Hà Tinh đã rất gần gũi với Kỷ Vân Đồng, hốc mắt vẫn còn hơi đỏ, nhìn như vừa mới khóc một trận.
Kỷ Vân Đồng cũng rất thân thiết với Hà Tinh, còn thay mặt Hà Tinh nói chuyện với Hà lão: “Thiên Uý nói muốn đến Kim Lăng mở tiệm sách cùng ta, không biết ngài có đồng ý cho nàng ấy đi cùng chúng ta không?”
Kỷ Vân Đồng nói với ngươi sưu tập sách về vấn đề chỗ ở, Kiến Dương Trưởng Công Chúa không đợi nàng đến tuổi cập kê đã chuyển giao Cảnh Viên sang tên nàng. Hiện tại nàng đang chuẩn bị chia Kính Viên thành hai khu vực Nam và Bắc, khu vực phía Nam sẽ là nơi sinh hoạt thường còn khu vực phía Bắc sẽ dùng để lưu trữ sách và tổ chức yến tiệc.
Hai khu vực sẽ được ngăn cách rõ ràng, người sống ở khu vực Nam sẽ không bị người ngoài quấy rầy.
Nếu như Hà Tinh đến, nàng ấy sẽ ở lại nơi đó, sinh hoạt thường ngày sẽ có những nha hoàn bà tử đáng tin cậy hầu hạ. Bình thường nàng và Kiến Dương Trưởng Công chúa có thời gian rảnh sẽ qua đó ở vài ngày hoặc dẫn theo bằng hữu đến tụ tập. Lúc đó có muốn đi ra cùng chơi đùa hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của Hà Tinh.
Hà lão nghe Kỷ Vân Đồng giới thiệu, không biết vì sao khóe mắt lại hơi ươn ướt.
Ông nhìn Kỷ Vân Đồng trong trang phục của một thiếu niên trước mặt, trong lòng nghĩ nếu đây thật sự là một chàng trai thì tốt biết bao. Chỉ dựa vào việc Kỷ Vân Đồng có thể khiến cho ngoại tôn nữ của ông trở nên thân thiết với nàng như vậy thì gả ngoại tôn nữ cho nàng đã rất tốt rồi.
Nhưng nghĩ đến việc thành hôn, sắc mặt Hà lão lại có vẻ u ám. Ôi, thôi bỏ đi, sau này ngoại tôn nữ muốn lấy chồng thì lấy, không muốn lấy thì ông cũng đã để đủ tiền và gia sản cho con bé sống đến lúc tuổi già.
Ngoại tôn nữ hiếm khi có được một người bằng hữu có cùng chí hướng, đương nhiên Hà lão không có lý do gì để phản đối việc con bé đi cùng Kỷ Vân Đồng về Kim Lăng. Ông cười lớn nói: “Ra ngoài đi đây đi đó rất tốt, ở tuổi này của các ngươi vẫn nên ra ngoài tìm niềm vui thăm bằng hữu mới không lãng phí thời gian đẹp đẽ.”
Hà lão cũng không định lợi dụng Kỷ Vân Đồng, ông đưa cho nàng một bản thảo sách, nói nàng có thể độc quyền in ấn ra bán.
Bản thảo sách này là do một vị nữ quan rất nổi danh bên cạnh Vĩnh Lạc Công Chúa của tiền triều viết ra, đã bị phủ bụi gần trăm năm, ghi chép lại rất nhiều chuyện thú vị và bí mật của tiền triều.
Nghe nói khi còn trẻ vị Hoàng Đế khai quốc của bọn họ từng chịu nhục ở chỗ Vĩnh Lạc Công Chúa kia, vì vậy năm đó khi đánh vào kinh thành, việc đầu tiên ông ta làm là đốt phá phủ Vĩnh Lạc Công Chúa, đồng thời còn vô cùng căm hận những thứ liên quan đến nữ nhân này.
Trong suốt hơn hai mươi năm trị vì của Hoàng Đế khai quốc, tất cả thơ văn và bản thảo liên quan đến Vĩnh Lạc Công Chúa đều bị thiêu hủy. Nhưng từ trước đến nay người đọc sách luôn cảm thấy những thứ mà triều đình càng cấm lại càng hiếm có, không ít nhà sưu tầm sách đã âm thầm cất giữ lại các bản thảo.
Đáng tiếc bọn họ chỉ dám xem, không ai dám coi trời bằng vung công khai in ấn ra khắp thiên hạ.
Chỉ đến sau khi Hoàng Đế đương nhiệm yêu thích văn học lên ngôi, lệnh cấm in ấn đã kéo dài suốt hàng chục năm mới được dỡ bỏ, cho phép các tiệm sách trong thiên hạ sau khi đăng ký với quan phủ có thể tự do in ấn bất kỳ thư tịch nào, bao gồm cả sách liên quan đến Vĩnh Lạc Công Chúa.
Kỷ Vân Đồng thực sự đã nhìn thấy không ít sách liên quan đến Vĩnh Lạc Công Chúa ở chỗ Kiến Dương Trưởng Công Chúa.
Nghe nói đó đều là do Hoàng Đế bệ hạ gửi đến, có ý để cho Kiến Dương Trưởng Công Chúa xem Công chúa tiền triều sống như thế nào, hy vọng Kiến Dương Trưởng Công Chúa có thể học hỏi từ đó.
Sau khi Kiến Dương Trưởng Công Chúa nhận được lại để sang một bên mà không đọc, trả lời rằng bà ấy cũng muốn sống một cuộc sống hào hoa phóng khoáng, tràn đầy nhiệt huyết, đáng tiếc sức khỏe không cho phép. Điều này khiến Hoàng Đế đệ đệ của bà ấy nghẹn họng, suốt mấy tháng liền không viết thư cho bà ấy nữa.
Dưới sự thúc đẩy của đương kim Hoàng Đế, trong suốt mười mấy năm qua ngành in ấn ở một vùng Giang Nam đã phát triển mạnh mẽ, Kỷ Vân Đồng cũng nhận thấy ngành này rất phát đạt cho nên mới quyết định mở một tiệm sách.
Không ngờ trong tay Hà lão lại còn có bản thảo này.
Kỷ Vân Đồng nói: “Vì sao ngài không tự in ấn?”
Hà lão đáp: “Ta đã già rồi.”
Khi còn trẻ bởi vì lệnh cấm không thể in, sau đó nữ nhi yêu thích đọc bản thảo này lại qua đời, ông cũng không lật ra xem nữa.
Là không đành lòng xem.
Với mức độ phổ biến của các bản thảo liên quan đến Vĩnh Lạc Công Chúa trong những năm gần đây, chỉ cần Kỷ Vân Đồng có thể xuất bản bản thảo này thành sách, chắc chắn sẽ khiến tiệm sách của nàng nhanh chóng nổi tiếng.
Như vậy cho dù là nàng muốn thu được bản thảo tốt hay là muốn thu hút thêm nhiều người đều có thể đạt được những gì mình mong muốn.
Kỷ Vân Đồng vốn chỉ định mặt dày lấy đi một nhân tài, không ngờ còn có bất ngờ lớn như vậy.
Lần này Kỷ Vân Đồng có thể nói là thắng lợi trở về.
Bên chỗ Hà Tinh còn cần phải sửa soạn một chút, thuận tiện chọn lựa vài nha hoàn đáng tin cậy để cùng với nhũ mẫu của nàng ấy đến Kim Lăng hầu hạ, hôm nay sẽ không về cùng với bọn họ.
Trên đường về Kỷ Vân Đồng suy nghĩ đến mẹ của Hà Tinh và Vĩnh Lạc Công Chúa.
Vĩnh Lạc Công Chúa sinh ra vào những năm cuối triều đại, không chỉ tinh thông văn chương mà còn có lòng yêu nước mạnh mẽ không kém gì nam tử, chỉ tiếc rằng bà ấy đã ch vì sự nghi kỵ của Hoàng Đế và gian tặc hãm hại.
Mẹ của Hà Tinh trước khi xuất giá đã có cơ hội đọc qua rất nhiều sách, mơ ước một cuộc sống tự do tự tại, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể chống lại sự ép buộc của thế đạo mà phải lấy chồng sinh con. Cha của bà ấy rất cứng rắn trong chuyện này, khiến sau khi thành hôn bà ấy không còn nơi nào để cầu xin sự giúp đỡ, chỉ có thể nuốt nỗi khổ vào trong lòng.
Đây đều là hai nữ nhân xuất chúng, cho dù xuất thân của họ đã tốt hơn rất nhiều người nhưng vẫn không thể sống một cuộc đời trọn vẹn.
Có thể thấy được người sống một đời có quá nhiều bất lực và đau khổ, nhất là khi sinh ra là nữ tử.
Kỷ Vân Đồng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thỉnh thoảng lại trò chuyện về việc in sách với mấy người Ứng tiên sinh, toàn bộ hành trình hoàn toàn không hề để ý đến tâm trạng nặng nề của Cố Nguyên Phụng.
Cho đến khi tới bến thuyền, tách ra với hai cha con Ứng gia, Kỷ Vân Đồng mới bị Cố Nguyên Phụng kéo vào một con hẻm nhỏ bên cạnh để nói chuyện.
Chỉ khi vào trong hẻm Kỷ Vân Đồng mới nhận ra nơi đây rất yên tĩnh, trong lòng nàng có chút cảnh giác, không khỏi nhìn về phía Cố Nguyên Phụng đang gần kề trong gang tấc. Một nửa khuôn mặt của hắn chìm trong bóng tối, nửa còn lại lộ ra dưới ánh chiều tà khiến cho Kỷ Vân Đồng không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
“Tại sao lại đi con đường này?”
Kỷ Vân Đồng ngẩng đầu hỏi hắn.
Có lẽ là bởi vì sự khác biệt về hình thể ngày càng rõ rệt, lại từng chứng kiến một mặt khác của Cố Nguyên Phụng trong lúc cãi vã, hiện tại Kỷ Vân Đồng luôn có chút cảnh giác khi Cố Nguyên Phụng tới gần mình.
Cố Nguyên Phụng nhận thấy ánh mắt đề phòng của nàng, hiểu rằng khoảng cách giữa hai người bây giờ lớn hơn hắn tưởng rất nhiều, mà địa điểm hắn chọn để nói chuyện cũng đúng là không thể làm cho người ta yên tâm.
Khi ở trong thôn trang, hắn thực sự đã mất bình tĩnh, cũng thực sự... cảm thấy cuối cùng đã đến lượt mình ức hiếp nàng. Hắn còn tồi tệ hơn cả những gì Ứng Tu Tề đã nói, hắn không chỉ không nhận ra sai lầm của mình mà còn cảm thấy việc có thể khiến cho nàng trở nên ngoan ngoãn chịu đựng sự ức hiếp của mình là một điều vui sướng tột cùng.
Có lẽ trước đây những thói thói hư tật xấu này đều được giấu kỹ không lộ ra bên ngoài cho nên hai người mới có thể vui vẻ sống chung với nhau nhiều năm như vậy. Chỉ là bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, hắn đã biết rõ con người của mình là như thế nào, mà Kỷ Vân Đồng cũng hiểu rất rõ điều đó.
Muốn giấu cũng không thể giấu được.
Nhưng lại có rất nhiều người nhìn thấy những điều tốt đẹp của nàng, rất nhiều người muốn cướp Kỷ Vân Đồng khỏi tay hắn, bọn họ đều rất tốt, đều rất quân tử, đều rất trọng tình trọng nghĩa, đều có mối liên hệ với Kỷ Vân Đồng mà hắn không hề hay biết.
Bọn họ còn thẳng thắn nói với hắn, nếu như hắn không đối xử tốt với nàng, bọn họ sẽ bày tỏ tâm y với nàng, bất chấp muôn vàn khó khăn để cầu hôn nàng.
Rõ ràng là nàng đã có hắn.
Rõ ràng nàng chỉ thuộc về hắn.
Cố Nguyên Phụng đưa tay đẩy Kỷ Vân Đồng dựa vào vách tường phía sau lưng, cúi đầu dựa trán vào trán nàng.
Hơi thở Kỷ Vân Đồng ngắt quãng.
Phía sau nàng đã là vách tường trong con hẻm yên tĩnh, không còn chỗ để lùi lại, không thể trốn đi đâu được.
Nàng cảm thấy hơi lạnh lẽo.
“Chúng ta có thể đừng để người khác xen vào giữa được không?”
Cố Nguyên Phụng chống tay lên vách tường, cảm thấy lòng bàn tay mình hơi lạnh.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu rõ tâm trạng của nàng khi không muốn hắn kết giao bằng hữu với người khác, mà sự hiểu biết đó còn rất sâu sắc.
Mỗi người đều có thể nói ra những chuyện về Kỷ Vân Đồng mà hắn không biết, mỗi người đều có thể nói về tương lai mà bọn họ muốn chia sẻ cùng nàng, cho dù là Kỷ Vân Đồng chưa hiểu tâm ý của bọn họ, cho dù Kỷ Vân Đồng thật sự chỉ coi bọn họ là bằng hữu hoặc là sư huynh, hắn cũng ghen tị đến mức muốn phát điên.
“Nàng có việc gì cứ nói với ta, nàng muốn làm việc gì ta đều sẽ làm cùng nàng, chẳng phải chúng ta vốn nên là hai người thân thiết nhất trên đời này hay sao?”
Cố Nguyên Phụng rất muốn đưa tay kéo Kỷ Vân Đồng vào lồng ngực của mình, ôm chặt lấy nàng, không cho nàng đi đâu, không cho nàng gặp ai nữa.
Hắn chưa hề ý thức được mình lại có ý định độc chiếm nàng đến như vậy.
Nhưng hắn biết mình không thể làm như vậy.
Hắn không thể cắt đi đôi cánh của nàng, nhổ đi nanh vuốt của nàng, bảo nàng từ nay về sau chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Nếu làm như vậy nàng sẽ không còn là Kỷ Vân Đồng nữa.
Cố Nguyên Phụng hứa hẹn: “Ta sẽ viết thư chấm dứt quan hệ với mấy người Chu Tụng, sẽ không đi tìm bọn họ nữa, dù sao thì ở cùng bọn họ cũng không có gì thú vị.”
Không hiểu tại sao Kỷ Vân Đồng lại cảm thấy buồn cười.
Trước đây nàng luôn nói không thích Chu gia, hắn lại nhất định muốn chạy đến Chu gia.
Bây giờ nàng không còn quan tâm hắn kết giao bằng hữu với ai nữa, hắn lại nói sẽ chấm dứt quan hệ với mấy người Chu Tụng. Nếu như hắn thành tâm kết giao bằng hữu với mấy người Chu Tụng, nàng chỉ nghĩ hắn ngốc nghếch nhưng hôm nay xem ra hắn không hề thành tâm, muốn cắt đứt quan hệ cũng chỉ một phong thư là xong. Vậy tại sao trước đây hắn sẵn lòng cãi nhau với nàng chỉ để được ở cùng bọn họ?
Có phải hắn cảm thấy mình có thể chọc giận nàng là rất lợi hại không?
Quen biết, sống chung với nhau nhiều năm như vậy, vậy mà cả hai vẫn không thể hiểu rõ đối phương, có phải sự thân thiết thời thơ ấu đã che mờ mắt bọn họ không?
Cố Nguyên Phụng hỏi: “Nàng cười gì vậy?”
Kỷ Vân Đồng đáp: “Cười ngươi dường như bất cứ chuyện gì cũng có thể coi như trò đùa, hôn ước đã vậy, bằng hữu cũng như vậy.”
Có lẽ đối với hắn mà nói việc có được những thứ đó đều là dễ như trở bàn tay cho nên hắn muốn thì lấy, không muốn thì thôi, không hè có chút do dự nào.
“Bằng hữu của ta đều là những mối quan hệ chân thành, không giống như các ngươi.” Kỷ Vân Đồng nói: “Ta sẽ không vì ngươi mà cắt đứt quan hệ với bất kỳ ai.”
Những gì nàng có vốn đã không nhiều, trước đây cũng bởi vì luôn nghĩ về cuộc sống sau khi thành hôn với Cố Nguyên Phụng cho nên nàng rất ít khi kết giao bằng hữu kể cả là với các cô nương đồng lứa, chỉ một lòng nghĩ đến việc tiếp xúc với phu nhân các nhà sau khi thành hôn.
Hiện tại nàng không còn mong đợi nhiều đối với việc thành hôn, dần dần cũng cảm nhận được niềm vui của việc kết giao bằng hữu rộng rãi.
Mấy người Hứa Thục Nhàn, Hà Tinh đều có những điểm tốt riêng, tiếp xúc với các cô nương khác cũng rất thú vị.
Còn về mấy người Ứng Tu Tề, Kỷ Vân Đồng càng không thể đưa vào danh sách cắt đứt quan hệ. Nàng đã quen biết bọn họ rất nhiều năm rồi, sao có thể dễ dàng cắt đứt quan hệ như vậy?
Nếu như không phải vì thời điểm quen biết với Liễu Văn An không tốt lắm, có lẽ nàng cũng không đến mức phải cắt đứt qua lại với Liễu Văn An.
Cho dù không tính là lựa chọn bạn đời, Liễu Văn An vẫn là một người bằng hữu rất tốt.
Cố Nguyên Phụng cảm thấy trong lòng chua xót nhưng lại không thể nói cho Kỷ Vân Đồng biết về tình cảm của Ứng Tu Tề.
Ứng Tu Tề không nói có lẽ vì không muốn làm hỏng tình nghĩa bao nhiêu năm qua. Nếu như Kỷ Vân Đồng không đồng ý với lời cầu hôn của y, có khi bọn họ sẽ không thể quay trở lại làm sư huynh sư muội được nữa.
Cố Nguyên Phụng không nói chỉ vì sợ Kỷ Vân Đồng thực sự có tình cảm với Ứng Tu Tề.
Hắn không thể nào để lộ tình cảm của Ứng Tu Tề dành cho nàng được!
Cố Nguyên Phụng nói: “Ta không yêu cầu nàng phải cắt đứt quan hệ với bất kỳ ai, chỉ là ta đã suy nghĩ rõ ràng. Sau này bất kể nàng muốn làm gì, ta đều sẽ đứng về phía nàng, sẽ không cãi nhau với nàng vì bất kỳ ai nữa. Những người mà nàng không thích, ta sẽ không nhìn tới bọn họ.”
Kỷ Vân Đồng cảm thấy hôm nay hắn có chút kỳ lạ.
Chỉ là những lời hứa hẹn của Cố Nguyên Phụng, nàng không hề tin một câu nào.
Kỷ Vân Đồng đẩy hắn ra, nói: “Nếu không về sớm mẹ sẽ lo lắng.”
Cố Nguyên Phụng biết nàng không coi lời hứa của mình ra gì, chỉ có thể buồn bực đi theo bên cạnh Kỷ Vân Đồng trở về nhà.