Khương Nghệ dang chân duỗi tay chiếm hơn một nửa cái giường, Tần Tống nghĩ một chút, mới nhớ ra hôm qua mình uống say đã cùng Khương Nghệ về nhà cậu, anh từ từ nghiêng người sang nhìn Khương Nghệ vẫn còn đang ngủ, lại còn ngáy khe khẽ, đôi mắt không tự chủ mà cong cong, anh một tay kê xuống dưới đầu, lẳng lặng nhìn một hồi, do dự không biết có nên gọi Khương Nghệ rời giường hay không, Khương Nghệ ngủ còn rất không ngoan, nằm gối đầu lên ngực anh một hồi rồi lại trở mình, khi Tần Tống cho rằng cậu tỉnh ngủ rồi đang định gọi, ai ngờ chưa tới hai giây sau lại khò khò tiếp, Tần Tống vừa định thốt ra cái tên kẹt trong họng, cuối cùng lại biến thành một tiếng nín cười.
Anh hiếm có khi lại có thể không chút kiêng kị mà ngắm Khương Nghệ, lúc ngủ Khương Nghệ cũng vẫn đẹp như vậy, hàng mi dày như hai cây quạt, đôi môi hơi hé mở, ngón tay Tần Tống khẽ động, như khống chế được thứ gì đó, mấy phút sau, anh vẫn từ từ đưa tay lên, rồi thả nhẹ tay xuống như thăm dò, xúc cảm mềm mại kéo dài, Tần Tống nhìn ngón tay mình dán vào đôi môi mỏng, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Trước khi tỉnh dậy, Khương Nghệ mơ màng cảm giác có một thứ gì đó mềm mại kề sát môi mình, cậu nhớ lại xúc cảm một chút, cũng không khác với cảm xúc khi hôn trộm Tần Tống hôm qua lắm, cậu nở nụ cười “hì hì” hai tiếng, sau đó cảm giác vật kia lại nhanh chóng rời khỏi miệng mình, Khương Nghệ đang ngủ lơ mơ cảm thấy không cao hứng, cậu vừa định gọi Tần Tống lại gần hôn hôn mình, ai ngờ đột nhiên giật mình tỉnh lại, đầu cậu xoay một vòng phát hiện Tần Tống đã thức dậy, đang ngồi trên ghế.
Khương Nghệ nhìn Tần Tống trong nháy mắt tỉnh cả ngủ, cậu hướng tới chỗ Tần Tống, chào anh: “Chào buổi sáng nha.”
Vẻ mặt Tần Tốn có chút mất tự nhiên đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Bốn mắt nhìn nhau hai giây rồi đồng thời cùng rời tầm mắt đi, Khương Nghệ tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: “À này, tôi ngủ không nói mớ lung tung đấy chứ.”
“Không hề.”
Tâm tình sốt sắng của Khương Nghệ nhanh chóng bình tĩnh lại: “Vậy thì tốt rồi, tôi ngủ không ngoan lắm, thi thoảng còn nói mớ.”
Vẻ mặt Tần Tống hơi biến hóa, anh len lén thở phào nhẹ nhõm rồi mới nói: “Chỉ cười hai tiếng thôi.”
Khương Nghệ vuốt vuốt tóc, nói lảng sang chuyện khác: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn bảy giờ.”
“Đi thôi, đi rửa mặt.”
Khương Nghệ và Tần Tống ra khỏi phòng, Lưu Khiết Sương đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, nghe thấy động tĩnh liền mở cửa phòng bếp ra nhìn, Khương Nghệ giới thiệu: “Bạn học của con, Tần Tống.”
Tần Tống lễ phép chào: “Cháu chào cô ạ.”
Lưu Khiết Sương cười với Tần Tống: “Chào cháu, đi rửa mặt trước đi, chút nữa sẽ có đồ ăn sáng ngay đây.”
Hai người rửa mặt xong, cùng ngồi vào bàn ăn, Lưu Khiết Sương giúp họ chuẩn bị bữa sáng xong liền trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi.
Khương Nghệ cầm một quả trứng gà, bóc vỏ ra đưa cho Tần Tống: “Xe đạp của cậu tôi để lại chỗ quán ăn, chốc nữa chúng ta cùng đi bộ chứ? Nhà tôi rất gần trường.”
Tần Tống nhận trứng, cắn một miếng: “Ừ, cảm ơn cậu hôm qua đã không vứt tôi lại trên đường.”
Khương Nghệ nhận lời cảm ơn của anh như một chuyện đương nhiên, đồng thời cũng nắm chặt lấy cơ hội, đòi phúc lợi: “Cậu định cảm ơn tôi thế nào đây.”
Tần Tống nghĩ một lát đang định nói, Khương Nghệ đã lập tức chặn lại: “Không đi ăn cơm đâu.”
Tần Tống hơi buồn cười, nhìn cậu: “Sao cậu biết tôi định nói mời cơm?”
Khương Nghệ mang theo chút đắc ý: “Tôi nhìn thấu cậu rồi.”
Tần Tống cảm thấy vẻ mặt của cậu vô cùng đáng yêu, cong môi, nói với cậu: “Vậy thì nghe lời cậu.”
“Tôi muốn thế nào cũng được?”
“Ừ, làm theo lời cậu.”
“Cuối tuần này hai chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
Tần Tống không chút phản đối: “Được thôi.”
Ăn sáng xong, hai người cùng ra khỏi nhà để đến trường, Khương Nghệ lần đầu tiên cảm thấy quãng đường từ nhà đến trường lại ngắn tới vậy, dọc đường đi, cậu vắt óc muốn tiếp xúc cơ thể với Tần Tống, ai ngờ ngay cả vai cũng không đụng chạm được lấy một chút, đến gần quảng trường, hai người mỗi người một ngả, Khương Nghệ đi tới cổng trường Thập Bát bỗng nhiên lại có chút hối hận vì sao bản thân lại không học hành cho giỏi để có thể học được trong trường trung học top đầu, thành ra bây giờ lại đưa tới tình cảnh yêu xa thế này.
Lúc tan học, Vương Thiếu Dương mò tới cạnh Khương Nghệ: “Anh Nghệ ui, cuối tuần mình cùng chơi game đi?”
Khương Nghệ cầm lấy quyển tạp chí du lịch lấy từ chỗ Tề Thanh Bình mà lật lật: “Không đi.”
Bạn học Vương Thiếu Dương thất sủng gần đây luôn cảm thấy Khương Nghệ có gì đó là lạ, cậu ta mang theo sự thăm dò mà hỏi: “Anh Nghệ, anh có phải là đang yêu đương không?”
“Chuẩn bị yêu rồi đây.”
“Cái giề cơ?!!!” Vương Thiếu Dương hét to đầy sợ hãi, làm cho cả lớp đều nhìn về phía họ, Khương Nghệ trợn mắt quét một vòng tới chỗ quần chúng đang vây xem: “Nhìn gì mà nhìn, quay sang chỗ khác mau.”
Vương Thiếu Dương nhỏ giọng lại, đầy bà tám: “Ai thế ai thế?? Anh Nghệ coi trọng ai vậy? Ở lớp nào?”
“Nhất trung.”
“Nhất trung?! Em với anh như hình với bóng mà sao em không biết anh coi trọng em gái nào?!”
“Ai bảo là em gái?!”
Vương Thiếu Dương vừa nghe xong, vẻ mặt như muốn rạn nứt trong nháy mắt, cậu ta và Khương Nghệ chơi với nhau từ bé đến lớn, lúc tán gẫu cũng thi thoảng sẽ nhắc tới vấn đề nam nữ, Vương Thiếu Dương nhớ hồi trước mình có từng hỏi Khương Nghệ: “Sau này anh muốn tìm kiểu nữ sinh thế nào làm bạn gái?”
Khương Nghệ nghĩ một chút: “Tao thích con trai, chắc là phải tìm bạn trai mới đúng.”
Vương Thiếu Dương khi ấy còn ít tuổi, không coi đó là chuyện gì to tát, giờ nghĩ lại, Khương Nghệ đúng là đã come out với cậu ta từ sớm, Vương Thiếu Dương trợn mắt, hai tay ôm ngực: “Anh thích con trai thật à?”
Khương Nghệ nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, tao là đồng tính.”
“Em cứ nghĩ anh chỉ nói chơi, tùy tiện theo trào lưu gì đó!”
“Đây mà là trào lưu? Đầu mày bị lừa đá à.”
“Thế… người anh coi trọng là ai vậy?”
Quan hệ của Khương Nghệ và Vương Thiếu Dương hoàn toàn không cầm giấu diếm, cậu trực tiếp nói ra: “Tần Tống.”
Vẻ mặt Vương Thiếu Dương trong nháy mắt sụp đổ: “Đệt…”
Tâm cơ và cẩn thận hơn mười năm nay của Khương Nghệ đều chỉ dùng để trăm phương ngàn kế thông đồng được Tần Tống, cậu đầu tiên tìm một điểm du lịch nổi tiếng, không tệ, cố tình chọn một vị trí xa xôi, không thể đi được chỉ trong vòng một ngày, hai người lại còn mới chỉ là vị thành niên, không thể tự lái xe, vì để cho thời gian chơi không bị ít đi nên chỉ có thể miễn cưỡng ngủ lại một đêm, cậu nhắn tin đề cập tới đề nghị của mình cho Tần Tống hay, Tần Tống sảng khoái trả lời: “Không thành vấn đề.”
Tối thứ sáu, Khương Nghệ ngồi trên giường gửi tin nhắn cho Tần Tống: “Sáng mai năm giờ, có sớm quá không?”
Tần Tống đang thu dọn đồ đạc, nhận được tin nhắn liền thả máy ảnh xuống, đáp lại: “Không sao, cậu thì thế nào?”
Khương Nghệ nghĩ một chút: “Tôi có khi không dậy nổi, hay là cậu gọi điện thoại cho tôi?”
“Được, khách sạn tôi nhất định sẽ đặt ổn thỏa.”
Khương Nghệ toét miệng lăn hai vòng trên giường: “Cậu cũng thật nhanh nha.”
“Ừ, nghỉ sớm một chút, mai gọi cậu dậy.”
Khương Nghệ nằm trên giường ôm lấy cái gối Tần Tống từng gối lên mà cười ngây ngô: “Hì hì, hai ngày một đêm cùng ở chung, nghĩ đã thấy kích động tới không ngủ nổi!”
Sáng hôm sau, Khương Nghệ bị cuộc gọi của Tần Tống đánh thức, tối hôm trước cậu quá hưng phấn nên hai giờ mới đi ngủ, lúc nhận điện thoại còn mơ màng không mở mắt dậy nổi, Tần Tống nghe thấy âm thanh đầy giọng mũi của cậu, nín cười nói: “Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, chờ cậu.”
Khương Nghệ lắc đầu hai cái, tỉnh lại ngay lập tức, cậu cúp điện thoại, vọi tới nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thật nhanh, rửa mặt xong xuôi mới trở về phòng mặc quần áo lung tung vào rồi đeo túi vọt nhanh xuống dưới lầu.
Tần Tống đứng cạnh xe taxi nhìn Khương Nghệ đang chạy về phía mình, anh muốn dang tay ra để Khương Nghệ trực tiếp nhào vào trong lòng mình, nhưng lại không nghĩ ra bất kì lí do gì để giải thích hành vi của mình, anh hoàn toàn không hiểu tại sao mình luôn quyết đoán gọn gàng, lúc đụng phải Khương Nghệ lại trở nên uất ức tới vậy, nói ra chắc các đàn em Nhất trung sẽ đều phải la hét đòi đổi đại ca mất, anh thấy bóng dáng Khương Nghệ liền không kìm nổi mà cong môi, anh không dám manh động dang tay ra ôm Khương Nghệ một cái, nhưng ý nghĩ này xoắn xuýt mấy lần trong đầu anh, cuối cùng khi anh định không để ý tới hết thảy, giơ tay lên, lại nghe thấy cách anh vài mét, Khương Nghệ hô lên một tiếng: “Tần Tống!!! Mau đỡ tôi với!! Không phanh kịp!”
Ngay sau đó, Khương Nghệ như một chú báo nhỏ, mang theo một cơn gió, mang theo mùi hương xà phòng nhẹ nhàng khoan khoái, nhanh chóng lao vào lòng anh, Tần Tống ôm lấy Khương Nghệ đang thở hồng hộc, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ: Được người mình thích nhào vào lòng, cảm giác này thật tốt.