Lục Khởi đến giúp Kỷ Vân Đồng chải tóc, miệng không ngừng nghỉ, nói với Kỷ Vân Đồng: "Nô tỳ thấy Ứng công tử rất tốt, hay là cô nương cân nhắc đến ngài ấy xem."
Ứng Tu Tề lớn hơn Kỷ Vân Đồng ba tuổi, tính tình trầm ổn, biết chăm sóc người khác, cha của huynh ấy có học vấn uyên bác, đi đâu cũng được người tôn trọng; bản thân huynh ấy cũng có kiến thức không tồi. Nếu không phải do còn trẻ, cha huynh ấy muốn huynh ấy đi du ngoạn vài năm trước khi suy nghĩ đến việc làm quan, vậy thì chắc hẳn việc thi cử không thành vấn đề.
Kỷ Vân Đồng nhớ lại cơn ác mộng đêm qua, mặt đầy vẻ kinh sợ: "Đừng nói bậy bạ, sao em có thể đi ghép đôi lung tung như vậy?"
Nàng kính trọng Ứng Tu Tề, cũng thân thiết với huynh ấy, nhưng thật sự muốn nàng suy nghĩ đến việc gả cho huynh ấy, thì chắc chắn là... nàng không muốn nghĩ đến. Chỉ trách hồi nhỏ nàng quá nghịch ngợm, thường xuyên bị Ứng Tu Tề bắt gặp. Huynh ấy không muốn họ làm phiền cha mình nên dù còn nhỏ đã bày ra dáng vẻ sư huynh, chịu trách nhiệm răn dạy họ.
Lục Khởi thấy Kỷ Vân Đồng thật sự không định cân nhắc, liền không nói thêm nữa.
Các nàng chỉ quan tâm đến Kỷ Vân Đồng, tương lai cô nương lấy ai các nàng đều chấp nhận, chỉ cần cô nương vui vẻ là được.
Thật ra các nàng vẫn hơi lo lắng, lo rằng Kỷ Vân Đồng chưa thực sự buông bỏ, lại giấu mọi chuyện trong lòng. Cô nương nhà các nàng vốn luôn kiên cường, một khi đã quyết định thì sẽ buộc bản thân thực hiện đến cùng.
Giống như trước mặt phu nhân và mọi người không bao giờ cô nương chịu mềm lòng, rõ ràng cô nương từng ghen tị với Nhị tiểu thư và Tam thiếu gia có thể lớn lên bên cạnh phu nhân và mọi người, cuối cùng vẫn bướng bỉnh chọn ở lại Kim Lăng.
Thanh La từng nói riêng với nàng, rằng cô nương sợ, sợ mình mở miệng vẫn bị từ chối, nên thà tự mình không cần nữa.
Chỉ cần cô nương không muốn thì sẽ không vì không đạt được mà đau buồn, càng không vì cố gắng mà bị tổn thương.
Các nàng cứ nghĩ ít nhất hôn sự với Cố gia là tốt, dù sao Kiến Dương Trưởng Công chúa cũng rất yêu thương cô nương, có thể bù đắp phần nào cho tiếc nuối trong lòng cô nương. Không ngờ đến khi cô nương sắp đến tuổi cập kê lại xảy ra chuyện như vậy.
Nói cô nương quả quyết thì thà nói cô nương không muốn đối diện, quyết định cắt đứt mọi thứ cho xong.
Lục Khởi thở dài trong lòng, tỉ mỉ buộc tóc cho Kỷ Vân Đồng thành đuôi ngựa đơn giản, thuận tiện cho hoạt động, chỉ mong Cố Nguyên Phụng đừng có việc gì lại chạy đến trước mặt cô nương nhà mình.
Mười mấy năm bên nhau không phải nói quên là quên ngay được, các nàng lo rằng cô nương sẽ trong lúc vội vàng rời xa Cố Nguyên Phụng mà chấp nhận một người không rõ lai lịch khác.
Không nói điều này có công bằng với đối phương hay không, với bản thân cô nương cũng không phải là quyết định khôn ngoan.
... Nói cho cùng, vẫn là lỗi của Cố Nguyên Phụng!
Lục Khởi đưa Kỷ Vân Đồng ra cửa gặp Ứng Tu Tề, không ngoài dự đoán lại thấy Cố Nguyên Phụng đi cùng Ứng Tu Tề. Sau khi trở về nàng và Thanh La không nhịn được mà mắng Cố Nguyên Phụng một hồi, tức giận nói lần sau hắn lại đến nhất định phải đuổi đi.
Còn kêu Thanh La liên minh với nàng, tuyệt đối không để hắn quấy rầy cô nương nhà mình nữa.
Thanh La đang thêu khăn tay cho Kỷ Vân Đồng, nghe vậy chỉ thở dài, nói: "Dù sao ngài ấy cũng là nhi tử của Công chúa, thật sự gây rắc rối cũng không có lợi cho cô nương nhà chúng ta, chúng ta đừng gây thêm phiền phức cho cô nương nữa."
Hiện giờ Hoàng Thượng chỉ có duy nhất một tỷ tỷ là Kiến, mà Kiến Dương Trưởng Công chúa chỉ có duy nhất một nhi tử là Cố Nguyên Phụng. Cố Nguyên Phụng là cháu ngoại duy nhất của Hoàng đế, dù là ở kinh thành hắn cũng có thể ngang nhiên đi lại.
Bây giờ tình hình như thế này, tốt nhất là chia tay trong êm đẹp, nếu không người chịu thiệt chỉ có cô nương nhà mình.
Lục Khởi biết Thanh La phân tích luôn có lý, chỉ có thể mang theo sự bực bội đầy bụng mà tính toán cho Kỷ Vân Đồng.
Ở bên kia, Kỷ Vân Đồng và hai người kia đã đến tiệm hoành thánh của Trương nương tử.
Trương nương tử rõ ràng còn nhớ Kỷ Vân Đồng, vui vẻ mời nàng ngồi xuống, hỏi ba người muốn ăn gì.
Ba người gọi món mình thích, ngồi vào ba mặt của bàn vuông.
Ứng Tu Tề khen: "Nước dùng ngửi đã thấy thơm rồi."
Kỷ Vân Đồng nói: "Đúng vậy, muội vốn không thích uống nước dùng, lần trước đến đây cũng uống hết."
Cố Nguyên Phụng không để lộ cảm xúc, thăm dò: "Ngươi ở đây từ trước Tết đến giờ, thường đi đâu chơi? Lát nữa có thể dẫn Ứng đại ca đi dạo xem."
Kỷ Vân Đồng vốn đã cố gắng phớt lờ sự hiện diện của Cố Nguyên Phụng, nghe hắn thản nhiên chen vào chỉ thấy hắn thật là chướng mắt. Nàng nói: "Trời lạnh thế này thì có gì mà chơi, ta cũng không biết xung quanh có chỗ nào hay ho."
Lúc này Trương nương tử đã bưng hoành thánh nóng hổi đến, nghe có vẻ bọn họ đang bàn chuyện đi đâu chơi, liền vui vẻ giới thiệu: "Bây giờ đang mùa hoa mai nở, đi qua rừng tre bên phía thục quán về hướng đông có một nơi ngắm mai rất đẹp. Khi nở rộ cả ngọn đồi đều là hoa, nhiều người thích đi ngắm mai lắm."
Nghe thấy từ "thục quán", tim Kỷ Vân Đồng giật thót lên.
Nhưng nàng nhanh chóng tự nhủ trong lòng hôn ước đã hủy bỏ rồi, nàng muốn chơi với ai thì chơi. Nàng và Liễu Văn An quen nhau trước khi hủy hôn thì sao, nàng và Liễu Văn An chỉ là bằng hữu.
Theo lý của Cố Nguyên Phụng, hắn không có tư cách ngăn cản nàng kết giao, hơn nữa còn phải tôn trọng bằng hữu của nàng.
Kỷ Vân Đồng quay sang hỏi Ứng Tu Tề: "Vậy lát nữa chúng ta đi xem nhé?"
Ứng Tu Tề mỉm cười: "Được."
Cố Nguyên Phụng lại thấy cảm giác khó chịu đó trỗi dậy, không khỏi nhét một miếng hoành thánh vào miệng, cắn răng ngăn lại những lời chua chát suýt bật ra.
Ứng Tu Tề cười với Kỷ Vân Đồng dịu dàng như vậy để làm gì?
Hôm qua Ứng Tu Tề còn chủ động rủ Kỷ Vân Đồng cùng đi ăn hoành thánh. Nếu không phải vì hắn tự đi theo thì bây giờ chỉ có hai người họ ăn hoành thánh, lát nữa đi ngắm hoa mai cũng chỉ có hai người.
Ứng Tu Tề mới vừa hủy hôn, sao lại không có chút kiêng dè nào vậy?
Ba người ăn xong, tranh thủ thời tiết hôm nay đẹp, họ lên núi tìm hoa mai. Con đường đến thục quán Kỷ Vân Đồng đi qua nhiều lần đã sớm thuộc lòng. Vừa bước vào rừng tre không lâu, nàng đã nghe thấy tiếng đọc sách, hẳn là sau Tết thục quán đã mở cửa lại.
Kỷ Vân Đồng vô thức nhìn thêm về hướng thục quán, nhìn qua hàng rào chỉ thấy Liễu Văn An đứng trên giảng đường, dù chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi nhưng dáng người đã cao ráo thanh tú.
Hắn vốn đang cầm sách kiểm tra tình hình đọc sách của học sinh, bỗng nhiên như có linh cảm, quay đầu nhìn về phía rừng tre.
Ánh mắt của hai người va vào nhau từ xa.
Kỷ Vân Đồng hơi dừng lại, đang phân vân có nên chào Liễu Văn An không thì cổ tay bị Cố Nguyên Phụng nắm chặt lấy.
Kỷ Vân Đồng quay đầu, định gạt tay Cố Nguyên Phụng ra nhưng hắn càng nắm chặt hơn.
Cố Nguyên Phụng dùng sức mạnh như thể muốn bóp nát tay nàng vậy.
Kỷ Vân Đồng tức giận nói: "Cố Nguyên Phụng, ngươi làm gì vậy?"
Đêm qua Cố Nguyên Phụng chỉ nghi ngờ, hắn nghi ngờ Kỷ Vân Đồng âm thầm quen biết một người khác… bây giờ đã không còn nghi ngờ nữa, chính xác là Kỷ Vân Đồng đang lén lút gặp gỡ nam nhân khác!
Nàng dám lén lút gặp mặt người khác!
Ứng Tu Tề đã đi ra vài bước, nghe thấy tiếng Kỷ Vân Đồng đau đớn lập tức quay lại kéo Cố Nguyên Phụng ra, không đồng ý nói: “Đệ làm đau Vân Đồng rồi."
Nghe thấy tiếng "Vân Đồng", lửa giận trong lòng Cố Nguyên Phụng lại càng bùng lên. Nàng còn nói hắn gọi tên người khác có vấn đề, vậy Ứng Tu Tề cũng gọi nàng tên thì là gì?
Nhìn thấy những cây tre xanh mướt trước mặt, hắn lập tức nghĩ đến đống dụng cụ bằng tre trong thư phòng của Kỷ Vân Đồng.
Nàng đã bán hết những món quà hắn tặng, không chỉ vì tiền, mà còn để đổi lấy những thứ đó!
Có Ứng Tu Tề đứng bên cạnh, Cố Nguyên Phụng không bùng nổ ngay lập tức mà chỉ dõi theo Kỷ Vân Đồng.
Cái nhìn của hắn khiến Kỷ Vân Đồng gần như không còn tâm trạng nào để thưởng mai nữa. Nàng cảm thấy ánh mắt của Cố Nguyên Phụng như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Kể cả khi đã đến đây rồi Kỷ Vân Đồng vẫn quyết định phớt lờ ánh mắt khó chịu của Cố Nguyên Phụng. Nàng chăm chú chọn vài cành hoa mai để mang về cắm cho thư phòng thêm chút hương mai.
Trên đường về, Cố Nguyên Phụng không nói một lời, Kỷ Vân Đồng cũng vui vẻ không để ý đến hắn ta, chỉ trò chuyện với Ứng Tu Tề suốt chặng đường.
Khi đến ngã ba phải chia tay, Cố Nguyên Phụng bước theo sau Kỷ Vân Đồng.
Ứng Tu Tề đưa tay định ngăn cản nhưng Cố Nguyên Phụng lại tránh sang một bên, lạnh lùng nói với Ứng Tu Tề: "Ứng đại ca, chúng ta đều rất kính trọng huynh nhưng đây là chuyện riêng của hai chúng ta."
Đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Cố Nguyên Phụng, Ứng Tu Tề biết nếu mình can thiệp sẽ chỉ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Y thở dài khuyên nhủ: "Đừng làm những việc khiến mình hối hận."
Cố Nguyên Phụng không biết Ứng Tu Tề đang nói gì, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến việc xử lý Kỷ Vân Đồng.
Ai dám ngăn cản hắn, hắn sẽ không khách khí với người đó!
Cố Nguyên Phụng nhanh chóng đuổi theo Kỷ Vân Đồng.
Kỷ Vân Đồng cảm nhận rõ ràng Cố Nguyên Phụng đang bám sát mình, cái bóng dài của hắn gần như phủ lên nàng.
Kỷ Vân Đồng không chịu nổi bầu không khí căng thẳng này, quay đầu chất vấn Cố Nguyên Phụng: "Ngươi theo ta làm gì?"
Cố Nguyên Phụng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kỷ Vân Đồng.
Hơn một tháng qua hầu như nàng đều ở lại thôn trang này, dưới mũi hắn lại đi tìm một nam nhân khác…
Đến giờ nàng vẫn còn mặt dày như vậy, không hề cảm thấy mình làm sai điều gì.
"Kỷ Vân Đồng."
Cố Nguyên Phụng gọi tên nàng.
Tim Kỷ Vân Đồng đập thình thịch.
"Có phải ngươi nghĩ tính tình ta rất tốt?"
Cố Nguyên Phụng bước đến gần hơn.
"Có phải ngươi nghĩ bất kể ngươi có làm gì, ta đều phải nhẫn nhịn, chịu đựng ngươi đúng không?"