Đứa bé này rất khả ái a ~ thế nào tặng người cho đành chứ?
Thế là Trần Lân Úc định đứng dậy đi ngắm đứa nhỏ, muốn biết có phải có khiếm khuyết hay không?
Mới vừa đứng lên một chút, Lí Tam liền ôm hắn lại áp chặt.
“Lí Tam… Lí Tam…” Trần Lân Úc đẩy đẩy đẩy, đẩy không ra…
“Ưm… Thế nào?” Lí Tam cảm thấy hôm nay Trần Lân Úc rất không an phận cứ động đậy lung tung.
“Ta muốn nhìn bé con.” Trần Lân Úc thấy Lí Tam tỉnh táo một chút bèn đẩy hắn ra, chạy đến trước mặt đứa bé nhìn xem.
Đứa trẻ rất ngoan, chỉ là đi ngủ thích cắn ngón tay cái.
Lí Tam thấy Trần Lân Úc ngắm Lí Thần đầy hứng thú, cảnh này, thật ấm áp.
Ôm lấy Trần Lân Úc ngồi lại bên giường, tay vuốt vuốt tóc Trần Lân Úc.
“Lí Tam, sao Ngô nhị nương lại đưa ngươi đứa nhỏ? Đứa nhỏ nhìn khả ái như thế mà ~ ”
“Bởi vì chúng ta sinh không được đứa nhỏ a…”
“Cái gì a… Đứa nhỏ này sẽ gọi ta là gì?”
“U.”
“Ngươi đi chết…”
“Là Trương nhị ca nói.”
“Ta đây muốn làm cha, ngươi làm mẹ!”
“Đứa nhỏ là theo họ yêm…”
“Vậy ngươi đi tìm một đứa cùng họ ta!”
“Ha ha ~ ”
“Ngươi cười cái gì a!”
Hết thảy đều chìm trong im lặng…
Lí Tam hôn Trần Lân Úc, dùng miệng khóa miệng, vĩnh viễn là biện pháp nhanh nhất.
Chuyện kể rằng ngày hôm qua, Trương nhị ca đưa một quyển sách long dương, Lí Tam nghĩ, cứ như vậy cùng Trần Lân Úc qua một đời… cũng rất tốt.