“Em vừa mới tra điểm.”
“Thế nào rồi.”
“Rõ ràng em đã viết kín giấy, hơn nữa cảm giác đề nào cũng làm được mà.”
Tần Tống đi tới, xoa xoa tóc cậu: “Không sao đâu, anh học lại cùng em.”
“Không cần học lại.”
“Vậy muốn học trường tư thục sao?”
Khương Nghệ nhìn anh một hồi, nhìn vẻ mặt thi được hay không cũng không trọng, em ở đâu anh ở đấy của Tần Tống, trong lòng thầm hớn hở cả nửa ngày mới nhào lên người anh, vui sướng nói: “Em thi đỗ rồi! Còn thừa mấy điểm liền!”
Đôi mắt Tần Tống ánh lên sự vui vẻ, sau đó anh hôn lên khóe miệng cậu một cái: “Thật lợi hại.”
Khương Nghệ ôm cổ anh cười vui vẻ: “Có phải là có thể thuê nhà ở chung với nhau rồi không?”
“Ừ, trước khai giảng, chúng ta tìm nhà gần trường.”
“Em sẽ nấu ăn.”
“Vậy anh chịu trách nhiệm rửa bát.”
Trước khai giảng, phụ huynh hai bên cuối cùng cũng đã có dịp gặp mặt nhau ở sân bay, Lưu Khiết Sương khách khí nắm lấy tay Tống Hân: “Khương Nghệ có thể thi đỗ đại học, cũng là nhờ có Tần Tống giúp đỡ suốt một năm nay.”
Tống Hân thẳng thắn cười đáp: “Hơn một năm nay, tính cách Tống Tống trở nên sáng sủa hơn nhiều, cũng nhờ có Khương Nghệ.”
“Nào có, Khương Nghệ quá bướng bỉnh, vẫn là Tần Tống thận trọng hơn nhiều.”
“Tôi thấy tính cách Khương Nghệ rất tốt, Tống Tống lại trầm mặc, ít nói quá, tôi với ba nó vẫn hay sợ nó bị tự kỉ.”
“Sao có thể chứ, Tần Tống trầm ổn hiểu chuyện như vậy, đến môi trường mới, Khương Nghệ còn phải trông mong cháu nó quan tâm tới.”
“Đâu có, đâu có, tiễn hai đứa xong chúng ta dạo phố chứ?”
“Được đấy.”
Tần Lộ Sâm và Khương Chấn Quốc nhìn hai bà mẹ thổi phồng lẫn nhau, thực sự là có chút lúng túng, Khương Chấn Quốc chủ động hỏi Tần Lộ Sâm: “Quan hệ của hai đứa, anh chị tiếp nhận rồi sao?”
“Ừ, hai đứa nó bổ khuyết cho nhau, hơn nữa tình yêu niên thiếu là thuần khiết, chân thật nhất, tôi tin hai đứa nó có thể cùng nhau đi hết đời này.”
“Trong lòng tôi thực ra vẫn còn hơi lấn cấn, nhưng tôi không muốn con trai mình phải chịu uất ức, cho dù uất ức này có là do chính tôi gây ra cho nó đi nữa.”
“Chỉ là do anh quá thương Khương Nghệ thôi mà, không sao đâu, chúng nó đã trưởng thành cả rồi, đường đời là do chúng tự chọn lấy, tốt hay xấu cũng phải tự mình gánh chịu lấy mà thôi.”
“Aizz, cứ cho là vậy đi.”
“Uống chút rượu nhé?”
“Được, để tôi xuống bếp.”
Từ trường của Khương Nghệ tới trường Tần Tống, đi tàu ngầm mất hai tiếng, hai người thuê một căn nhà nhỏ ở giữa hai ngôi trường, nhà khá sạch sẽ, hai người ăn qua loa rồi bắt tay vào dọn nhà, nhà có hai phòng, một phòng làm phòng ngủ, một phòng để lại làm thư phòng, Khương Nghệ nhìn cái giường chính giữa phòng, hô lên một tiếng: “Mai đi mua cái giường lớn hơn đi?”
Tần Tống quay sang nhìn, gật đầu đồng ý, bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng cũng dọn dẹp xong, hai người lại bắt đầu thu xếp hành lý mang tới, Tần Tống kéo valy vào thư phòng, anh lấy nhật ký từ trong valy ra xem một chút, cầm bút lên, lật tới một trang giấy mới tinh, viết ngày, rồi viết xuống vài chữ, anh vừa định gập sổ lại, lại nghe thấy tiếng Khương Nghệ gọi mình.
Khương Nghệ vốn định treo quần áo vào trong tủ, vừa mới kéo cửa ra lại phát hiện ốc vặn trong tủ đã bị rơi ra, may mà trong tủ còn có một cái tua vít, cậu nhờ Tần Tống giúp mình vặn ốc lại, giằng co một hồi, cuối cùng hai người cũng sửa tủ quần áo xong, Khương Nghệ rửa tay xong thì tới thư phòng, phòng không lớn lắm nhưng có một cái giá sách rất lớn, bản thân cậu không thích đọc sách, cũng không biết ở lại đây mấy năm có thể chất đầy sách lên giá không, cậu vừa mới nghĩ vậy, lại thấy trên bàn có một cuốn sổ, cậu đến gần nhìn chữ viết trên sổ, đôi mắt chậm rãi cong cong, Tần Tống đứng sau lưng cậu, tay ôm vòng qua eo, hôn một cái lên tai cậu, giọng nói ôn nhu: “Chúng ta bên nhau rồi.”
Hoàn