Tần Tống nhìn đôi môi hơi sưng còn ánh vệt nước của cậu, lại dán lên, liếm liếm khóe miệng cậu, nói một tiếng: “Được.”
Rõ ràng chỉ có một chữ, nhưng lại khàn khàn mang theo cảm giác ôn nhu, Khương Nghệ nghe tới tê rần đôi tai, cậu nâng mặt Tần Tống lên, hôn mạnh một cái: “Không cho véo em nữa, cẩn thận em phát cuồng mất!”
Tần Tống đôi mắt cong cong, cười thành tiếng: “Ý chí không kiên định, không trách anh được.” Nói xong lại ôm người vào lòng thêm lần nữa.
Khương Nghệ có thế nào cũng không ngờ rằng mình lại có một ngày sẽ ôm lấy một chồng sách cao ngất ngồi trong thư viện, Tần Tống là khách quen của nơi này, quen tay nhanh nhẹn chọn một vị trí bên cửa sổ, hai người vốn ngồi đối diện nhau, một lát sau, Khương Nghệ lặng lẽ đứng lên, ngồi xuống cạnh Tần Tống, Tần Tống cong môi nhìn cậu, Khương Nghệ nằm nhoài người, ghé tai anh nói nhỏ: “Hey bạn cùng bàn.”
Tần Tống thừa dịp cậu dán sát lại gần liền thơm một cái lên má cậu, sau đó vô cùng lịch thiệp, hào phóng lên tiếng chào hỏi: “Xin chào, bạn cùng bàn.”
Chờ Khương Nghệ đã ngồi xuống rồi lật sách ra rồi, Tần Tống mới quay sang, nhẹ giọng bảo: “Có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh.”
Khương Nghệ chưa bao giờ nghiêm túc đọc sách được quá mười phút, nội dung trong sách khô khan vô vị, đọc đọc, mí mắt cậu dính vào nhau, cậu tựa như một cậu học trò vừa mới bước chân vào trường, muốn len lén liếc mắt ngắm trộm bạn cùng bàn của mình, hai ngón tay cậu vuốt nhè nhẹ lên trang sách, ánh mắt lại lơ đãng muốn bay sang bên kia.
Bạn cùng bàn ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, anh một tay tì lên trán, một tay nhẹ nhàng lật giở quyển sách đặt trên bàn, độ cong gò má mang theo sự nhu hòa độc nhất của thiếu niên, nhưng cũng đã mơ hồ có góc cạnh trưởng thành, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh, hàng mi cong dày, anh chỉ ngồi đó, yên tĩnh đọc sách, nhịp tim Khương Nghệ liền đập nhanh một cách khó hiểu, cậu cầm một tờ giấy note lên, cố gắng để chữ viết như gà bới của mình nhìn có vẻ dễ coi hơn một chút.
Tần Tống vẫn luôn lén quan sát Khương Nghệ, anh muốn nhìn bộ dáng lên lớp nghiêm túc của Khương Nghệ một chút, nhưng anh vừa mới nhìn được một lúc, ánh mắt Khương Nghệ đã liếc tới đây, anh vì để che giấu ánh nhìn của bản thân, giả vờ lấy một tay chống trước trán, chờ Khương Nghệ thu tầm mắt, cúi đầu viết gì đó mới định ngẩng đầu lên, lại thấy trên trang sách đang mở có một tờ giấy note.
“Bạn học, bạn đẹp trai quá đi, đã có đối tượng chưa?”
Khóe miệng Tần Tống nhếch lên, cầm bút viết xuống dưới: “Có rồi.”
Khương Nghệ cầm tờ note về, đôi mắt cong cong, con ngươi ánh lên niềm vui vụng trộm, một hồi sau mới viết tiếp: “Vậy đối tượng của bạn là người như thế nào?”
Tần Tống nhìn câu hỏi vừa bị đẩy tới, ánh mắt ôn nhu tựa dòng suối mát, anh không chút do dự, cầm bút viết vài chữ.
Lòng Khương Nghệ vô cùng mong chờ đáp án, nhưng lại dấy lên sự căng thẳng khó giải thích, cậu đưa tay nhận lấy tờ note Tần Tống truyền tới, không nhanh tay xem ngay nội dung trên giấy mà đầu tiên là lấy tay che chữ đi, cứ như mở quà mà từ từ bóc trần đáp án.
Chữ viết của Tần Tống thật là đẹp mắt, rất có lực, lơ đãng trôi chảy, chỉ vài chữ ngắn ngủi mà Khương Nghệ nhìn đi nhìn lại tận mười mấy lần, nét mặt cậu mang theo ý cười, dần dần nhiễm xuống cả khóe miệng, miệng he hé thấp thoáng thấy được cả răng, cậu tựa như đã nhận được câu trả lời hay nhất, toàn bộ niềm vui sướng đều đã treo hết lên mặt, cậu hưng phấn hôn một cái lên tờ note kia, sau đó cho Tần Tống một khẩu hình “Em sẽ giấu đi”, rồi mới tiếp tục nghiêm túc đọc sách tiếp.
Tần Tống nhìn bộ dáng vui vẻ của người bên cạnh, giơ tay lên nhẹ xoa mái tóc cậu: Em vẫn luôn là người mà anh thích nhất mà.