• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

38

"Thích anh? Đúng là tôi mù mắt rồi!"

"Y Y!" Đại tiểu thư đột nhiên quay sang tôi nói: "Đánh c.h.ế.t tên cặn bã này cho tôi! Cậu đánh một cái, tôi cho cậu 100 ngàn! Đá một phát, tôi cho 200 ngàn!"

Tôi lập tức phấn chấn hẳn lên.

Nhiếp Sâm không thể tin nổi: "Cô bảo người đánh tôi? Cao Tinh Thần, tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ chiêu lạt mềm buộc chặt này có tác dụng với tôi… Á…!"

Tôi trực tiếp tung một cú "Phật Sơn vô ảnh cước" đá bay anh ta xa tám thước, bảo vệ của nhà họ Cao ngay lập tức đè anh ta xuống đất, đồng thanh nói: "Cô chủ, người đã bị giữ chặt, mời tùy ý xử lý!"

Đến khi đánh Nhiếp Sâm đến mặt mày bầm dập, tay tôi cũng sưng đỏ cả lên, tôi định đánh tiếp nhưng bị ba của đại tiểu thư ngăn lại.

Ông trầm giọng nói: "Y Y phải không? Đừng đánh nữa, đừng đánh c.h.ế.t thật đấy."

Tôi đành hậm hực dừng tay, sau đó hớn hở quay sang đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, tôi đ.ấ.m anh ta 52 cái, đá thêm 15 phát!"

Đại tiểu thư yếu ớt nói: "Thôi được rồi, sau này tôi không thích anh ta nữa. Đừng nhắc đến anh ta nữa."

Tôi lập tức gật đầu lia lịa.

Đại tiểu thư vì đau đầu mà ngủ thiếp đi.

Nhiếp Sâm mặt mũi bầm dập, u ám rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng anh ta, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt.

Sau đó, ba mẹ của đại tiểu thư bảo tôi kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra với cô ấy ở trường.

Nghe xong, sắc mặt họ đã đen như đêm bão tố, chỉ muốn g.i.ế.c người.

Tôi chột dạ, liệu họ có nghĩ rằng tôi làm hại con gái họ không?

39

Nhưng hiển nhiên là tôi nghĩ nhiều rồi.



Ngày hôm sau, họ mang đến cho tôi một món quà lớn!

Một căn nhà ở Đế Đô!

Một tấm thẻ ngân hàng có tám con số!

Còn nói muốn nhận tôi làm con nuôi.

Tuy nhiên, tôi đã từ chối.

Tôi xúc động nhìn đại tiểu thư: "Không, tôi không muốn làm chị em với đại tiểu thư. Tôi là tùy tùng của cô ấy. Lần sau cô ấy muốn theo đuổi ai, tôi nhất định không ngại khó."

Đại tiểu thư thản nhiên nói: "Tôi cần gì phải theo đuổi ai? Tôi chẳng theo đuổi ai nữa!"

40

Tôi vẫn là tùy tùng của đại tiểu thư, đồng thời là tai mắt của mẹ cô ấy, chuyên báo cáo hành tung của đại tiểu thư.

Thẩm Tuyết bị tuyên án ngồi tù.

Trường học cũng đã đuổi học cô ta.

Ba mẹ tôi lại tìm đến tôi khóc lóc. Kết quả là bị đám diễn viên quần chúng mà tôi thuê đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, còn dọa rằng nếu họ không trả tiền sẽ g.i.ế.c cả nhà.

Thằng em tôi sợ đến mức nhiều lần tè ra quần.

Mất đi "bịt máu" là Thẩm Tuyết, họ buộc phải đi làm thuê kiếm sống.

Về phần Nhiếp Sâm, anh ta cũng bắt đầu làm thuê.

Tôi bất đắc dĩ phải đi làm thêm cùng đại tiểu thư.

Sau đó không lâu, lại có người tố giác, nói rằng Nhiếp Sâm đi làm trai bao, phục vụ các quý bà ở hộp đêm.

Gương mặt xấu xí đến không nỡ nhìn. Kết quả là anh ta cũng bị trường học đuổi học.

41

Thẩm Tuyết bị phán tù không lâu, chỉ một năm sau đã được thả ra.



Khi ấy tôi và đại tiểu thư đã là sinh viên năm hai.

Tôi vẫn là cô nữ sinh lười nhác thích nằm trên giường chơi điện thoại.

Còn đại tiểu thư vẫn là cô gái kiêu ngạo, thích trang điểm mỗi ngày.

Còn Thẩm Tuyết, sau khi được trả tự do, ngay lập tức bị ba mẹ tôi dẫn theo thằng em trai bám lấy.

Nhưng Thẩm Tuyết sau những ngày tháng rèn giũa trong tù đã không còn là người dễ bị thao túng như trước.

Dù vậy, cô ta vẫn không thoát khỏi được ba mẹ tôi.

Bất kể cô ta đi đâu, họ cũng có thể dẫn theo thằng em tôi khóc lóc, náo loạn, thậm chí dọa tự tử. Nếu Thẩm Tuyết không chiều theo ý họ, họ sẽ phá cô ta đến mức mất cả việc làm.

Cô ta không có bằng cấp, để tìm được một công việc đã phải giấu kín quá khứ từng ngồi tù. Những công việc đó lại có tính thay thế rất cao, nhanh chóng bị ba mẹ tôi làm cho mất hết.

Không chỉ không thoát nổi ba mẹ tôi, cô ta còn không thoát nổi Nhiếp Sâm.

Rốt cuộc, cả gia đình họ đều trông chờ vào Thẩm Tuyết mà sống.

42

Sau này, thành phố xảy ra một vụ án lớn.

Một người phụ nữ bỏ thuốc độc vào đồ ăn, hạ độc c.h.ế.t cả nhà…

Mà người phụ nữ đó chính là Thẩm Tuyết.

Cô ta đã phát điên, bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi là nữ chính… Tôi là nữ chính…"

Cảnh sát gọi điện báo tin cho tôi, nói rằng ba mẹ tôi vẫn còn để lại vài vạn đồng trong tài khoản, bảo tôi đến nhận.

Tôi xem lịch sử chuyển khoản, toàn bộ số tiền đều là do Thẩm Tuyết gửi cho họ.

Tôi lấy toàn bộ số tiền mua đồ dùng quyên góp hết cho trại trẻ mồ côi.

Tôi đúng là quá lương thiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang