Đương nhiên là bởi vì có ôn tuyền lộ thiên a!
Chuyện kể rằng ôn tuyền kia cách làng Lí Tam ba trăm thước, nhưng ôn tuyền kia có cái truyền thuyết, nghe nói, đã đến ôn tuyền này ngâm mình, dù cho chỉ dính một đầu ngón chân, nam liền sẽ biến nữ, nữ liền sẽ biến nam, cho nên thôn dân mê tín đương nhiên sẽ không đến ngâm rồi!
Đương nhiên, truyền thuyết nọ chỉ là vô kê chi đàm.
Chuyện lại kể, lúc Lí Tam năm tuổi, trong thôn thiếu nước, cha mẹ Lí Tam lại chịu không nổi nỗi khổ thiếu nước, liền mang theo Lí Tam đến ngâm nước, đương nhiên cha vẫn là cha, mẹ vẫn là mẹ, Lí Tam vẫn là thằng cu.
Lại dựa vào tâm lí tham của giời của cha mẹ Lí Tam, chuyện nước này có thể ngâm, trong thôn này chỉ có Lí gia biết thôi.
Lần này, Lí Tam mang theo Trần Lân Úc đến ngâm nước, chính mình cởi sạch, xuống nước ngâm, trái chà chà, phải chà chà, tắm đến vui vẻ, cuối cùng thoáng ngừng lại, mới quay đầu nhìn Trần Lân Úc chỉ ngây ngốc nhìn mình.
“Ngươi sao rồi?” Lí Tam thắc mắc hỏi.
Trần Lân Úc vẫn cứ ngây ra.
Lí Tam thấy Trần Lân Úc không phản ứng, liền trần trùng trục đứng lên, cùng Trần Lân Úc mặt đối mặt, vừa muốn ra tay đẩy hắn, Trần Lân Úc liền tỉnh lại, sau đó nhìn thấy Lí Tam trần trụi cùng hắn mặt đối mặt.
Ngươi nói xem, vừa nghe xong tay này là muốn dắt cả một đời, lại thấy Lí Tam không hề che đậy mà đứng ở trước mắt, tên nhát gan Trần Lân Úc không hiểu nổi, cứ như vậy hôn mê đi.
Trước khi hôn mê, đầu óc nghĩ ngợi, trời muốn diệt ta, hậu đình hoa sắp sửa bị hái rồi, Trần gia vô hậu.
Trần Lân Úc người này cái gì cũng đều tốt, mặt mũi dễ nhìn, cá tính lại dịu, chỉ là có đôi khi điên điên giống như con mèo, thì lại đầu óc bất ổn, thích nghĩ lung tung, lại nghĩ không ra.
Lí Tam thấy người hôn mê đi, vội vã ôm lấy hắn, hắn không hiểu vì sao đang khoẻ mạnh, người lại hôn mê?
Nhưng cũng không thể không tắm, Lí Tam thế nhưng chịu không nổi mùi trên người Trần Lân Úc, thế là, Lí Tam bèn cởi sạch trơn Trần Lân Úc, sau đó ôm lấy hắn, vào nước, giúp hắn trái chà chà, phải chà chà, tắm cho sạch sạch sẽ sẽ.
Lí Tam ôm Trần Lân Úc ngâm ở trong nước như vậy, vốn chỉ là cảm thấy nước âm ấm, khí trời lành lạnh, người thoải mái.
Nhưng Trần Lân Úc lúc này lại tỉnh, sau đó thấy chính mình ở trong nước, quần áo chẳng thấy đâu, eo này, còn để Lí Tam ôm, đương nhiên, Lí Tam vẫn là trụi lủi.
Sau đó, Trần Lân Úc lại bắt đầu lên cơn.
Hắn quay người lại, đối diện Lí Tam (đương nhiên là mặt đối mặt), lắc vai Lí Tam: “Ngươi đối ta có mưu toan gì! Ngươi cái tên ghê tởm này!”
Lí Tam bị lắc khó chịu, dùng một tay gỡ xuống tay Trần Lân Úc, nhưng lời còn chưa nói, Trần Lân Úc lại muốn dùng cả tay cả chân công kích hắn, Lí Tam không có cách nào, đành phải ôm trọn lấy Trần Lân Úc để hắn khỏi lại động thủ động cước.
Nhưng, Lí Tam cùng Trần Lân Úc là đối mặt, còn da thịt dán da thịt, nguyên cái đầu Trần Lân Úc tựa ở trên ngực Lí Tam, nguyên cả thân thể dán vào trên người Lí Tam, tình huống này, muốn Trần Lân Úc không nghĩ lung tung… cũng khó a!
“Ngươi… Ngươi…” Trần Lân Úc cảm thấy Lí Tam ôm trọn lấy hắn, chính là muốn bao vây hắn, sau đó đối hắn… lại như thế… lại như thế…
Cho nên, Trần Lân Úc bắt đầu khóc.
Lí Tam thấy bờ vai Trần Lân Úc run run mà giọng còn nghẹn ngào, lời còn chưa hỏi rõ, người đã khóc, cũng không nói được gì, cứ như vậy ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng hắn, Trần Lân Úc, là không thể lý giải, Lí Tam nghĩ như thế.
“Ngoan nào… đừng khóc… ngoan…” Lí Tam dùng cách mà nàng dâu Lâm gia dỗ đứa nhỏ để dỗ Trần Lân Úc.
Sau đó nữa, Trần Lân Úc khóc mệt mỏi, sau đó… hắn ngủ mất.
Sau đó nữa, Lí Tam ôm hắn, mặc quần áo cho hắn, mặc quần áo cho chính mình, sau đó, ôm lấy Trần Lân Úc, về nhà đi ngủ.
—
* vô kê chi đàm: chuyện ko có căn cứ, cũng ko thể phản bác