“Phương Nguyên, anh trai của cậu chủ nhỏ họ Uông sao dạo này ngày nào cũng đi cùng cậu thế?
Có bạn học hóng hớt thử dò hỏi, bị người khác kéo đi mất.
“Bớt hóng đi, có người nói Phương Nguyên xảy ra chuyện đều là do cậu chủ nhỏ nhà họ Uông kia gây ra đấy, giờ chắc chắn người nhà đang thu dọn cục diện hỗn loạn giúp cậu ta.”
Phương Nguyên nghe người khác xì xào bàn tán, cậu bỗng lên giọng: “Uông Mộc Nhan không làm gì sai cả, lúc đầu tôi suýt chút nữa bị hại, là do cậu ấy báo án cứu tôi.”
Phương Nguyên trước giờ luôn hòa nhã bỗng biến mất, mọi người xung quanh sửng sốt nhìn về phía cậu.
“Kẻ phải trả giá giờ đã ăn cơm tù rồi, tôi không muốn nhìn thấy ai vu khống người vô tội nữa.” Nói tới đây Phương Nguyên dừng một chút, cậu thu dọn đồ dùng rồi ra khỏi giảng đường, lúc đi qua bục giảng thì dừng lại, “Còn tôi ấy, đúng là tôi đã bị Alpha đánh dấu, bởi vì…”
Phương Nguyên đeo túi xách tung tăng chạy về phía cửa, nhào vào lòng chú cún hung dữ nhà cậu.
“Tôi kết hôn rồi!”
Uông Mộc Hiên cau mày ôm lấy Omega nhẹ hều này.
“Làm gì mà hấp tấp vậy!”
Phương Nguyên cọ một cái vào cằm Uông Mộc Hiên, lẩm bẩm.
“Nhớ anh mà, ông xã.”
Nũng nà nũng nịu.