• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày đó, Kỷ Vân Đồng trở về thành cùng với Cố Nguyên Phụng do Cố Nguyên Phụng không cho phép nàng đến thôn trang này nữa.

Kỷ Vân Đồng không phản kháng, vì những nỗ lực trong hơn một tháng qua của nàng đã trở thành vô nghĩa nên nàng có ở lại thôn trang cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Nàng đã ở nhà vài ngày, vì thấy hơi cảm lạnh nên tự uống một ít thuốc và hai ngày cũng đã khỏi.

Sáng sớm hôm đó, tiếng chim ngoài trời đặc biệt ồn ào khiến Kỷ Vân Đồng dậy từ rất sớm.

Nàng vừa dùng xong bữa sáng thì nghe Thanh La nói mẹ nàng gửi thư đến. Kỷ Vân Đồng mở thư ra xem, trong thư không đề cập đến việc gửi lễ trước năm mới, cũng không nói về hôn sự của mấy đường tỷ muội tam phòng mà chỉ nói rằng nàng không nên làm mình làm mẩy với Cố Nguyên Phụng vì mấy chuyện phong lưu nhỏ nhặt kia. Nam nhân phong lưu một chút là chuyện bình thường, bây giờ nàng sắp đến tuổi cập kê rồi, nếu thật sự mất đi hôn sự này, nàng còn gả cho ai được nữa? Đến lúc đó sẽ liên luỵ khiến cả đệ đệ muội muội mất mặt theo.

Có lẽ là Lưu ma ma ở Kim Lăng nghe những lời đồn đãi bên ngoài, trở về kể lại với mẹ nàng.

Kỷ Vân Đồng đọc đi đọc lại những lời này rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn cành liễu xanh biếc bên ngoài.

Mùa xuân đã đến rồi.

“Cô nương.” Lục Khởi không nhịn được gọi.

Kỷ Vân Đồng thu lại thư và hỏi: “Đã nấu xong thuốc chưa?”

Lục Khởi mang thuốc lên.

Mặc dù bệnh cảm lạnh của Kỷ Vân Đồng đã khỏi hoàn toàn, nhưng đại phu nói vẫn cần uống thêm hai thang thuốc để bồi bổ sức khoẻ. Nàng luôn trân trọng cơ thể mình, đại phu nói gì nàng đều làm theo, tuyệt đối không tự ý làm trái lời dặn.

Kỷ Vân Đồng mới uống được nửa bát thuốc, Cố Nguyên Phụng đã tìm đến, vẫn ngang nhiên đi thẳng vào trong.

Kể từ lần tranh cãi trước, nàng đã bảo Lục Khởi và những người khác đừng ngăn hắn lại nữa, dù sao cũng không ngăn được, hà tất phải để Lục Khởi và những người khác bị hắn mắng oan.

Thấy Kỷ Vân Đồng đang uống thuốc, Cố Nguyên Phụng vội bước tới hỏi: “Ngươi bị bệnh à?” Hắn nhận thấy sắc mặt Kỷ Vân Đồng hơi nhợt nhạt, liền gọi người đi mời đại y trong phủ rồi lấy bát thuốc từ tay nàng, nói: “Ngươi khó chịu ở đâu? Mời đại y ở đâu rồi? Đừng uống thuốc này nữa, đợi thái y trong phủ đến rồi hãy uống. Đại phu bên ngoài nhiều lang băm như vậy, nhỡ làm bệnh tình nghiêm trọng hơn thì sao? Để mẹ biết sẽ lại mắng ta đấy!”

“Ta đã khỏi rồi.” Kỷ Vân Đồng nói.

Trước đây nàng luôn nghĩ họ là người thân thiết nhất trên đời nên luôn coi là lẽ đương nhiên mà sai khiến Cố Nguyên Phụng làm cái này cái kia. Thậm chí khi bị bệnh cũng nhõng nhẽo ở nhà hắn, để hắn dỗ dành uống thuốc, lại không biết hắn làm những việc này chỉ để báo cáo với Trưởng Kiến Dương Trưởng Công chúa.

Từ đầu đến cuối đều là lòng không cam tâm không nguyện.

Là nàng đã cưỡng cầu rồi.

Nam nhân trên đời ai cũng phong lưu, dù là kẻ thư sinh nghèo túng không có gì vẫn thích treo trên miệng câu “Thư trung tự hữu nhan như ngọc” (trong sách có người đẹp như ngọc), nghĩ rằng sau này nhờ đọc sách mà nổi danh sẽ có vợ đẹp thiếp hầu.

Kỷ Vân Đồng chỉnh lại áo khoác ngoài, hỏi hôm nay Cố Nguyên Phụng đến đây làm gì. Từ sau khi trở về từ thôn trang, họ không ai quan tâm đến ai, mỗi người về nhà riêng của mình. Với tính khí của Cố Nguyên Phụng chắc chắn sẽ không đến mà không có lý do, có lẽ hắn vẫn nghĩ mình bị đội nón xanh nên đang giận dỗi.

Lúc này Cố Nguyên Phụng mới nhớ đến mục đích đến đây của mình, liền nói ngay: “Vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Tiêu, đến lúc đó ngươi phải đến nhà ta ăn tối.” Ta đã nói với mẹ rằng ta đã dỗ được ngươi rồi nên mẹ ta bảo ta gọi ngươi đến cùng đón Tết Nguyên Tiêu. Cố Nguyên Phụng nói: “Trước mặt mẹ, chúng ta phải như trước đây, dù xảy ra chuyện gì cũng không được cãi nhau.”

“Được.” Kỷ Vân Đồng đồng ý ngay.

Kỷ Vân Đồng đáp ứng dễ dàng như vậy khiến Cố Nguyên Phụng cảnh giác, lo sợ nàng lại hối hận mà đi mách lẻo, hắn nói: “Chuyện hôm đó ta hôn ngươi, ngươi không được nói với mẹ. Sức khỏe mẹ không tốt, không thể tức giận đâu!”

Kỷ Vân Đồng nghĩ thì ra hắn cũng biết đó là chuyện sẽ khiến người khác tức giận cơ đấy.

Chỉ là nàng thực sự không muốn nhắc đến chuyện có hôn Cố Nguyên Phụng hay không.

“Được.”

Kỷ Vân Đồng vẫn đáp một tiếng.

Dù Cố Nguyên Phụng không nói, nàng cũng sẽ không đến trước mặt Trưởng Kiến Dương Trưởng Công chúa mà cãi vã. Trước đây nàng tố cáo Cố Nguyên Phụng với Trưởng Kiến Dương Trưởng Công chúa cũng chỉ chọn những chuyện không khiến bà tức giận thật sự mà nói, chẳng qua là nhân cơ hội làm nũng. Bây giờ những chuyện này có gì hay để nói chứ? Nói ra chỉ khiến Trưởng Kiến Dương Trưởng Công chúa khó xử.

Trên đời này, người đối xử tốt với nàng như Trưởng Kiến Dương Trưởng Công chúa vốn không nhiều, sao nàng có thể thực sự để bà phải lo lắng cả ngày vì họ.

Cố Nguyên Phụng thấy nàng vẫn không thèm đếm xỉa đến mình, trong lòng vô cùng bực tức. Hôm đó hắn chỉ nói vài câu, nàng liền quay đầu đi tìm người khác, bây giờ còn chỉ dùng mấy chữ “được, được, được” để qua loa với hắn!

“Ngươi giận ta cái gì chứ?” Cố Nguyên Phụng không vui nói: “Chẳng phải ngươi cũng từng hôn ta rồi sao!”

Kỷ Vân Đồng một mực phủ nhận: “Ta không có.”

Cố Nguyên Phụng nói: “Sao không có? Chính là năm ngoái, năm ngoái ngươi đến tìm ta rủ đi đánh mã cầu, thấy ta chưa tỉnh ngủ liền tới gần muốn đánh thức ta...”

Kỷ Vân Đồng đứng dậy dùng sức bịt miệng Cố Nguyên Phụng lại không cho hắn nói tiếp nữa!

Cố Nguyên Phụng làm vẻ mặt “bị ta nói trúng rồi”, còn mở miệng cắn ngón tay đang bịt miệng mình của nàng.

Kỷ Vân Đồng đau đớn rút tay về, lườm hắn: “Ngươi là chó à?”

Cố Nguyên Phụng thấy sắc mặt nàng đã hồng hào trở lại, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Vẫn là dáng vẻ hung dữ này hợp với nàng hơn.

Hắn cười lạnh nói: “Hôm đó ta đã tỉnh từ lâu rồi. Chuyện ngươi hôn trộm ta, ta nhớ rất rõ, sợ ngươi xấu hổ nên không nói thôi.”

Tất nhiên, Cố Nguyên Phụng tuyệt đối sẽ không nhắc đến. Sau đó hắn cũng đã có một khoảng thời gian khá dài cảm thấy không thoải mái, muốn tránh mặt Kỷ Vân Đồng.

Hắn luôn cảm thấy lòng mình rất phiền muộn, lúc thì nghĩ đi nghĩ lại “chẳng lẽ vài năm nữa họ thực sự sẽ lấy nhau”, lúc lại nghĩ một cách vô lý “chỉ chạm nhẹ như vậy thôi, chẳng có cảm giác gì cả”.

Năm nay hắn mới mười lăm tuổi, làm sao có thể nghĩ ra mình sẽ làm chồng người ta thế nào.

Lại còn làm chồng một người không có lý lẽ như Kỷ Vân Đồng.

Hắn chỉ nghĩ rằng tuyệt đối không thể để Kỷ Vân Đồng luôn áp đảo mình, nếu không sau khi lấy nhau rồi làm sao hắn có thể sống yên ổn được nữa.

Ai ngờ Kỷ Vân Đồng lại to gan như vậy, quay đầu liền tìm một nam nhân khác để chọc giận hắn!

Cố Nguyên Phụng nói: “Ngươi hôn ta một lần, ta hôn ngươi một lần, coi như hòa nhau, ngươi không được đi mách nữa!”

Kỷ Vân Đồng còn chưa kịp trả lời thì đại phu đã đến, là nữ y trung niên chuyên phụ trách chữa bệnh cho Kiến Dương Trưởng Công chúa.

Bà bắt mạch cho Kỷ Vân Đồng, lại xem qua đơn thuốc của thầy thuốc trước đó mới mỉm cười nói với Cố Nguyên Phụng: "Vị Tiết đại phu này trong nhà nhiều đời làm nghề y, đừng thấy cậu ấy trẻ tuổi, y thuật ở Kim Lăng cũng thuộc hàng đứng đầu, không cần phải kê đơn thuốc khác đâu."

Cố Nguyên Phụng nhạy bén bắt được hai từ trong lời nữ y: Trẻ tuổi.

"Trẻ cỡ nào? Nam hay nữ?"

Cố Nguyên Phụng hỏi dồn.

Nữ y hơi ngạc nhiên, thắc mắc tại sao Cố Nguyên Phụng lại đột nhiên quan tâm đến một đại phu. Bà thành thật nói: "Tiết đại phu mới hơn hai mươi, là một lang quân tuấn tú, hơn nữa còn chưa có hôn sự!”

Trong giới y của họ thường có nhiều nhà liên hôn với nhau, nhắc đến một nam nhân độc thân khá được nhiều người ngưỡng mộ trong ngành của mình, vị nữ y này vốn ít nói cũng không nhịn được mà khen thêm vài câu. Bà kể về việc Tiết đại phu đã gánh vác bảng hiệu tổ tiên ra sao khi y quán gia đình gặp khó khăn.

Giờ đây, Tiết đại phu khó mời lắm đấy!

Nữ y hào hứng kể, không để ý đến sắc mặt Cố Nguyên Phụng càng lúc càng đen lại.

Đợi nữ y đi rồi, Kỷ Vân Đồng chậm rãi uống nốt nửa bát thuốc mà Lục Khỉ hâm nóng mang lên. Nàng đặt bát thuốc xuống, nhìn sang Cố Nguyên Phụng vẫn đang đứng bên cạnh với vẻ mặt khó chịu: "Ngươi còn đứng đây làm gì?"

Cố Nguyên Phụng thuận tay lấy miếng mứt mà Lục Khỉ mang tới đút cho Kỷ Vân Đồng, giả vờ vô ý hỏi: "Vị Tiết đại phu đó khó mời như vậy, sao ngươi mời được?"

Kỷ Vân Đồng vừa rồi nghe hắn hỏi "Nam hay nữ" đã biết đầu óc tên này lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi. Nàng ăn miếng mứt, thành thật đáp: "Y quán của nhà họ ở gần đây, mấy năm trước tổ mẫu bị bệnh, thường mời tổ phụ Tiết đại phu đến khám bệnh, Tiết đại phu cũng theo đến, qua lại vài lần thì quen, trong nhà ai có nhức đầu gì đều tìm khám.”

Trước đây Cố Nguyên Phụng không đến nhà họ nhiều như vậy, đa phần là nàng đến Cố gia chơi, đương nhiên hắn không biết những việc này.

Hắn vốn xem thường Kỷ gia, chỉ khi nào cha mẹ nàng về thì mới qua thăm hỏi.

Nhưng những chuyện rắc rối giữa mấy phòng trong Kỷ gia thực sự là đáng bị khinh thường.

Cố Nguyên Phụng thấy nàng thản nhiên như vậy, cảm thấy nếu hỏi tiếp thì giống như mình rất để ý, đành nói: "Lần sau ngươi đừng tìm đại phu bên ngoài nữa, gọi đại phu trong phủ đến khám cho là được."

Kỷ Vân Đồng vẫn đáp lại một tiếng "Được."

Trong lòng Cố Nguyên Phụng lại nổi lên cảm giác khó chịu, hắn giơ tay ôm lấy Kỷ Vân Đồng đang quay đầu đi không nhìn hắn.

Kỷ Vân Đồng bất ngờ bị hắn ôm lấy eo, chỉ cảm thấy cả người cứng đờ.

Trước đây không phải hai người chưa từng ôm nhau, nhưng lúc đó họ còn nhỏ, dù thân thiết đến đâu cũng đều là tự nhiên.

Không như bây giờ, nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng bừng bừng từ người Cố Nguyên Phụng cùng với sự độc chiếm ngày càng rõ ràng của hắn.

Thực ra Cố Nguyên Phụng cũng không bình tĩnh như bề ngoài, lòng bàn tay hắn không tự chủ được mà toát mồ hôi. Đây là lần đầu tiên hắn ôm Kỷ Vân Đồng vào lòng như thế này, luôn cảm thấy khoang mũi ngập tràn hương thơm từ cơ thể nàng, bỗng dưng có chút không nỡ buông tay.

"Tiểu tử Ngụy Cảnh đó phái người đến thách đấu nói sau Tết Nguyên Tiêu muốn quyết một trận mã cầu với chúng ta, có muốn ứng chiến không?" Cố Nguyên Phụng nghĩ đi nghĩ lại, chọn một chủ đề không dễ gây tranh cãi để giảm đi sự căng thẳng trong lòng.

Ngụy Cảnh là đệ đệ của Hoàng Hậu đương triều, là con út của Ngụy Quốc Công, được gọi là Tiểu Quốc Cữu.

Hắn cũng là một kẻ vô công rồi nghề, lập một đội mã cầu xong rảnh rỗi không có việc gì làm là thách đấu với người khác. Thách đấu bao nhiêu lần thua bấy nhiêu, thua xong thì lại thách đấu. Tính về sự kiên trì cũng được coi như hàng cao thủ.

Kỷ Vân Đồng và Cố Nguyên Phụng cũng có một đội mã cầu, chỉ có điều phân công sau khi đội lên sân của họ như sau: Những người chuyên nghiệp trong đội phụ trách chuyền bóng cho họ, còn họ phụ trách tận hưởng niềm vui ghi bàn.

Ngụy Cảnh cho rằng họ làm như vậy rất vô liêm sỉ, suốt ngày muốn chứng minh cách chơi của mình mới là đúng tinh thần mã cầu nhất.

Suốt ngày chờ người khác chuyền bóng cho thì có bản lĩnh gì!

Đáng tiếc là nghiệp dư thì không thể thắng được chuyên nghiệp, cho dù thỉnh thoảng Kỷ Vân Đồng và Cố Nguyên Phụng có không đánh trúng quả bóng được đưa tới dưới gậy nhưng cũng mạnh hơn đám ô hợp không có sự phối hợp của Ngụy Cảnh nhiều.

Nghĩ đến dáng vẻ Ngụy Cảnh nhảy dựng lên mỗi khi thua trận, Kỷ Vân Đồng mỉm cười, đáp lại thêm một chữ: "Cũng được."

Tránh rét ở nhà và thôn trang lâu như vậy, thời tiết dạo này cũng đã dần ấm lên, đúng lúc cần ra ngoài hoạt động gân cốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK