệng mặt không đổi sắc, nhai kỹ nuốt chậm cẩn thận ăn xong, mới tiếp tục động đến món ăn chay thanh đạm vốn ưa thích.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng bất ngờ, món này cũng không thấy Lam Vong Cơ đổi sắc một chút nào, thế mà còn rất biết ăn cay. Nhớ tới điều gì đó, vội nói: "Ngươi nói đây là bữa ăn đầu tiên hôm nay của ta, bữa tiếp theo, ta muốn gọi thêm một ít đồ cay, còn muốn rượu."
Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến.
Ngụy Vô Tiện tự ý nói: "Ngươi không nói lời nào, vậy tức là đáp ứng."
Lam Vong Cơ chắc chắn trong miệng không còn gì nữa, mới nói: "Ăn không nói."
Ngụy Vô Tiện nói: "Câu tiếp theo chắc là cái gì ngủ không nói đúng không, quy củ nhà các ngươi thật nhiều, may mắn là ta nhanh chóng nói với ngươi không đi nhà các ngươi."
Lam Vong Cơ: "....."
Ngụy Vô Tiện liếc mắt cười nói: "Nhưng tối hôm qua ngươi ngủ rõ ràng có nói chuyện với ta, Lam Trạm, ăn một bữa cơm thôi mà, tùy tiện trò chuyện một chút."
Lam Vong Cơ khẽ buông đũa xuống, nói: "Nói cái gì."
Ngụy Vô Tiện uống hết nước trà trong ly, nói: "Chỉ tán gẫu một chút.... về bữa cơm tối nay thôi, tối nay có phải lại ngủ đêm ở ngoài trời không."
Thị trấn này cách Liên Hoa Ổ vẫn gần, không muốn đụng phải tu sĩ Giang gia, hai người tất nhiên sẽ không ở lại quá lâu.
Lam Vong Cơ nói: "Dùng xong cơm, trên đường mua chút lương khô."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ăn lương khô? Lam Trạm, ngươi có biết nấu cơm không?"
Không đợi Lam Vong Cơ trả lời, Ngụy Vô Tiện tự mình chắc chắn nói tiếp: "Chắc là không biết, Lam nhị công tử, nhìn bộ dáng của ngươi, khẳng định là chưa bao giờ tự mình nấu cơm. Không sao, có ta, ta nấu cho ngươi."
Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Ngươi có ý gì? Không tin?".
"Chúng ta nói đạo lý đi, Lam Trạm, ngươi không biết làm thì không cần miễn cưỡng, nếu không cháy thủng nồi cho dù ta bằng lòng ăn, bản thân ngươi hẳn là cũng không nuốt xuống nổi, ta đành phải nấu cho ngươi. Tuy rằng ta cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng cơ thể sẽ không quên những chuyện đã học được..."
Càng nói Ngụy Vô Tiện càng khẳng định, vỗ đùi một cái, nói: "Ừm! Đúng vậy, đúng vậy, ta nhớ rõ ta biết nấu cơm."
Tràn đầy tin tưởng, ăn cơm xong Ngụy Vô Tiện liền kéo Lam Vong Cơ ra đường mua thức ăn mua nồi chén, chảo, đồ đạc trong túi càn khôn ở tay áo Lam Vong Cơ thật sự đơn giản đến mức khiến người ta giận sôi.
Bất quá vừa ra đường thì thiếu chút nữa quên mất mục đích ban đầu, nếu không phải Lam Vong Cơ mà là người khác đi theo, thì có thể Ngụy Vô Tiện chẳng mấy chốc sẽ lạc mất. Không phải đột nhiên nhào tới trước, thì là đi nửa chừng bị thứ gì đó hấp dẫn đi, mới ăn xong một bữa, các loại đồ ăn vặt đều muốn nếm thử một chút, nhất quyết phải chia cho Lam Vong Cơ vốn không hề đụng vào.
Lam Vong Cơ không biết nói lần thứ mấy: "Không cần."
Ngụy Vô Tiện đưa thức ăn về phía trước, dụ dỗ: "Tin ta đi, cái này rất ngon, nếm thử đi! Lam Trạm ngươi ăn một miếng, chỉ một miếng thôi."
"......"
Cho đến khi no căng rời khỏi thị trấn. Ngụy Vô Tiện đi dạo đã ghiền, hoàn hồn mới phát hiện ra Lam Vong Cơ lại hỏi cũng không hỏi cứ thế bỏ tiền ra thanh toán hết, hắn rất vừa ý người nào đó chỉ quan tâm việc trả tiền.
Nhưng mà đêm đó Ngụy Vô Tiện lại không lập tức tìm được cơ hội thể hiện tài nấu nướng.
Giang tông chủ quả thật phái người tới tìm, hai người đặc biệt nổi bật, tu sĩ tìm kiếm bọn hắn hỏi thăm ở thị trấn, rất nhanh đã có được phương hướng.
Đi được nửa đường, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên im lặng, không nói chuyện phiếm với Lam Vong Cơ nữa.
Lam Vong Cơ ánh mắt chăm chú nhìn về một phương hướng.
Bọn hắn đều nhận ra, mặc dù còn có chút khoảng cách, nhưng có người đang tới gần, vừa tìm kiếm vừa chậm rãi bao vây.
Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ lại, chui ra khỏi đường mòn, trốn vào khu rừng chưa có ai đặt chân tới trước đó.
Đi khoảng mấy dặm, không ngừng chú ý động tĩnh ở xa xa, sau đó đi vào một nơi trống trải, ít lá rụng để che khuất hành tung, Lam Vong Cơ không nói một lời lại giơ tay ôm ngang hông, đem Ngụy Vô Linh lên Tị Trần, bay đi.
Mấy lần hạ xuống đất rồi lại bay lên, đương nhiên không phải linh lực của Lam Vong Cơ không đủ mà chỉ là một cách làm xáo trộn việc truy đuổi tung tích.
Hành tung của bọn hắn đứt quãng, khi thì ngự kiếm khi thì đi bộ, mấy ngày sau, triệt để bỏ xa những người tìm kiếm, phương hướng cũng lệch khỏi hướng chính bắc đã định trước đó, chuyển sang hướng tây bắc.
Chạy như vậy, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể ủy khuất chính mình mà gặm lương khô, vừa ăn vừa thở dài tiếc nuối, Lam Trạm nhất thời không nếm được tay nghề của hắn.
Kỳ thật không sợ Giang tông chủ tóm được hắn.
Cảm thấy Lam Vong Cơ tất nhiên sẽ không đem mình giao ra ngoài, huống chi nếu hắn không muốn, Giang tông chủ tự mình tới cũng không thể cưỡng ép mang hắn đi.
Nhưng không muốn xung đột.
Tuy nói là không nhớ rõ, nhưng mấy ngày đó Giang Yếm Ly đối đãi hắn rất tốt, Giang tông chủ cũng không bạc đãi, môn sinh gia phó cung kính, người bên ngoài tất nhiên không nghĩ ra vì sao hắn phải lặng lẽ trốn chạy như thế.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Nếu có người đuổi theo, Lam Trạm ngươi khẳng định sẽ không giao ta ra ngoài."
Lam Vong Cơ đáp: "Sẽ không."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thật ra ta muốn nói, không đi đến nhà của ngươi còn có một nguyên nhân. Ngày đó mọi người trên đường đều nhìn thấy là ngươi mang ta đi, nếu ta trở về với ngươi như vậy, Giang tông chủ tới cửa mở miệng nói chuyện này, người trong nhà ngươi có thể không cho ngươi giao ta ra ngoài sao?"
Nói xong, tự cảm thấy lời này nghe có chút kỳ quái, nhưng chung quy ý muốn nói đúng là như vậy.
Lam Vong Cơ trầm mặc.
Ngụy Vô Tiện nghĩ Lam Vong Cơ cũng biết điểm này, cho nên không kiên trì dẫn hắn về Cô Tô nữa.