• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời vừa dứt, cả bọn liền lộ vẻ hài lòng, miệng vẫn không ngừng tâng bốc:

"Không hổ là Kính ca, đối xử với anh em quá tốt."

"Kính ca nghĩa khí như thế, một người như Giang Phán sao xứng với Kính ca được chứ!"

11

Lời nói này đã làm cho Hứa Văn Kính cảm thấy rất vui mừng.

Ngay lập tức, anh ta cảm thấy hình ảnh của mình trở nên cao lớn hơn.

Tuy nhiên, với tôi mà nói, chỉ thấy người này có vấn đề về trí óc.

Trong nguyên tác, Hứa Văn Kính là một nhân vật rất nghĩa khí.

Về sau, anh ta thu hút một đám đông người theo đuổi, sẵn sàng làm mọi việc vì cậu.

Nhưng nhân vật này khi còn ở giai đoạn đầu lại thật sự ngu ngốc.

Cậu ta vốn gia cảnh khó khăn, cha mất sớm, mẹ mắc ung thư tử cung, mỗi tháng hoàn toàn dựa vào khoản trợ cấp 5000 tệ tôi gửi dưới tên Trần Tụng để sinh sống.

Số tiền này, với học sinh cấp ba, trong hoàn cảnh chỉ có 1000 tệ sinh hoạt phí mỗi tháng, là một số tiền rất đáng kể.

Chiều tan học, tôi đứng ở cổng trường đợi tài xế đến đón.

Lúc này, Hứa Văn Kính cùng đám bạn xấu của mình, vừa nói vừa cười, bước vào cây rút tiền tự động gần cổng trường.

Năm phút sau, họ lại bước ra.

"Thẻ không có tiền rồi, anh Kính, họ chưa chuyển khoản trợ cấp tháng sau cho cậu sao?"

Hứa Văn Kính mặt mày tối sầm, chắc chắn nói: "Không thể nào, Tụng Tụng không phải loại con gái như vậy."

Nói xong, cậu ta lục tìm trong cặp, lấy điện thoại ra và gọi một dãy số.

Đáng tiếc, bị chặn rồi!



Sự nhục nhã và khó chịu lập tức trào lên trong lòng Hứa Văn Kính.

Mọi người xung quanh cũng nhận ra có chuyện bất thường, bắt đầu trêu chọc: "Anh Kính, cô ấy đã chặn cậu rồi kìa."

"Chắc là không muốn trợ cấp cho cậu nữa rồi, vậy anh Kính cậu làm sao đãi khách?"

"Đừng nói đến chuyện đãi khách nữa, giờ đến tiền sinh hoạt cũng khó khăn rồi, anh Kính cậu có tiền không?"

"Tôi đã đặt phòng riêng rồi, giờ chẳng lẽ không có tiền?"

Một câu hỏi lại một câu như d.a.o đ.â.m vào trái tim Hứa Văn Kính.

Vốn là người rất coi trọng lòng tự trọng, giờ anh ta cảm giác như bị tát một cái đau điếng.

Anh ta siết chặt điện thoại, gân xanh nổi lên ở mu bàn tay.

Đột nhiên, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi từ khoảng cách vài mét.

12

Lông mày tôi nhíu lại, cảm thấy tình hình không ổn.

Ngay lập tức, Hứa Văn Kính bước nhanh về phía tôi.

"Giang Phán" Anh ta gọi tên tôi, cố tình hạ thấp giọng, phát ra âm thanh như cầu xin: "Ba nghìn tệ lần trước chuyển cho cô, cô trả lại cho tôi."

Số tiền ba nghìn tệ ấy là khi tôi bị Thẩm Mộ Đình đẩy, anh ta dưới áp lực của cảnh sát, đã trả tiền thuốc cho tôi.

Tôi nhíu mày: "Tại sao tôi phải trả cho anh?"

"Đó là tiền của tôi, không phải tiền cô ban cho tôi, tại sao tôi không thể lấy?"

"Đây là tiền bồi thường từ cảnh sát, vì mấy người đã đánh người."

Hứa Văn Kính mặt mày tái mét, nhìn tôi như nhìn kẻ thù g.i.ế.c cha.

Nhìn thấy tôi không có vẻ gì lay chuyển, anb ta nghiến răng nói: "Tiền thuốc tôi sẽ trả sau, giờ cô phải trả lại cho tôi số tiền này trước."



Tôi cười lạnh, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc, quay người đi, không muốn để ý đến nữa.

Hứa Văn Kính tức đến mức nghiến răng ken két:

"Giang Phán, cô cố tình đúng không? Chỉ vì tôi không muốn nhận tiền của cô và cái thứ tiền bẩn đó, mà cô ép tôi đến vậy?"

Ánh mắt cậu ta tối tăm nhìn tôi, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại như thể làm một hy sinh lớn lao, từ từ thở ra một hơi rồi nói:

"Được rồi, tôi không đòi lại tiền thuốc nữa, tôi nhận sự ban cho của cô, thế được chưa, đừng gây rối nữa, mọi người đều nhìn đấy, đưa tiền cho tôi đi."

Tôi: "..."

"Hứa Văn Kính, anh có nghe hiểu lời người khác nói không?" Tôi cố gắng kiềm chế không tát vào mặt anh ta, nhẹ nhàng nói: "Anh có thời gian ở đây la hét vì muốn đãi bạn bè, sao không nghĩ xem tiền thuốc của mẹ anh đâu?"

Hứa Văn Kính cứng người lại: "Cô đang đe dọa tôi à?"

Lúc này, chú Chu rốt cuộc cũng lái xe đến, tôi vội vàng mở cửa xe.

Hứa Văn Kính lại một tay giữ chặt cửa xe:

"Tiền thuốc của mẹ tôi không cần cô quan tâm, có bác sĩ Lý giúp tôi quyên góp tiền rồi, đừng nghĩ rằng sẽ uy h.i.ế.p tôi."

"Chỉ hỏi cô một câu." Anh ta siết chặt cửa xe, nghiến răng nói: "Tiền này, cô đưa hay không đưa?"

Tôi không chút do dự, giật cửa xe lại, đóng sầm lại, nói với chú Chu: "Nhanh lên."

Khi cửa xe khép lại, tôi còn nói với Hứa Văn Kính: "Tiện thể bảo bác sĩ Lý kiểm tra lại não của anh đi."

13

Cuối cùng, Hứa Văn Kính vẫn có tiền để đãi khách.

Tuy nhiên, số tiền đó là từ Thẩm Mộ Đình.

Cô ta luyến tiếc đưa một ngàn tệ tiền mặt cho Hứa Văn Kính, ủy khuất nói:

"Anh Kính, đây là tiền sinh hoạt của em tháng sau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK