15. [Uống ít rượu]
Edit: Yu Xin
==================================
Ngày nghỉ lễ đầu tiên, Cố Lạc lại phải dậy từ sớm.
Bởi vì hôm nay là ngày Chu Lâm kết hôn, thân làm phù rể, anh phải đi cùng chú rể đến đón dâu.
Đứng trước bồn rửa tay đánh răng, Cố Lạc có hơi thất thần.
Lần đầu tiên Cố Lạc làm phù rể trong lòng vẫn có chút lo lắng, vậy nên từ sớm anh đã lên mạng học tập một phen.
Bao gồm "Như thế nào để làm một phù rể đúng cách"; "Phù rể có cần nắm tay với phù dâu hay không"; "Phù rể có cần thay chú rể cản rượu hay không" và ti tỉ những vấn đề tương tự như thế.
Trên thực tế trước đó một ngày Chu Lâm đã thêm anh vào trong nhóm phù rể rồi, chẳng qua Cố Lạc chỉ yên lặng giả chết xem mọi người nói chuyện. Dù sao anh hiểu rõ quá trình là được, cũng không phải ai cũng lên tiếng.
Lần này Chu Lâm có năm phù rể, tương tự bên kia cũng có năm phù dâu, nói là lấy ngụ ý "mười phân vẹn mười".
Nghe nói bên phía cô dâu chuẩn bị rất nhiều cửa ải, hôm nay đi đón dâu nhất định sẽ là một hồi kịch liệt.
Là một học sinh xuất sắc, Cố Lạc được coi là người chịu trách nhiệm về mảng IQ, Chu Lâm đã sớm nói qua với anh, nếu như có cửa ải nào liên quan đến việc phải động não thì sẽ do anh đảm nhận.
Bên trong group còn có một người để ảnh đại diện hình mèo tam thể, lúc Chu Lâm @ hắn có nói rằng: [Đại ca, chuyện tốn thể lực phải trông cậy vào cậu đó, nếu như nhất định phải do tôi làm thì cậu nhớ hỗ trợ tôi với nhé.]
Lúc đó phản ứng đầu tiên của Cố Lạc là —— không lẽ là một người đàn ông cơ bắp?
Đàn ông cơ bắp nào cũng đều thích mèo hả?
Khoan đã, sao lại nói là "đều" chứ?. Có gì ho𝐭? Chọ𝐭 𝐭hử 𝐭𝗋a𝒏g [ TRÙMTRU𝗬 Ệ𝘕.V𝒏 ]
Tắt bàn chải điện đi, Cố Lạc cố gắng không để cho mình nghĩ đến tên bảo an nào đó.
Vài ngày không đi tìm bảo an làm tình rồi, anh được nghỉ nhưng hắn chắc là vẫn phải đi làm.
Nhưng trong lòng Cố Lạc gần đây có hơi khó chịu, lần nào cũng do anh chủ động, tên bảo an đó cũng chẳng từ chối bao giờ, dù sao thì hắn cũng đâu có lỗ.
Nếu như người khác dâng đến cửa, hắn cũng sẽ có thái độ như thế sao?
Suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong lòng Cố Lạc mãi không dứt, đến nỗi mỗi ngày khi đi làm mà nhìn thấy bảo an là lại thấy khó chịu, sắc mặt càng ngày càng thối.
Cũng may hiện giờ đã nghỉ lễ rồi, tạm thời không cần nhìn thấy bảo an nữa... Suy nghĩ đến đây, Cố Lạc vỗ vỗ đầu mình, bảo an thối mau mau cút khỏi đầu tôi mau!
Chờ khi anh thay xong trang phục dành cho phù rể, cũng đã sắp đến giờ. Không kịp ăn bữa sáng, Cố Lạc vội vàng ra ngoài.
Cố Lạc nghỉ nên cũng cho tài xế nghỉ, hôm nay không có ai lái xe, thành thử anh phải tự mình lái. Lái xe cũng không sao, chỉ là do không ăn sáng nên hơi đói.
Lúc đến nhà Chu Lâm, thật may là cũng không có đi trễ.
Hôm nay Chu Lâm đặc biệt đẹp trai, mặt mày hồng hào, vừa nhìn đã biết là có chuyện vui nên tinh thần thoải mái.
Nhìn thấy Cố Lạc tới, y vội vàng chào hỏi: "Tới đây, nhanh lên, cậu ngồi bên này, chúng ta sắp xuất phát rồi." Vừa nói xong đã lôi kéo Cố Lạc nhét vào trong một chiếc xe Porsche, đóng cửa lại.
Cố Lạc còn chưa kịp ngồi vững đã bị một hơi thở quen thuộc bao vây lấy khiến cả người anh cứng đờ.
Làm sao anh có thể không biết người này là ai cho được?
Bao nhiêu lần anh đã từng được người đàn ông này bắn đầy t*ng trùng vào tử cung mình, cùng hắn môi lưỡi dây dưa, cùng giường chung gối, mà gần nhất là...
"Tổng giám đốc." Giọng nói của hắn có hơi trầm, dường như đang kề sát bên tai Cố Lạc mà thì thầm làm anh giật mình. Tay sờ soạng bắt lấy dây an toàn thắt lại, anh cưỡng ép sự bất an trong lòng xuống, bên ngoài vẫn bình đạm như cũ nói: "Ừm, lái xe đi."
Không biết vì sao trong xe này lại chỉ có hai người là Cố Lạc và Tạ Nhung, sau khi lên xe Cố Lạc vẫn luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang ngắm phong cảnh vậy, ngay cả điện thoại cũng chưa từng lấy ra.
Thực tế thì anh căn bản chẳng hề ngắm phong cảnh gì đó, trái lại thì đang thả hồn theo mây.
Tại sao Tạ Nhung lại ở đây? Là công việc mới làm thêm sao? Bởi vì cả ngày mình luôn gọi anh ta là "bảo an" nên anh ta không vui từ chức rồi? Nếu vậy sao Tiểu Tiền lại không nói cho mình biết?
Hay hôm nay anh ta làm tài xế bán thời gian? Điều này cũng không phải là không thể...
Mà khoan! Nhớ khi nãy vừa lên xe có thoáng nhìn thấy, Cố Lạc bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Tạ Nhung: "Quần áo trên người anh từ đâu ra?"
Khác với đồng phục nhân viên bảo an, âu phục phẳng phiu mặc trên thân hình cao to của Tạ Nhung mà nói chính là phong độ gấp đôi, cúc áo được thiết kế tinh tế càng tăng thêm cảm giác cấm dục. Lại kết hợp cùng với khuôn mặt dường như luôn lộ ra một chút gì đó hoang dã ấy... Cố Lạc không kìm lòng được mà nuốt nước bọt.
Không được, Cố Lạc, mày đang suy nghĩ bậy bạ gì thế hả?
Ép buộc suy nghĩ trong đầu quay về đúng hướng, Cố Lạc phân tích lại lần nữa: Thiết kế trang phục phù rể này hình như giống như cùng một nhãn hiệu với bộ đồ phù rể mình đang mặc, chẳng lẽ?
"Tôi là phù rể." Tạ Nhung lời ít ý nhiều nói, chứng thực suy đoán của Cố Lạc. Cố Lạc "À" một tiếng, vấn đề khác lại xuất hiện.
"Anh là bạn bè của cô dâu hay bạn bè của chú rể? Hay là... làm dịch vụ cho thuê phù rể gì đó?"
Miêu Miêu luôn cảm thấy Tạ Nhung cực kỳ thiếu tiền, vậy nên phải đi làm thêm ở rất nhiều nơi.
"Bạn chú rể." Tạ Nhung dở khóc dở cười trả lời.
Đối với lời nói của Cố Lạc, hắn chỉ xem như đó là một kiểu quan tâm.
"Ồ, phù rể." Cố Lạc có hơi trật nhịp, sau đó anh nhận ra điều gì đó, mắt mèo mở to tròn xoe, "Anh là bạn bè của Chu Lâm?"
Tạ Nhung "Ừ" một tiếng, bình tĩnh thản nhiên lái xe, dường như không hề cảm thấy ngoài ý muốn khi Cố Lạc hỏi như thế.
Làm sao có thể trùng hợp đến vậy được chứ? Cố Lạc không thể tin nổi.
Có thể làm phù rể chứng tỏ quan hệ giữa cả hai không tầm thường, giống như Cố Lạc và Chu Lâm là bạn bè tốt từ cấp ba cho đến bây giờ. Tạ Nhung là bạn của Chu Lâm thì cũng không lạ, nhưng vấn đề là mối quan hệ giữa Cố Lạc và Tạ Nhung lại không phải là mối quan hệ bình thường giữa tổng giám đốc công ty và nhân viên bảo an.
Cố Lạc xoa mi tâm, cảm giác như bản thân vừa bước vào một cái vòng luẩn quẩn.
Anh thậm chí bắt đầu cẩn thận lục lại ký ức, có phải anh đã từng quen biết Tạ Nhung từ lâu rồi không? Song nghĩ đi nghĩ lại thế nào thì anh cũng không thể nhớ ra được chuyện gì liên quan đến người này cả.
Có lẽ do anh nghĩ nhiều? Không ai quy định anh phải gặp hết tất cả bạn bè trong vòng xã giao của Chu Lâm cả.
Tạ Nhung quen Chu Lâm, anh cũng quen Chu Lâm, không có nghĩa trước đây anh đã từng gặp qua Tạ Nhung.
Cố Lạc chìm vào im lặng không nói thêm gì nữa, trái lại là Tạ Nhung, lúc chờ đèn đỏ đã quay sang nhìn anh mấy lần.
Lòng Miêu Miêu như mò kim đáy bể. Tạ Nhung không hiểu lắm, vì sao những đêm trước đây Miêu Miêu sẽ chủ động chạy đến tìm hắn làm tình mà dạo gần đây lại tỏ ra lạnh nhạt như vậy?
Là do em ấy đã có người làm ấm giường khác, hay là đã chán mình rồi?
Bất kể là chuyện nào, đều là việc Tạ Nhung không muốn thấy nhất.
"Ăn sáng chưa?"
Liên quan gì đến anh.
"Sao lại không đến tìm tôi nữa?"
Hừ, xem tôi là cái gì hả?
"Giận à?'
Không có, tôi làm sao dám giận dỗi với bảo an như anh.
Tạ Nhung hỏi một câu, Cố Lạc cũng sẽ ở trong lòng trả lời lại. Nhưng bên ngoài anh lại không nói lời nào, hứ, tôi không nói gì đó, cho anh tức chết luôn!
Anh tự cho là mình đã che dấu rất tốt, nhưng không ngờ rằng, Tạ Nhung có thể nhìn thấu vẻ mặt tức giận đó.
Còn giận dỗi là tốt rồi, chứng tỏ còn có thể vuốt lông được.
Đáy mắt Tạ Nhung đầy ý cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Lái xe phải tập trung, huống hồ trên xe còn chở một bảo bối nữa, không thể xảy ra sai sót gì được.
Nhóm Cố Lạc gần như là đến cùng với bên Chu Lâm, sau khi tập hợp nhóm phù rể lại bàn bạc một phen, ngày đón dâu hôm nay chính thức bắt đầu.
Giống như những gì Chu Lâm đã tìm hiểu từ trước, bên nhóm phù dâu nghĩ ra rất nhiều cửa ải khó qua. Mà tác dụng của nhóm phù rể ấy à, chính là hộ tống chú rể, giúp y giữ sức lực đối phó với cửa ải sau cùng.
Cửa ải đầu tiên chính là làm bài thi, cái gì toán lý hóa địa sử sinh đều có hết. Mặc dù một đề Chu Lâm cũng không biết làm, nhưng không sao hết, còn có một Cố Lạc đảm nhận trọng trách gánh IQ ở đây, nên nhóm bọn họ nhẹ nhàng qua cửa.
Chu Lâm nước mắt lưng tròng cảm ơn anh: "Anh em à, thật tốt khi có cậu."
Cố Lạc bên ngoài vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào, thật ra mấy cái đề này cũng không đơn giản như thế. Chỉ là nửa năm trước anh giúp cháu trai phụ đạo để thi đại học nên bây giờ mới nhớ được số kiến thức đó.
Xong cửa ải động não là đến những cửa ải tốn sức lực, Tạ Nhung gần như là người mạnh nhất ở đây. Động tác có khó cách mấy hắn đều có thể làm được hết, đẹp trai đến nỗi xém chút Cố Lạc không khép chân lại được.
Khó trách lần nào anh cũng có cảm giác mình sẽ bị Tạ Nhung chịch chết mất, cái loại sức lực trâu bò thế này, ai nhìn thấy mà không cảm thán một câu "lợi hại" đây?
Rốt cuộc vượt qua hết thảy, nhóm phù dâu ở cửa cuối cùng bắt đầu hô hào đòi bao lì xì đỏ, lì xì không đù dày sẽ không mở cửa.
Các cô chỉ mở một khe cửa nhỏ, "Nhanh nào, mau đưa lì xì đây."
Những chuyện này Chu Lâm đã sớm có chuẩn bị trước: "Các cô đừng mở cửa nhỏ như thế, bao lì xì của tôi không chen lọt nổi."
Cẩn thận đánh giá mấy bao lì xì thật dày y đang cầm trên tay, xác nhận đúng là khe cửa nhóm phù dâu mở không đủ để nhét vừa mấy bao lì xì đó.
Nhưng nếu mở to hơn lỡ bị chú rể xông thẳng vào thì phải làm sao?
Các cô gái ở bên trong líu ríu bàn luận: "Làm sao đây? Lì xì đỏ rất dày đó."
"Nên mở hay không?"
"Lỡ như toàn mười tệ với năm tệ thì sao?"
"Đừng lo, tôi cam đoan sẽ không tự tiện xông vào. Nghe các cô hết."
Nửa khuôn mặt của Chu Lâm lộ ra từ ngoài khe cửa, nụ cười hiền lành nhìn qua rất vô hại.
"Vậy, vậy miễn cưỡng tin anh một lần đấy..." Một cô gái có khuôn mặt tròn hơi mở cửa rộng ra.
"Cô cầm chắc nhé."
Y nhét bao lì xì vào, sau đó liếc mắt ra hiệu cho nhóm phù rể.
Y không thể tự tiện xông vào, nhưng không có nghĩa nhóm phù rể cũng như thế.
Nhận được tín hiệu nhóm phù rể lập tức xông thẳng vào trong, các cô gái hét chói tai vội vàng tránh ra, Cố Lạc cũng phối hợp đi theo vào, chỉ là lúc bước đến ngạch cửa không biết bị ai xô đầy trúng, mắt thấy sẽ phải ngã vào trên người phù dâu trước mặt, Cố Lạc vô thức ngã người ra sau tránh...
Trong khoảnh khắc ngã vào một lồng ngực dày rộng ấm áp, Cố Lạc gần như nhảy dựng lên như bị điện giật, nhưng Tạ Nhung chỉ thân sĩ đỡ anh đứng vững, sau đó cười nói: "Không sao chứ?"
"Cảm... cảm ơn." Cố Lạc là kiểu miệng cứng lòng mềm, mặc dù không muốn có quá nhiều quan hệ với bảo an, nhưng dù sao cũng là người ta giúp mình, không tiện bày sắc mặt với người ta.
Bởi vì chơi xấu, cho nên Chu Lâm bị phạt phải chơi một trò chơi.
Tất nhiên, nhóm phù rể đi chung cũng không thể thoát được, ngay cả Cố Lạc cũng bị kéo vào chơi cùng.
Nể tình đây là hôn lễ của bạn tốt, Cố Lạc cực kỳ phối hợp.
Chẳng là sau khi dày vò một trận thế này, anh lại càng thấy đói hơn.
Rốt cuộc cũng đến bước tìm giày cưới, làm xong chuyện này là có thể đón cô dâu đi, Cố Lạc đứng ở rìa ngoài đám đông, sắc mặt tái nhợt có hơi choáng váng.
Mấy phù dâu hôm nay có ba người là Cố Lạc có quen biết, bọn họ đều là bạn học cấp ba với nhau. Cô dâu Phùng Nhã Cầm còn là bạn học ngồi bàn trên của Cố Lạc, quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Chu Lâm thích Phùng Nhã Cầm từ hồi cấp ba, sau này Phùng Nhã Cầm không thi đại học mà ra nước ngoài học, y trực tiếp theo đuổi người ta ra tận nước ngoài, ở bên đó theo đuổi hai năm trời mới được người đồng ý.
Trong khoảng thời gian bên nhau trải qua nhiều sóng gió, hiện nay đã tu thành chính quả, có thể xem như đây là kết quả nhận được của sự kiên trì, cũng là minh chứng cho tình yêu của y với Phùng Nhã Cầm.
Nhưng mà qua nhiều năm như thế, Cố Lạc lại vẫn luôn cô đơn lẻ bóng.
Anh là yêu quái, không giống với con người bình thường, không có khả năng tùy tiện kết hôn với bất kỳ loài người nào. Bởi vì cấu tạo cơ thể đặc biệt, nên ngay cả yêu đương cũng không có.
Nhưng anh lại làm tình cùng với nhân viên bảo an của công ty mình, còn không chỉ làm một lần.
"Ha ha ha, tôi tìm được rồi! Vợ ơi, anh yêu em!" Mò tìm nửa ngày không ra cuối cùng cũng tìm thấy giày được giấu bên dưới váy cưới, Chu Lâm mừng muốn chết, người xung quanh ồn ào cười vang, Chu Lâm cũng không ngại ngùng, ôm chầm lấy Phùng Nhã Cầm hôn một cái thật sâu, cô dâu xinh đẹp ghét bỏ đẩy y ra: "Đừng làm trôi lớp trang điểm của em."
Nhóm quần chúng đứng xem xung quanh cười vang, Cố Lạc vô thức tìm hình bóng Tạ Nhung, sao không thấy hắn ở đâu vậy?
Nhìn quanh bốn phía cũng không tìm thấy người đâu.
Ngay vào lúc này dạ dày của Cố Lạc lại quặn đau từng cơn.
Anh có bệnh đau dạ dày nghiêm trọng, nếu như không ăn uống đầy đủ thì cơ thể sẽ kêu réo biểu tình, đều do ngày trước khi mới đảm đương chức vụ tổng giám đốc lưu lại mầm bệnh! Cố Lạc hơi hối hận, sớm biết vậy anh vẫn nên ăn lót dạ một chút.
Giờ phút này lực chú ý của mọi người đều đặt hết trên người cô dâu chú rể, Cố Lạc không muốn mang lại phiền phức cho mọi người, một mình ra bên ngoài ban công ngắm phong cảnh.
Đau đớn từ cơ thể không thể lừa người được, Cố Lạc quả thật là một yêu quái vô dụng. Anh ngoại trừ có thể biến thành mèo ra thì không còn phép thần thông nào nữa cả, anh cũng sẽ mắc những căn bệnh như loài người.
Thật muốn ăn sủi cảo tôm, nếu là sủi cảo tôm của quán trà sáng kia thì tốt quá.
Ngay lúc Cố Lạc cảm thấy đau đến mức sắp hôn mê bỗng có một giọng nam trầm thấp như cọng cỏ cứu mạng vang lên bên tai anh: "Có muốn ăn sáng không?"
Sau đó là một tiếng lo lắng: "Em làm sao vậy?"
Một bàn tay to lớn vươn ra ôm lấy eo anh, Cố Lạc gần như dồn toàn bộ sức nặng của cơ thể lên người Tạ Nhung, lúc này anh mới cảm giác mình tốt hơn một chút.
"Tôi... tôi muốn ăn." Cố Lạc chưa bao giờ thèm đồ ăn như lúc này, đã rất lâu rồi anh không bị đau bao tử nữa. lâu đến mức xém chút anh cũng quên mất mình có bệnh.
"Mang cho em đây." Tạ Nhung gần như là nửa ôm anh đi, tìm một chỗ ngồi xuống xong thì đưa cho Cố Lạc một cái bình giữ nhiệt và một hộp cơm giữ ấm.
"Nhanh ăn đi." Hắn mở hộp cơm ra, lại giúp Cố Lạc tách đôi đũa dùng một lần đưa cho anh, sau khi Cố Lạc ăn xong mấy miếng sủi cảo tôm và uống nửa ly sữa đậu nành nóng, bấy giờ anh mới cảm thấy cơ thể hồi phục lại một chút.
Chu Lâm tìm bọn họ từ nãy giờ cũng không thấy người đâu, lúc này rốt cuộc cũng thấy hai người ở đây.
Nhìn đồ ăn Cố Lạc đang ăn, y trước tiên quan tâm hỏi: "Sao vậy Cố Lạc, có phải bệnh đau dạ dày lại tái phát không?"
"Không sao, tôi ổn rồi." Cố Lạc không muốn khiến y quá lo lắng, dù sao hôm nay Chu Lâm cũng là nhân vật chính.
"Tôi nói cậu... Tôi còn tưởng cậu đã ăn rồi, sao không nói sớm." Chu Lâm hệt như một người anh cả vỗ về bờ vai của Cố Lạc, "Cậu ăn từ từ thôi, không đủ thì chúng ta lập tức vào trong, còn rất nhiều đồ ăn ngon đó."
Y lại quay sang nhìn Tạ Nhung nói: "Cậu mang bữa sáng cho Cố Lạc à?" Nói xong liền thừa dịp Cố Lạc không chú ý mà nháy mắt ra hiệu với hắn.
Tạ Nhung "Ừ" một tiếng, ánh mắt chăm chú dõi theo Cố Lạc: "Khi nào bị bệnh đau dạ dày?"
Vậy mà hắn hoàn toàn không biết gì cả?
Quả thật hắn không biết rõ. Lúc trước mang cơm cho Cố Lạc thuần túy chỉ là lấy cớ để đến gần Cố Lạc hơn, hôm nay mang bữa sáng theo cũng chỉ vì muốn nói thêm vài câu với Cố Lạc, không ngờ lại thành vô tâm cắm liễu.
"Rất lâu trước đây rồi..." Cố Lạc vô thức trả lời, sữa đậu nành ấm áp làm trong lòng cũng nóng lên theo.
"Vì sao không nói cho tôi biết?" Giọng nói của Tạ Nhung như có chút trách móc, nếu sớm biết Cố Lạc bị đau dạ dày thì lúc ở trên xe hắn đã lấy bữa sáng ra luôn.
"Tôi nói..." Cố Lạc nói được nửa câu thì khựng lại, giọng điệu rất chi không tốt, "Sao tôi phải khai báo cho anh chứ?"
"Sau này ăn uống cho đầy đủ, tôi sẽ giám sát em."
"Anh là gì chứ, bảo an thối?"
"Tôi là bảo an thối... Ăn nhiều một chút."
"Đủ rồi, tôi không muốn ăn nữa..."
Ánh mắt Chu Lâm liếc qua liếc lại giữa hai người, sao y cứ có cảm giác, giữa hai người này có một bí mật nào đó mà y không biết thế nhỉ?
Tạ Nhung mới không quan tâm Miêu Miêu xụ mặt, hắn biết Miêu Miêu rất ngạo kiều, sớm muộn gì hắn cũng khiến Miêu Miêu quen với sự quan tâm của hắn.
Bữa ăn sáng này, tuy Cố Lạc và Tạ Nhung cãi nhau liên miên nhưng tựu chung thì cũng ăn rất thỏa mãn.
Chỉ có Chu Lâm đứng bên cạnh trong lòng lại bồn chồn như bị mèo cào vậy.
A a a, rốt cuộc quan hệ giữa hai người là thế nào vậy hả? Mau nói cho tôi mau nói cho tôi! Đừng có ép tui quỳ xuống cầu xin người nhá!
*
Sau đó, hôn lễ được cử hành đúng giờ dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Cố Lạc làm phù rể nên được xếp ngồi chung một bàn với Tạ Nhung, bảo an thối còn không biết nhìn sắc mặt người khác, cứ thế trực tiếp ngồi bên cạnh Cố Lạc.
Lúc cô dâu chú rể trao nhẫn xong rồi hôn nhau, Cố Lạc cảm giác thấy tay mình bị ai đó nắm lấy, cúi đầu nhìn xem thì thấy là Tạ Nhung nắm lấy tay anh.
Lén liếc sang bảo an một cái, người đàn ông quay sang nhìn anh mỉm cười dịu dàng.
Có ý gì đây?
Anh muốn rút tay ra nhưng Tạ Nhung khống chế lực rất tốt, vừa không làm anh bị đau cũng khiến anh không thể rút tay ra được, đúng là đáng giận mà.
Được thôi, hắn muốn nắm thì để hắn nắm đi, xem như vì hôm nay hắn đã giúp anh.
Sữa đậu nành nóng đựng trong bình giữ nhiệt và hộp sủi cảo tôm thơm ngon đã trở thành ký ức của Cố Lạc trong đám cưới mùa đông năm đó.
Tương tác giữa hai người những người xung quanh không nhìn thấy, Chu Lâm đứng trên bục cao lại thấy được rất rõ ràng, vậy nên y càng thêm sầu.
Rốt cuộc là quan hệ gì thế?
Tâm trạng u sầu này vẫn luôn quanh quẩn mãi cho đến khi cô dâu đi thay trang phục mời rượu trở lại, Phùng Nhã Cầm đã sớm phát hiện ra y kì lạ từ lâu, cô không nhịn được hỏi: "Chu Lâm, anh mang vẻ mặt gì đó? Kết hôn với em nên thấy không vui à?"
"Tất nhiên không phải!" Vừa nghe thấy vợ yêu hiểu lầm, Chu Lâm vội vàng giải thích, nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho Phùng Nhã Cầm nghe.
Sau đó, người buồn phiền lại tăng thêm một.
Phùng Nhã Cầm thật sự khó tưởng tượng ra nổi, Cố Lạc sẽ thích kiểu người như thế nào?
Nhưng nếu như người đó là Tạ Nhung, hình như cũng không tệ lắm?
Nhưng vấn đề là, căn cứ vào những tin tức Chu Lâm nghe ngóng được, hai người không giống như đang trong mối quan hệ yêu đương, song lại có gì đó mập mờ, không biết đã quấn lấy nhau từ khi nào rồi?
Muốn biết quá đi.
Hai vợ chồng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng liếc nhìn nhau.
"Hay chúng ta... há há há!"
Người ta nói uống rượu say nói lời thật, uống ít rượu vào, không tin bọn họ không khai ra!
Tửu lượng của Cố Lạc kỳ thật cũng không đến nỗi nào, song thực tình không thể chịu nổi khi có người cố ý mời rượu.
Mặc dù Tạ Nhung đã cản đi không ít, nhưng cuối cùng Cố Lạc vẫn uống đến say khướt.
Đôi vợ chồng mới cưới Chu Lâm và Phùng Nhã Cầm, ban đầu còn muốn nhân cơ hội hỏi Tạ Nhung và Cố Lạc mấy câu, ai biết tửu lượng của Tạ Nhung lại tốt đến thế, cuối cùng còn khiến hai vợ chồng uống say mèm, trực tiếp khiêng người vào động phòng.
Tạ Nhung ôm Cố Lạc đón xe, nhìn Cố Lạc ngoan ngoãn như mèo con ngủ trong lòng hắn, tình yêu trong đáy lòng như sắp tràn cả ra ngoài.
Hai người họ đang trên đường về nhà, có điều không phải về nhà Tạ Nhung mà là nhà của Cố Lạc.
Thật ra khi mới lên xe Tạ Nhung đã đọc địa chỉ nhà mình, nhưng Cố Lạc lại không thuận theo.
"Dựa vào đâu mà lần nào cũng đến nhà anh chứ hả? Hôm nay... nghe... nghe lời tôi, đến nhà tôi!"
Sau đó dứt khoát đọc địa chỉ nhà mình, xong thì trực tiếp cuộn tròn ngủ ngon lành trong ngực Tạ Nhung.
Tạ Nhung rất bất ngờ, nhưng một chút ý kiến cũng không hề có.
Cố Lạc nguyện ý dẫn mình về nhà, có phải mang ý nghĩa rằng, em ấy đã đồng ý tiếp nhận mình một chút xíu rồi không?
Hắn rất chờ mong, chờ mong bước vào lãnh địa riêng tư của Cố Lạc.
—----------------
Danh Sách Chương: