Theo bản năng, chúng tôi quay lại nhìn theo tiếng kêu.
Hóa ra là Bạch Dĩ Hàn đang đi giày cao gót 10cm, lại ôm một bộ trà cụ khá nặng, không giữ được thăng bằng nên bị trẹo chân.
Nhân viên bên cạnh vội vàng đỡ tay cô ta: "Cẩn thận đi, bộ trà cụ này mà vỡ thì cô không bồi thường nổi đâu!"
Cô ta không thèm để ý đến nhân viên, mà nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ba chúng tôi.
Ánh mắt của cô ta đảo qua đảo lại trên khuôn mặt ba chúng tôi, có lẽ muốn tìm kiếm một chút biểu cảm thương xót.
Nhưng khiến cô ta thất vọng, trên mặt chúng tôi không hề có bất kỳ cảm xúc nào dư thừa.
Nhân viên vẫn trách móc cô ta, Bạch Dĩ Hàn bực bội muốn cãi lại.
Tất nhiên cô ta sẽ không cam tâm, bởi vì trước khi 16 tuổi, dù cô ta có vứt bộ trà cụ này ra chơi cũng chẳng ai dám nói gì.
Nhưng Bạch Dĩ Hàn nghĩ gì đó, cô ta nhịn xuống cơn tức giận này.
Chờ đến khi nhân viên cẩn thận đặt đồ xuống, chúng tôi chuẩn bị lên xe, Bạch Dĩ Hàn tự ý mở cửa xe sau và ngồi thẳng vào trong!
13
Những nhân viên khác lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng đưa tay muốn kéo cô ta xuống.
Một quản lý còn liên tục xin lỗi.
Cô ta hất tay nhân viên, hét lớn: "Cút hết đi, họ là người nhà của tôi. Mẹ, anh trai, hai người nói gì đi!"
Nhân viên nhìn bà Trần Anh do dự, bà ấy chỉ thản nhiên nói một câu: "Tiểu Vương, báo cảnh sát đi!"
Tiểu Vương là tài xế nhà chúng tôi.
Tiểu Vương không chút do dự, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi 110.
Bạch Dĩ Hàn thấy vậy, chỉ có thể vẻ mặt đau buồn bước xuống xe, khập khễnh đi theo nhân viên.
Chưa đi được vài bước, đã nghe tiếng nhân viên mỉa mai:
"Có một số người thật sự muốn trở nên giàu có đến phát điên rồi..."
"Đúng vậy! Thậm chí cả đồ sứ của nhà Cố, gia đình giàu nhất Bắc Kinh cũng dám đụng vào!"
"Bạch Dĩ Hàn, tổn thất về hình ảnh thương hiệu mà cô gây ra cho chúng tôi lần này, tôi sẽ nói chuyện với bên trung gian của cô. Cụ thể sẽ xử lý ra sao, tôi sẽ báo cáo cho quản lý của tôi, mọi chuyện sẽ do anh ấy quyết định."
Bạch Dĩ Hàn không nói một lời, đi theo sau họ.
Trên đường về, tôi có thể cảm nhận được tâm trạng mẹ có chút buồn bã.
Tôi kéo tay bà ấy lên, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai bà ấy.
"Mẹ con là người tốt nhất thế giới!"
Lần này mẹ cũng không đẩy tôi ra, chỉ kiêu ngạo nói một câu: "Lẻo mép..."
"Hì hì!"
14
Sau hai tuần nghỉ ngơi ở nhà, tôi đến chi nhánh để bắt đầu công việc.
Ngày đầu tiên đi làm, khi chiếc Ferrari phiên bản giới hạn của tôi đỗ vào chỗ đỗ xe riêng, Tổng giám đốc chi nhánh - Phó Tề đã cùng một số lãnh đạo cấp cao chờ sẵn ở bên ngoài công ty.
"Tổng giám đốc Bạch, chào mừng! Tôi là Phó Tề, người phụ trách chi nhánh này."
Phó Tề khoảng 40 tuổi, phong thái nho nhã.
Ông ta giới thiệu sơ qua cho tôi một vài vị giám đốc đang đứng sau, rồi tiếp tục nói: "Tổng giám đốc Bạch, bây giờ cô có thời gian không? Tôi sẽ dẫn cô tham quan chi nhánh."
Hahaha, các bạn ơi, ai hiểu được tôi đây! Chị đây đã trực tiếp biến thành "Tổng giám đốc Bạch" rồi!
Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ!
Phó Tề làm tư thế mời, nhường tôi đi trước. Ông ta đi sau tôi nửa bước, giới thiệu cho tôi từng bộ phận trong công ty.
Khi đến bộ phận hành chính, không ngờ tôi lại một lần nữa gặp lại Bạch Dĩ Hàn.
Hôm nay Bạch Dĩ Hàn mặc một chiếc áo thun trắng cũ kỹ, quần dài thể thao. Tóc tai buộc lỏng lẻo, vẻ mặt đờ đẫn khiến cô ta trông vô cùng mệt mỏi.
Ngược lại, tôi diện vest cao cấp Armani, kết hợp với áo sơ mi lụa màu tro. Dù mang giày cao gót 10 cm, dáng người tôi vẫn vô cùng nghiêm chỉnh.
Quyền lực và sự tự tin mà gia đình mang lại cho tôi khiến tôi trông vừa tự tin vừa kiêu hãnh.
Bạch Dĩ Hàn cũng đang nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp...
Sự khó xử, ngạc nhiên, ghen tị và căm phẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.
"Mọi người dừng tay việc hiện tại, tôi xin giới thiệu tân Phó Tổng giám đốc của công ty chúng ta, Tổng giám đốc Bạch Dĩ Thiến."