• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

03. [Ăn *** bự]
Edit: Yu Xin
===========================
"Ai cần anh lo!" Bí mật bị người khác phát hiện, trong mắt Cố Lạc lóe lên lửa giận.
Anh nhấc chân muốn đạp vào dương v*t của Tạ Nhung, định cho hắn một bài học nhớ đời, nhưng bàn chân giơ lên ngay tại khoảnh khắc sắp chạm đến dương v*t Tạ Nhung thì đã bị một tay hắn nắm chặt lấy, sau đó thuận thế gập chân anh lên, Cố Lạc bị bày thành dáng vẻ mở rộng hai chân.
Miệng *** kiều diễm mọng nước dường như chưa từng có người có chạm vào, hiện tại đóa hoa yêu kiều đó lại đang nở rộ, dáng vẻ khát khao mời người tới thưởng thức khiến cho Cố Lạc cũng cảm thấy xấu hổ.
Tạ Nhung cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn cảm thấy rất hứng thú với cái này. Ngón tay vừa chạm đến, miệng *** của Cố Lạc giống như có ý thức tự động hút lấy hắn. Tạ Nhung thuận thế đâm nửa ngón tay vào trong, Cố Lạc rên lên một tiếng "a" khe khẽ, vô thức muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng Tạ Nhung đã sớm quỳ ở giữa hai chân anh, thành ra động tác lúc này của Cố Lạc lại thành kẹp chặt lấy eo hắn.
"Nôn nóng không chờ kịp vậy sao?" Khóe miệng hắn ngậm ý cười, nơi lông mày khóe mắt dưới ánh đèn thoáng hiện ra nét dịu dàng, giọng nói vừa trầm vừa khàn, sự mập mờ quanh quẩn bên môi.
Trong nháy mắt Cố Lạc bỗng nhìn đến ngây người, bảo an này hình như không chỉ có mỗi cu bự, cả khuôn mặt này nhìn cũng không đến nỗi tệ.
Đó là nét đẹp của một người đàn ông mạnh mẽ, cuồng dã và đầy hào hoa.
Nhân lúc anh đang ngây ngẩn, Tạ Nhung dùng thêm sức, ngón tay thon dài chớp mắt đã vùi sâu vào hơn phân nửa, vách thịt mềm mại nhanh chóng siết chặt, vui vẻ liếm láp ngón tay hắn.
"Ưm..." Cố Lạc khó chịu rên khẽ, bàn tay túm chặt lấy ga giường.
Anh mở miệng muốn mắng Tạ Nhung lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng khi lời ra đến khóe môi chỉ còn lại tiếng rên rỉ đứt quãng.
Tạ Nhung lại bỏ thêm một ngón tay vào, hai ngón tay đồng loạt ra ra vào vào giữa tâm hoa, muốn mở rộng lối đi.
Chặt quá, chỉ dùng ngón tay đã cảm thấy ra vào khó khăn, nếu không phải Cố Lạc chảy nhiều nước, Tạ Nhung rất lo chính mình sẽ làm anh bị thương.
Khóe môi hắn giương cao, chẳng biết từ bao giờ nơi thái dương đã ướt đầy mô hôi, thân *** thô to bên dưới khẽ giật, sự nhẫn nại đã sắp đến cực hạn. Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn dịu dàng dùng ngón nới rộng cho anh, hơn nữa còn không quên dùng ngón cái vuốt ve hột le của Cố Lạc.
Hột le nhỏ xinh dưới sự trêu đùa của Tạ Nhung đã sớm dựng thẳng, Tạ Nhung bỗng dừng lại, hắn chăm chú ngắm nhìn viên ngọc nhỏ ấy, sau đó dưới ánh nhìn hoảng hốt của Cố Lạc, hắn cúi đầu ngậm lấy nó.
"Chỗ đó, không được..."
"Không...không được, a... đừng liếm..."
"Đừng liếm...a...a..."
Sự phản kháng của Cố Lạc ở trong mắt Tạ Nhung chính là "muốn nữa", vậy nên hắn không để ý đến những lời bên miệng anh, chỉ chăm chỉ dùng môi lưỡi cũng phối hợp liếm láp viên ngọc nhỏ này.
Đầu tiên hắn dùng sức hút mạnh hai cái trên hột le, tiếp đó để đầu lưỡi linh hoạt chen vào giữa hai mép ***, bắt chước động tác của cu bự chọc vào rút ra, ngẫu nhiên sẽ cố ý dùng đầu lưỡi rê quanh vách thịt bên trong, cho Cố Lạc tận hưởng cực lạc thần tiên.
Lần đầu tiên bị người khác liếm miệng ***, Cố Lạc không chống đỡ được bao lâu, theo từng tiếng rên rỉ tăng dần, cả người anh cong lên, bắp đùi căng cứng, nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng...
"Ưm..." Đầu ngón chân Cố Lạc cuộn tròn hết lại, toàn thân run rẩy liên tục.
Anh, bị Tạ Nhung liếm đến cao trào.
Sau khi cao trào nước dâm phun tung tóe nhiều không kể xiết, Tạ Nhung đều nuốt hết vào, tiếng hút nước xì xụp vang dội.
"Tôi sẽ cắm vào."
Tạ Nhung cảm thấy có vẻ được rồi, nếu nhịn nữa hắn sẽ phát điên lên mất, nghe nói làm đủ bước dạo đầu thì sẽ không bị thương.
Em ấy cũng đã lên đỉnh một lần, có thể xem như làm đủ rồi đi?
Cố Lạc không lên tiếng, hơi men bốc lên cộng thêm khoái cảm khi lên đỉnh, khiến anh bây giờ không rõ mình đang ở đâu.
Tạ Nhung cũng cảm nhận được, cu bự đặt bên ngoài mép *** chậm chạp chưa đi vào, ngoài miệng không quên hỏi anh: "Biết tôi là ai không?"
Ừm. Cố Lạc cố gắng mở to hai mắt nhìn rõ người trước mặt, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn một lúc lâu, sau đó anh chợt nở nụ cười si mê, chỉ vào mặt Tạ Nhung nói: "Bảo an."
"Bảo an nào?"
Công ty có nhiều bảo an như vậy, làm sao Tạ Nhung biết được anh có nhận lầm hắn với ai khác hay không?
Cố Lạc cười hì hì, ngón trỏ chọc chọc khuôn mặt của Tạ Nhung: "Bảo an có *** bự!"
Giọng nói của anh mềm nhũn, hệt như được ngâm trong hũ đường đầy ngọt ngào. Tạ Nhung hài lòng cười một tiếng, tiếng nói khàn khàn gợi cảm, hắn kề sát tai anh khẽ nói: "Nhớ cho kĩ, đêm nay là bảo an có *** bự chịch chết em!"
Câu nói này thành công kéo về một tia lý trí cho Cố Lạc, mắt thấy đầu *** của Tạ Nhung đã tách hai mép *** ra muốn cắm vào trong, Cố Lạc bỗng kêu dừng: "Chờ... chờ một chút! Không có áo mưa sao?"
"Trong nhà không có." Tạ Nhung lời ít ý nhiều, hắn nhíu mày, khóe mắt ửng đỏ đã nhuốm đầy tình dục.
Còn không làm, sẽ thành nín chết.
Nhưng Cố Lạc không thuận theo: "Anh bao lớn rồi hả? Cũng không biết tự chuẩn bị một cái sao?"
Vừa thành niên trong nhà không để sẵn áo mưa rất bình thường, nhưng hắn là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu mà trong nhà đến một cái áo mưa cũng không có là thế nào?
"Ừm, tôi không nghĩ rằng có thể mang được em về nhà mình."
Có ý gì? Cố Lạc ngẩn ra, anh cảm thấy hình như ý của Tạ Nhung là hắn từ lâu đã có mưu đồ bất chính với mình.
"Anh... anh không dẫn người khác về sao?"
"Không có ai khác, chỉ có mình em." Ba mươi năm, chỉ có mỗi Cố Lạc có thể làm cho hắn cương cứng được như thế này.
"Vậy vừa rồi sao anh dùng miệng điêu luyện như thế, à, chưa từng lên giường nhưng liếm cho người khác thì không ít đúng chứ?"
Câu nói mang theo sự ghen tuông làm Tạ Nhung không nhịn được cười, hắn yêu thích hôn lên khóe môi Cố Lạc, sau đó ngậm lấy hai cánh môi anh, nhẹ nhàng liếm mút.
Mèo đực còn trinh - Cố Lạc đêm nay không chỉ lần đầu tiên bị người liếm ***, còn là lần đầu tiên hôn môi với người khác.
Tạ Nhung hôn cũng không tốt, lúc này Cố Lạc cảm nhận được rõ ràng.
Không giống như cố ý giả vờ, bởi vì Cố Lạc phát hiện ra, hắn cũng giống như mình khi hôn sẽ không hít thở.
Thế là anh dùng hai ôm lấy bả vai Tạ Nhung, dần dần đổi bị động thành chủ động, chiếm thế thượng phong.
Tạ Nhung là một học sinh học rất giỏi, hắn nhanh chóng nắm rõ quy luật, đè lại Cố Lạc tiếp tục một nụ hôn sâu, chờ khi hai người vì thiếu không khí mà tách ra, cánh môi đỏ thắm của Cố Lạc đã hơi sưng lên.
"Chỉ có em." Tạ Nhung nhấn mạnh lại lần nữa, "Lần đầu tiên dẫn người khác về nhà, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên liếm ***."
Mặc dù biết lời nói của hắn rất có thể là đang lừa gạt mình, nhưng giờ phút này trong lòng Cố Lạc bỗng căng lên nóng bừng, gương mặt cũng giãn ra.
"Không phải gạt em, cũng không phải là lời nói dối."
Tạ Nhung cứ như một con giun đi guốc trong bụng anh, biết rõ anh đang nghĩ gì.
Suy nghĩ bị vạch trần, Cố Lạc hung hăng trừng hắn một cái.
"Có phải em định đổi chủ đề phải không?" Vừa nói, hắn vừa để đầu *** đỉnh đỉnh vào giữa hai mép *** đầy uy hiếp, dường như đang cảnh cáo Cố Lạc đừng giãy dụa vô ích, tên đã lên dây không thể dừng lại được.
"Làm... làm gì có." Cố Lạc nhỏ giọng giải thích, vừa rồi quả thật anh đã có ý nghĩ chạy trốn.
Chủ yếu là do con cu bự đó, lần đầu tiên đã ăn luôn cái lớn như vậy, không tốt lắm nhỉ?
Không phải...
"Đừng hòng chạy." Tạ Nhung đã sớm nhìn thấu tâm tư của anh, đè anh lại, "Có điều gì lo lắng thì nói luôn đi."
"Lỡ như anh có bệnh gì đó lây qua đường tình dục thì sao hả?" Cố Lạc vắt hết óc mới nghĩ ra được lý do thế này.
"Trước khi đi làm đều có giấy kiểm tra sức khỏe toàn diện, tôi có bệnh hay không em phải là người rõ nhất."
"Ai... ai muốn xem hồ sơ của anh chứ." Cố Lạc phủ nhận cực kì nhanh chóng.
Anh thật sự là không có xem qua.
Nhưng mà như lời Tạ Nhung nói đó, nếu như hắn thật sự có bệnh gì, hẳn là đã sớm bị chặn ngoài cửa rồi. Đặc biệt là những nghề như làm bảo an cần nhất chính là sức khỏe tốt thì càng không thể tuyển một người có bệnh ở phương diện đó được.
"Hiện tại không còn lý do nào nữa? Nhớ kỹ, tôi là Tạ Nhung, đêm nay người chịch nát em, là Tạ Nhung."
"Hả? Tôi..." Cố Lạc còn muốn nói thêm gì đó, thân thể bỗng nhiên căng ra, đầu *** của Tạ Nhung đã phá cửa xông vào.
Quy đầu xông vào một nửa, vách thịt tham ăn nhanh chóng mút lấy dị vật xâm phạm, chưa bao giờ chơi qua một cái ***, lần đầu tiên Tạ Nhung gặp được một cái *** tham ăn liếm mút chặt chẽ thế này, thiếu chút nữa đã không nhịn được bắn ra.
Không được, hắn cắn răng, hít sâu một hơi: "Thả lỏng ra nào, bé cưng."
"Tôi... tôi không thả lỏng được." Vách *** căng chặt bị cu bự của người đàn ông mạnh mẽ tách đôi, giọng nói của Cố Lạc đã trở nên nghẹn ngào.
Anh cũng muốn thả lỏng, thế nhưng con cu của Tạ Nhung thật sự lớn quá, bởi vì bộ phận sinh dục của bản thân phát triển không giống với những nam sinh khác nên chỉ những khi tắm rửa anh mới có thể nhanh nhanh rửa sạch nơi đó, bây giờ bị người khác cắm dị vật vào, anh nào biết cách để thả lỏng ra làm sao?
Rõ ràng trước đó đã để em ấy lên đỉnh một lần, tại sao hiện tại vẫn chặt như vậy?
Tạ Nhung nửa bước cũng khó có thể đi tiếp, cũng đã làm đến bước này, nói hắn rút ra là không thể nào.
Hắn đưa ngón tay vào giữa hai chân Cố Lạc, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa hột le của anh.
Chỗ đó cực kỳ mẫn cảm, rất nhanh *** của Cố Lạc lại bắt đầu chảy nước, từng đợt từng đợt d*m thủy trào ra, Tạ Nhung chớp lấy thời cơ thích hợp, nắm chặt cơ hội, thừa thế xông lên!
Trong nháy mắt, côn th*t vừa to vừa dài phá vỡ tầng tầng lớp lớp nếp uốn, chen thẳng về phía trước, tách vách thịt trói buộc hai bên ra chạm thẳng đến cổ tử cung, hoàn toàn mở rộng lối đi.
Giấc mộng nửa đêm bỗng hóa sự thật, Tạ Nhung sảng khoái than nhẹ một tiếng: "Chặt quá."
Từ lâu đã muốn chịch em ấy.
Chịch cho vị tổng giám đốc này khóc nức nở.
"To quá..." Quá lớn, Cố Lạc bị chọc thẳng một cái thế này, kém chút đã lên đỉnh thêm một lần nữa.
Lần đâu tiên ngậm *** đã ăn ngay một cái *** bự thế này, thật sự có chút ăn không tiêu.
Đáng thương *** nhỏ bị nhồi căng, quy đầu đã chạm đến cửa tử cung, cho dù hiện tại hắn không hề cử động nhưng Cố Lạc vẫn có hơi sợ bản thân sẽ giống như trong sách nói vậy, thật sự sẽ bị đâm xuyên.
Càng đáng sợ hơn khi con *** của Tạ Nhung vẫn còn để lộ một đoạn ngắn ở bên ngoài, vẫn chưa hoàn toàn vào hết bên trong.
"Anh... anh đừng có động!" Cố Lạc cố gắng điều chỉnh hô hấp, khiến bản thân thích ứng với con cu bự của tên đàn ông này.
Người khác say rượu mất lý trí thì thôi đi, anh say rồi tỉnh, vậy mà còn đánh mất lý trí!
Nhưng hôm nay mọi việc cũng đã làm đến bước này rồi, Cố Lạc rất muốn để Tạ Nhung rút ra nhưng vách *** không nên thân kia lại cứ co rút không ngừng, nói ra khéo còn bị cho là khẩu thị tâm phi.
"Tôi không cử động." Tạ Nhung gần như là cắn răng nói ra câu này, hắn thật sự không nhúc nhích. Chỉ có điều cái *** của Cố Lạc cứ liên tục mút lấy thân *** của hắn, đặc biệt là đầu nấm, bởi vì đè lên cửa tử cung, cái miệng nhỏ nơi đó càng hút mạnh hơn. Hắn không biết mình có kiên trì được bao lâu, cảm giác tinh dịch của mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị hút ra.
"Ưm." Cố Lạc không nhịn được rên nhẹ một tiếng, lần đầu tiên bị cu bự đút vào trong, miệng *** tự động tiết ra chất dịch bôi trơn, khiến cho anh cảm nhận được càng nhiều khoái cảm.
Vào thời điểm Tạ Nhung sắp không kiên trì được nữa, Cố Lạc rốt cục lên tiếng: "Anh... anh di chuyển một chút."
Gần như trong chớp mắt khi anh vừa dứt lời, Tạ Nhung liền lập tức đè anh xuống bắt đầu đâm vào rút ra.
Thân *** vừa thô vừa to nghiền qua từng nếp uốn, nhồi căng lối đi trong lỗ *** chật hẹp của anh. Mỗi lần đầu nấm chọc đến cửa tử cung đều khiến toàn thân Cố Lạc run rẩy.
Bọn họ phù hợp đến như vậy, cứ như sinh ra là dành cho nhau.
Dần dần, hai chân thon dài của Cố Lạc không biết từ khi nào đã quấn lên bên hông Tạ Nhung, đong đưa theo động tác chập chùng lên xuống của hắn.
Ưm, thật sự đã ăn *** bự rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK