• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cáo biệt Thái hậu, Hiểu Nguyệt chậm rãi theo sau Đàm Văn Hạo.

Thái hậu cuối cùng hướng Đàm Văn Hạo liếc một cái là có ý gì – Hiểu Nguyệt thầm nghĩ, mà thôi người ta mẫu tử liền tâm mình cũng không nên đoán bừa.

Đỗ Hiểu Nguyệt vì sao đi thật chậm rãi, chẳng lẽ nàng không sợ lạnh sao? Đàm Văn Hạo tự hỏi trong lòng.

Về phần Hiểu Nguyệt, không phải nàng không sợ lạnh, mà vì đi cùng Hoàng thượng, chung quy không thể đi nhanh hơn hắn, nếu đi trước hắn – thì thế nào cũng bị khép tội bất kính, bất quá nàng nghĩ cũng muốn thử phạm vào tội này xem sao.

Đầu óc mông lung, Hiểu Nguyệt bước chậm rãi theo Hoàng thượng rời Trữ Tuyên cung. Tại ngã rẽ nối giữa tẩm cung của Hoàng đế và Hoàng hậu, đang vừa đi vừa suy nghĩ nàng chợt nhận ra Hoàng thượng đang đi về hướng Chiêu Dương cung.

“A, …” Hiểu Nguyệt nghĩ phải nhắc hắn đã đi nhầm đường, “Hoàng thượng, người đi lầm đường, đây là đường đến Chiêu Dương cung, hình như người phải đi lối kia mới đúng”.

“Trẫm đi lầm đường?”, Đàm Văn Hạo dừng bước, xoay người nhìn Hiểu Nguyệt bị lạnh đến tím tái.

“Không…không có”, hắn vốn là Hoàng đế, nếu như có đi nhầm cũng phải nói thành đúng – còn nếu muốn rơi đầu thì cứ tranh cãi với hắn thử, Hiểu Nguyệt than thầm. “Hoàng thượng, người đang nghĩ chuyện gì mà đến nỗi phải đi nhầm đường, không phải là một đứa trẻ ba tuổi…”, vừa dứt lời Hiểu Nguyệt thật muốn vả vào miệng mình một cái, sao tự nhiên hôm nay nói nhiều thế. “ý thần thiếp là, Hoàng thượng cơ trí thông minh đương nhiên sẽ không đi nhầm đường rồi, là thần thiếp sai rồi”. Hiểu Nguyệt ơi là Hiểu Nguyệt, mi đúng là không có khả năng nịnh hót, sao lại nói những lới kia chứ.

“Hoàng hậu hình như không hy vọng Trẫm đi Chiêu Dương cung?”, Đàm Văn Hạo nhìn nàng đang cúi đầu, cắn cắn môi, nàng hình như không giỏi nói chuyện với người khác – không thể không Thừa Ânhận, lời nàng nịnh nọt là những lời khó nghe nhất từ khi hắn sinh ra đến nay, nhưng nghe rồi lại thấy có một cảm giác thật mới mẻ. Các phi tử khác, nhìn thấy hắn muốn đến tẩm cung của các nàng đều hết sức vui mừng, nhưng nàng ta lại vội vã chỉ ra “Đi nhầm đường”, ý của nàng hắn hiểu rất rõ.

“Hoàng thượng muốn đến Chiêu Dương cung vốn là vinh hạnh của thần thiếp, sao lại không hy vọng người đến được?”, Hiểu Nguyệt trấn tỉnh mà trả lời, không có khả năng vuốt mông ngựa (nịnh nọt) thì tốt nhất nói ít một chút, cứ nói tiếp sẽ lộ chân tướng, hắn mà biết mình giả vờ thì nguy. Việc cấp bách hiện nay, chính là đối phó với ý nghĩ đi Chiêu Dương cung của hắn. Thanh âm nhỏ nhẹ, giống như các phi tần khác của hắn, làm cho mình không khác gì các nàng, Hiểu Nguyệt không mong hắn quan tâm đến nàng.

Nếu như không nghe những lời nàng nói trước đó, chỉ dựa vào biểu hiện này của nàng, Đàm Văn Hạo cho rằng nàng cũng giống như các phi tần khác. Nhưng những lời nàng nói trước đó, nếu thật sự là ý nghĩ của nàng, vậy thì những lời nói hiện tại chỉ là nói cho có lệ. Nếu những lời đó là thử dò xét, mà những lời này mới là ý nghĩ thực thì – nàng tâm tư quá sâu xa, dám dùng kế này đối phó với hắn.

Vậy thì ý nghĩ thật của nàng là gì? Hắn phải hiểu như thế nào đây? Hơn nữa, nếu nàng lấy lòng Thái hậu, làm cho Thái hậu đột nhiên quan tâm đến việc hắn sủng hạnh người nào, sau đó lại tận lực giúp nàng tạo cơ hội cho hai người gặp mặt, tại sao lại nói hắn đi lầm đường, sau đó lại mong đón tiếp hắn, nàng làm vậy để đạt được mục đích gì?

Nghĩ tới đây, Đàm Văn Hạo sắc mặt không khỏi lạnh lẽo, quả nhiên, nữ nhi của lão hồ ly kia không phải là một người tốt, tâm cơ lạnh lẽo, sâu xa. “Trẫm không đi Chiêu Dương cung mà là đi Phi Nguyệt Các”, thanh âm lạnh lùng làm cho không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo.

Á, hắn muốn đi Phi Nguyệt Các của Liễu Mộng Nam? Sao tự nhiên mình lại quên đường này có thể đến Phi Nguyệt Các hả? Phù, thì ra mình lo lắng quá mức! Nhất thời, nàng buông lòng đề phòng, cố gắng không làm mình quá vui vẻ nói: “Vậy thần thiếp cung tống Hoàng thượng, Mã quý phi mời thiếp đến Nhã Xuân Các uống trà, cho nên thần thiếp cao lui trước”. Nhã Xuân Các cùng Phi Nguyệt Các ngược hướng, đương nhiên Mã Tuyết Mạn không có mời nàng uống trà, chỉ là Hiểu Nguyệt không muốn đi cùng hướng với hắn, dù đi hướng này thì về Chiêu Dương cung khá xa, nhưng Hiểu Nguyệt vẫn thấy giá trị hơn là đi chung với hắn.

Thân thể đang lạnh run, tự nhiên trấn tỉnh lại rất nhiều, Hiểu Nguyệt hướng Đàm Văn Hạo thi lễ, chậm rãi xay người, hướng Nhã Xuân Các mà đi. Đàm Văn Hạo cũng xoay người bước đi.

Đi đến một ngọn núi giả, Hiểu Nguyệt xác định phía sau không có người, rốt cục nhịn không được mà cười ha hả: “Haha, thật sảng khoái. Nghe giọng của Hoàng thượng thì hắn ngày càng chán ghét mình rồi! Đỗ Hiểu Nguyệt, từ nay về sau mi sẽ an nhà sung sướng mà sống một cuộc sống hoàn mỹ nơi hậu cung rồi”. NHất thời hưng phấn, Hiểu Nguyệt vô cùng hạnh phúc đưa tay bắt những bông tuyết nhỏ đang rơi đầy trời: “hihi, thì ra ngắm tuyết cũng thật vui. Quyết định vậy đi, từ nay mỗi ngày trừ ngủ cùng xem tiểu thuyết, chỉ cần có tuyết rơi, mình sẽ dùng nửa giờ đế ngắm tuyết”.

Tuyết hình như hiểu lời nàng nói, rơi xuống ngày càng nhiều. Đưa tay cầm mảnh bong tuyết, Hiểu Nguyệt không cảm thấy lạnh, bật cười, đem tuyết ném lên không trung, trên trời tuyết rơi ngày càng nhiều. “Gió xuân chỉ một đêm thôi. Ngàn hoa lê nở khắp nơi lan tràn” (*) , Hiểu Nguyệt nhẹ giọng ngâm, mông lung nhìn trời, thấy những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trong lòng cảm thấy thật tĩnh lặng.

Đàm Văn Hạo yên lặng bước đi, trong đầu không tự chủ được mà nghĩ đến Đỗ Hiểu Nguyệt, lúc nàng rời đi giọng nói tựa hồ rất cao hứng… chờ chút, cao hứng? Nàng tại sao lại cao hứng? Theo lý thuyết mà nói, nếu Hoàng thượng đi ngang qua tẩm cung của Hoàng hậu mà không vào, lại đi đến cung của một phi tần thì nàng phải có vẻ mặt mất mát, vậy mà nàng lại cao hứng. Trong tình huống này chỉ có hai khả năng: nàng là một phụ nữ thật khoan dung hoặc là nàng chẳng có chút gì quan tâm đến việc hắn sủng hạnh ai.

Theo cách mà nàng nói chuyện với hắn, Đàm Văn Hạo không cảm thấy nàng là một phụ nữ khoan dung. Phải nói là nàng căn bản không thèm để ý mình sủng ái người nào, chỉ quan tâm đến việc mình có đến tẩm cung của nàng hay không thôi – mà tại sao nàng lại quan tâm đến việc này? Khi nghe mình nói không đi Chiêu Dương cung nàng thật cao hứng, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng. Chẳng lẽ trong lòng nàng chỉ mong mình không đến tẩm cung của nàng sao?

“Lưu công công, ngươi đến Phi Nguyệt Các tuyên chỉ, bảo Liễu quý phi chuẩn bị đêm nay thị tẩm”, Đàm Văn Hạo dừng bước nói với Lưu công công.

“Tuân lệnh”, Lưu công công tuy đáp ứng nhưng lại nghi hoặc hỏi “Hoàng thượng bây giờ không đến Phi Nguyệt Các sao?”

“Không, bây giờ Trẫm đi Nhã Xuân Các”, Đàm Văn Hạo thản nhiên nói, đồng thời xoay người đi trở lại.

Lúc Đàm Văn Hạo đến bên núi giả, Đỗ Hiểu Nguyệt đang cười sảng khoái trong tuyết.

Nàng cười rất đẹp, không phải là nụ cười dối trá muốn lấy lòng người, hai mắt nàng đang cười, môi đang cười, cả gương mặt cùng cười, thậm chí có thể cảm giác được trái tim nàng cũng đang cười. Áo màu vàng rực rỡ cùng nàng chuyển động trong tuyết vẽ ra một dáng người hoàn mỹ mơ hồ như thiên tiên hạ phàm.

Đàm Văn Hạo chấn động, trong cung, hắn chưa từng thấy được một nụ cười như vậy, rất tinh khiết, không có một tia hỗn tạp, chỉ thuần túy là một nụ cười, sạch sẽ, tự nhiên. Mỗi ngày mở mắt ra là thấy những nụ cười giả dối bên mình, các phi tử là nụ cười lấy lòng, các cung nữ căn bản không dám cười, Mẫu hậu cũng hay cười nhưng qua nhiều năm cung đấu, nụ cười của người sớm đã biến chất. Đột nhiên nàng ngưng cười, chỉ lẳng lặng đứng đó, chợt nghe nàng ngâm một câu thơ mình chưa từng nghe, sau đó nhìn về phía bầu trời, đôi mắt trong sáng, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn thật ưu nhã. Lúc này nhìn nàng, toàn thân lạnh nhạt, an bình nhưng làm cho người ta không thể bỏ qua. Bây giờ nàng mới chân chính là nàng, phải không? Nàng trước mắt mình mới là Đỗ Hiểu Nguyệt thật sự, không phải là hình dáng lúc trước, lúc nào cũng run rẩy, khiếp sợ?

“Lạnh quá”, Hiểu Nguyệt tự trách mình tự nhiên đứng ngắm tuyết đến ngẩn người, đưa tay lên miệng thổi một hơi, “bây giờ Hoàng thượng chắc là đã đến Phi Nguyệt Các rồi. Thôi mình cứ theo đường cũ mà về - đi đường này về đến Chiêu Dương cung, đánh một vòng lớn thật không đán. Thôi, trở về dùng nước nóng ngâm chân, hôm nay thật sự rất lạnh”.

Xoay người, chạy nhanh về hướng Chiêu Dương cung, vì thế nàng không để ý tới phía sau ngọn núi giả còn có một người đang đứng đó.

16

“Hồng Trù, Thanh Trúc yêu dấu, mau giúp ta chuẩn bị thau nước nóng, ta muốn ngâm chân”, vừa về tẩm cung, Hiểu Nguyệt kêu lên. Thật ra, Hiểu Nguyệt xuyên không đến thời đại này, người tiếp xúc nhiều nhất chính là hai nàng, nên trong lòng xem các nàng là người thân. Nhất là sau khi tiến cung, cùng hai nàng ở chung, Hiểu Nguyệt tự nhiên buông lỏng, nên bản tính dần dần bộc lộ.

“Được, được, Tiểu thư về phòng ôm hỏa lò đi, nô tỳ lập tức chuẩn bị nước nóng”, Thanh Trúc đã quen với cách gọi của Hiểu Nguyệt cũng quen với tính cách của nàng: trước mặt các vị phi tần là một người đoan trang, trầm mặc, hào phóng, khi ở Chiêu Dương cung không có người ngoài chính là một nữ nhân bình thường, không có khí chất vương giả.

“Tốt” Hiểu Nguyệt đi đến lò sửa, đồng thời cởi bỏ áo khoát ngoài, đưa cho Hồng Trù, “Thật là tốt vì các ngươi không đi cùng ta, nếu không chắc tức chết quá. Haizz, khi ta đến tẩm cung của Thái hậu, nói chuyện được vài câu, lão nhân gia nói mệt, muốn nghỉ ngơi, kêu ta cứ trở về trước”, Hiểu Nguyệt than thở.

“Thái hậu nhất định là muốn gặp tiểu thư nên mới triệu kiến”, Hồng Trù cầm áo khoát vừa đi đến tủ quần áo vừa nói “hai ngày rồi tiểu thư không đi thỉnh an Thái hậu rồi”.

Mấy hôm trước Thái hậu có nói không cần ngày nào cũng đến thỉnh an”, Hiểu Nguyệt phản bác, nếu có thể quang minh chính đại mà lười biếng thì sao lại không làm?

“Hồng Trù nghĩ, Thái hậu đang thử dò xét tiểu thư đó, nếu tiểu thư mỗi buổi sáng đều đi thỉnh an, Thái hậu sẽ ngày càng thích người, nhờ đó mà trước mặt hoàng thượng sẽ nói giúp tiểu thư vài lời hay, chỉ cần Thái hậu nói một lời, Hoàng thượng sẽ tới CHiêu Dương cung ngay”. Tiểu thư tiến cung đã mấy ngày nhưng Hoàng thượng chưa từng đến Chiêu Dương cung, cũng không truyền nàng thị tẩm. Mà Tiểu thư hình như cũng không thèm để ý đến việc này, chỉ suốt ngày xem truyện cùng ăn với ngủ, Hồng Trù, Thanh Trúc trong lòng sốt ruột thay nàng, chỉ sợ Hiểu Nguyệt thật sự bị thất sủng, chỉ sợ sau này ngôi vị Hoàng hậu cũng không bảo toàn – dù đây chỉ là Hoàng hậu trên danh nghĩa.

Hả? Hiểu Nguyệt đột nhiên rõ ràng mọi việc, hôm nay Thái hậu triệu kiến mình nhất định là có ý đồ, lại còn an bài Hoàng thượng và mình cùng nhau rời đi, nhất định là muốn cho hai người cơ hội ở chung. Xem ra, suốt ngày ở cạnh Thái hậu cũng không phải chuyện tốt, nếu lão nhân gia đột nhiên nổi “thiện tâm”, bắt Hoàng thượng qua đêm ở đây thì không được. Sau này, phải làm một người thật lười, ít đến thăm viếng Thái hậu mới là chuyện tốt, “Hồng Trù, cám ơn ngươi nhắc nhở ta”, Hiểu Nguyệt cười mà nói với Hồng Trù.

“Tiểu thư hiểu là tốt rồi”, Hồng Trù tưởng rằng Hiểu Nguyệt thông suốt ý mình rồi nên vui vẻ cười “Thanh Trúc cùng nô tỳ là do Đại phu nhân cấp cho tiểu thư làm nha đầu, lại cùng tiểu thư vào cung, từ sớm đã là người của tiểu thư, tự nhiên sẽ hy vọng tiểu thư luôn tốt đẹp”.

“Haha, ta hiểu mà. Chỉ có điều các ngươi không phải là người của ta, các ngươi thuộc về phu quân của mình trong tương lai”, Hiểu Nguyệt cười nói.

“Khụ”, Hồng Trù vừa nghe chợt ho lên, mặt đỏ hồng mà nói “khụ, Tiểu thư sau này không nên xem các loại sách cấm đó nữa”.

“Việc này và đọc sách có liên quan gì đến nhau?”, Hiểu Nguyệt cười gập cả người, Hồng Trù lại nghĩ bậy rồi haha, “Ta chỉ đang nói lời thật thôi. KHông lẽ các ngươi lại theo ta ở trong cung đến hai minh lăm tuổi? Một ngày nào đó ta sẽ đến gặp Thái hậu cầu tình, xem có thể cho các ngươi xất cung, sớm tìm một nơi tốt gả cho, như vậy không phải tốt hơn sao? Cho nên, đến lúc đó các người tự nhiên không phải là người của ta rồi. Còn nữa, lấy gà theo gà, theo quan niệm ở nơi này, các ngươi lấy chồng thì tự nhiên sẽ là người của chồng. Haha, Hồng Trù, ngươi nghĩ đi đâu vậy, xem ra mấy cuốn sách đó ảnh hưởng đến các người không ít, ít ra cũng giúp các ngươi hiểu được một chút chuyện khuê phòng, không phải chờ đến lúc thành thân mới biết, thật là tốt”.

“Tiểu thư”, Hồng Trù thấy Hiệu Nguyệt càng nói càng quá đáng vội vàng ngắt lời nàng “Tiểu thư còn nói bậy, nô tì thừa lúc Tiểu thư đi thỉnh an thái hậu, đem toàn bộ sách cấm đốt hết”.

“Haha, không sao, dù gì mấy cuốn sách này ta đã xem xong”, Hiểu Nguyệt nhún vài, “Chỉ cần người không sợ bị cung nữ trong Chiêu Dương cùng dùng ánh mắt giết chết thì đốt đi”.

Tiến cung hơn nửa tháng, Hiểu Nguyệt đã rất thành công trong việc đầu độc các cung nữ bằng gió trăng tiểu thuyết, nhiều cung nữ không biết chữ thì xem các loại họa thư (truyện tranh), thậm chí các thái giám cũng bắt đầu xem. Mà Hồng Trù là người cuối cùng bị lôi kéo, lúc đầu nàng thấy các cung nữ theo Hiểu Nguyệt xem gió trăng tiểu thuyết, đã lên án nàng phá hủy một nhóm tiểu cung nữ, nhưng một ngày đẹp trời nào đó, trong vô tình liếc qua vài trang sách mà Hiệu Nguyệt “vô tình” mở ra để trên bàn, vì lòng hiếu kỳ xem thử một tờ, kết quả không nhịn được mà xem trang thứ hai, thứ ba, thứ tư…

“Tiểu thư, nội vụ phủ thông báo, đã chuẩn bị xong, Tiểu thư có thể hồi gia thăm thân nhân, nếu Tiểu thư đồng ý, ngày mai có thể về nhà”, Thanh Trúc trên tay bê một thau nước nóng vào nói.

“Ừ”, Hiểu Nguyệt thản nhiên trả lời. Tiến cung được ba ngày, nàng đã cho Thanh Trúc đến Nội vụ phủ hỏi xem khi nào mình được hồi gia, kết quả hơn nửa tháng mới có câu trả lời. Ôi, đúng là hiệu suất là việc rùa bò, “bên nội vụ phủ đã đi chưa, nếu chưa mời họ vào uống vài ly trà”, đương nhiên họ đã bước chân vào được Chiêu Dương cung thì không chỉ uống trà đơn giản vậy thôi.

“Nội phủ công công sau khi thông báo xong đã đi rồi, đây là danh sách các lễ vật mà công công đã chuẩn bị cho tiểu thư mang về Đỗ gia, tiểu thư xem qua nếu có gì không hài lòng có thể đổi lại”. Thanh Trúc đem thau nước để xuống, lấy trong người một cuốn sổ nhỏ đưa cho Hiểu Nguyệt, sau đó cúi xuống giúp Hiểu Nguyệt cởi giày.

Cầm cuốn số nhỏ, vẫn chư xem qua, Hiểu Nguyệt liệng thẳng lên bàn, dù sao mình cũng không hiểu lễ nghi ở nơi này lễ vật như thế nào cũng không rõ, đọc cũng như không, nói với Thanh Trúc “Không cần, để ta tự cởi”, Hiểu Nguyệt khom người tự cởi giày đồng thời nói “Thanh Trúc, phiền ngươi đi đến nội vụ phủ thông báo, ngày mai ta về Đỗ gia. Nhớ mặc áo dày một chút, bên ngoài rất lạnh, ta đoán là do xuân đến phản hàn, qua vài ngày sau thời tiết sẽ ấm lên”.

“Tuân lệnh”, Thanh Trúc lĩnh mệnh đi ra ngoài.

“Tiểu thư nhớ nhà?”, Hồng Trù ở một bên hỏi.

“Ừ”, nhớ nhà, nhưng không phải là Đỗ gia mà là Tô gia, giờ đã xa tận cuối chân trời. “Hồng Trù, ta muốn sau khi trở về ở nhà một đêm rồi mới hồi cung. Ngươi nói với Thanh Trúc, nếu ngày mai các ngươi muốn về thăm nhà thì cứ về cùng người nhà đoàn tụ, ngày mốt ta hồi cung các người cũng trở về là được”. Hồng Trù cùng THanh Trúc cũng là người ở kinh thành, tuy nhà không nằm trong thành nhưng cách thành không xa.

“Cám ơn tiểu thư”, Hồng Trù hướng Hiểu Nguyệt thi lễ, tràn đầy cảm động, Hồng Trù nhẩm tình, đã hơn một tháng không gặp gia đình, thật nhớ họ biết bao. Vài ngày nữa đã là Tết Nguyên đán rồi, tưởng rằng năm nay không thể về nhà, không ngờ Tiểu thư đã tỉ mỉ mà nghĩ giùm mình.

Ngâm chân xong, Hiểu Nguyệt nằm trên giườn đem vớ tơ tằm mặc vào chân, mở sổ con nhìn sơ qua “được rồi, ta thấy trong này viết rất nhiều thứ, các người chọn vài cái mang về cho người nhà đi”. Trong số ghi mã nào, vàng bạc, túi thơm,… Hiểu NGuyệt cũng không xem kỹ, dù sao những thứ này bây giờ có cho nàng cũng vô dụng.

“KHông được đâu tiểu thư”, Hồng Trù vội vàng lắc đầu, “những thứ đó đều là trong cung tặng cho Đỗ phủ, hơn nữa Hồng Trù và Thanh Trúc chỉ là nha đầu, lấy những thứ này không hợp quy củ, nếu một ngày nào đó nội phủ hỏi đến, chúng nô tỳ sẽ có nhiều phiền toái”.

“Ừm cũng đúng. Như vật đi ta cho các ngươi mỗi người một trăm hai mươi ngân phiếu, các ngươi mang về nhà hiếu kinh với cha mẹ đi, không được từ chối”, Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, dù sao bây giờ trên tay cũng có tiền, bình thường cũng không có việc gì dùng đến, Chiêu Dương cung cũng không dùng nhiều, huống chi làm Hoàng hậu cũng có một số tiền mà tiền này cũng đủ dùng. “Người biết ngân phiếu của ta ở đâu, tự mình đi lấy đi”, Hiểu Nguyệt tự nhiên xem Hồng Trù và Thanh Trúc là quản gia của mình, ngay cả chi tiêu của Chiêu Dương cung cũng do hai nàng quản lý.

“Cám ơn tặng phẩm của tiểu thư”, một trăm hai mươi lượng đối với Hồng Trù mà nói vốn là một số bạc rất lớn, trong cung, nàng và Thanh Trúc mỗi tháng nhận lương không giống với các cung nữ khác, vì là cung nữ cận thân của Hoàng hậu mỗi tháng nhận được 1 lượng 2 bạ.

“Ừ, tốt lắm, nếu như ngươi có việc, cứ làm đi”, Hiểu Nguyệt ngáp một hơi, để cuốn sổ nhỏ sang một bên, “Ta ở đây ngủ một chút, người nhớ thổi rất nến, có việc gì cũng đừng tìm ta. Khi nào ăn cơm chiều thì gọi”, nói xong liền ngã xuống giường, đắp chăn mền nhắm mắt ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK