Đàm Văn Hạo gật đầu, thong thả đi đến bên cạnh Thái hậu, “Mẫu hậu có chuyện gì?” thanh âm bình thản, lạnh nhạt, không vội, không hoản.
“Hoàng hậu hôm nay về thăm Đỗ phủ”, Thái hậu cũng không cấp bách trả lời Hoàng thượng.
“Nội vụ phủ đã thông báo qua, chuyện của Hậu cung, Mẫu hậu làm chủ là tốt rồi, không cần phải hỏi Nhi thần”.
Các phi tử đang ngồi đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, hiện tại hậu cung thực quyền do Thái hậu nắm giữ, Đỗ Hiệu Nguyệt chỉ là một hoàng hậu chỉ có hư danh. Có điều Đỗ Hiệu Nguyệt rất được lòng Thái hậu, hơn nữa dựa vào thế lực của Đỗ gia, dù không được Hoàng thượng sủng ái thì không bao lâu nữa hậu cung thực quyền cũng do nàng nắm giữ. Cho nên đối với Đỗ Hiệu Nguyệt các phi tử cũng kiêng kỵ vài phần.
“Ừ,…chỉ là Hoàng hậu hồi cung chậm trễ một canh giờ, trái cung quy, phải chịu phạt”, Thái hậu trực tiếp hỏi, “Mẫu hậu muốn hỏi Hoàng nhi đối với việc này có ý kiến gì không?”
Chậm trễ hồi cung một canh giờ? Đàm Văn Hạo sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nhìn về phía các phi tần: “Ái phi, các nàng thấy thế nào? Lý quý phi, nàng nói trước đi”.
Các phi tần không ngờ Hoàng thượng sẽ hoi, mà lại hỏi trực tiếp Lý quý phi, tự nhiên quay đầu về phía Lý Thiên Nhu chờ đợi. Lý Thiên Nhu đứng lên hướng Thái hậu, Hoàng thượng thi lễ, ôn nhu nói: “Thần thiếp cho rằng Hoàng hậu tỷ tỷ chỉ là nhất thời mệt nhọc, nên mới yêu cầu mọi người dừng lại nghỉ ngơi”.
“Vậy có nên trách phạt hay không?”
“Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp cho rằng Hoàng hậu tỷ tỷ không cố tình vi phạm”.
“Ồ?”, Đàm Văn Hạo nhìn về phía Đồng Như Sương, Mã Tuyết Mạn cùng Liễu Mộng Nam.
“Thần thiếp cũng đồng ý với Lý tỷ tỷ”, Đồng Như Sương tiếp nhận ánh mắt của Hoàng thượng cũng đứng dậy “Hoàng hậu tỷ tỷ có lẽ chưa quen với cung quy nên mới mạo phạm”.
“Thần thiếp không đồng ý với Lý tỷ tỷ cùng Đồng tỷ tỷ”, Mã Tuyết Mạn đứng lên, nhìn thẳng Hoàng thượng cùng Thái hậu “Hoàng hậu tỷ tỷ là một quốc gia chi mẫu, như thế nào lại không hiểu cung quy, cho dù trước khi tiến cung không biết nhưng hiện tại đã tiến cung hơn nửa tháng, ngay cả cung quy cơ bản cũng không biết về tình về lý đều không thể chấp nhận được. Cho nên thần thiếp cho rằng dù vì lý do gì cũng không thể không phạt. Có đúng hay không Liễu tỷ tỷ?”
Mã Tuyết Mạn vừa nói ra, các phi tần liền gật đầu tán thành, Lý Ngàn Nhu cùng Đồng Như khói liếc nhau, yên lặng mà trao đổi, khóe miệng chợt mỉm cười.
Thấy Mã Tuyết Mạn kéo mình xuống nước, Liễu Mộng Nam chỉ đứng dậy, thấp mi nói: “Thần thiếp không dám nói bừa, hết thảy theo Hoàng thượng cùng Thái hậu định đoạt”. Đối với Đỗ Hiểu Nguyệt, Liễu Mộng Nam cảm thấy nàng đúng là một người kỳ quái, tuy không được sủng hạnh nhưng thủy chung không thấy nàng lo lắng, cho dù các phi tử khác trước mặt nàng nhắc tới Hoàng thượng sủng ái họ như thế nào nàng cũng chỉ cười rồi thôi, hoàn toàn không thấy có một chút gì ghen tuông, bất mãn. Nàng đối với các phi tử đều khách sáo như nhau, dù các vị phi tử đến Chiêu Dương cung ngồi bao lâu, nói bao lâu nàng cũng chỉ mở miệng nói chuyện tuyệt đối không quá mười câu. Thái độ không nóng, không lạnh, làm cho mọi người cảm giác đến Chiêu Dương cung trêu chọc thật không thú vị. Liễu Mộng Nam cũng không chán ghét Đỗ Hiểu Nguyệt, thậm chí là rất thích nàng, nếu như hiện đang ở ngoài cung, Liễu Mộng Nam nhất định có thể cười mà nói với nàng “chúng ta làm bằng hữu đi”. Chỉ là, hiện tại đang ở trong hậu cung sâu như biển, vì không muốn mang phiền toái vào người, đối với nàng chỉ có thể đứng nhìn, không bỏ thêm đá xuống giếng mà thôi.
Đàm Văn Hạo gật đầu, sau đó nhìn Thái hậu: “Việc này Mẫu hậu định xử lý như thế nào?”
“Ừ, kỳ thật ai gia cho rằng việc này cũng không có gì nghiêm trọng, chờ Hoàng hậu trở về Ai gia sẽ mắng nàng vài câu, về phần xử phạt…”, Thái hậu dừng lại, ánh mắt đảo qua các phi tử đang chờ đợi mình nói tiếp, có mấy người còn tỏ vẻ chờ mong, “về phần xử phạt…”
Đúng lúc này có cung nữ tiến vào tâu: “Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương cầu kiến”.
“Truyền”, Hoàng thượng nhìn qua Thái hậu, sau đó đối với cung nữ nói.
Sau khi hồi cung, Hiểu Nguyệt không về Chiêu Dương cung mà đến thẳng Trữ Tuyên cung – Hiểu Nguyệt tin chắc Thái hậu biết mình cố ý chậm trễ hồi cung vì thế trực tiếp đến thẳng Trữ Tuyên cung chịu phạt, tránh mang họa cho người khác. Đến đây rồi thì lại thấy Lưu công công đứng bên ngoài cửa, trong lòng không khỏi thở dài, thì ra chu nhân lục cung cũng có mặt ở đây, xem ra mọi thứ lại phải theo quy củ rồi.
Chậm rãi đi vào chính điện, một bầu không khí y ám lập tức bao vây Hiểu Nguyệt, mặc dù Trữ Tuyên cung rộng rãi có thể chứa hơn năm mươi người, mà hiện tại chỉ có khoảng hai mươi người đã làm cho không khí ngột ngạt, không thoải mái, chắc là do tâm lý háo hức muốn xâu xé của những người xung quanh.
Nén sự khó chịu xuống, Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên trông thấy Thái hậu và Hoàng thượng. Thái hậu vẫn như mọi người vận một bộ cẩm y màu đen, chậm rãi cười, khóe mắt điểm vài nếp nhăn, lờ mờ có thể thấy được – ôi, năm tháng không buông tha người nào cả, mỹ nhân tuổi xuân có hạn. Hôm nay Hoàng thượng không mặc triều phục, chỉ bận một bộ áo thêu rồng bình thường, chỉ có điều ánh mắt vẫn lạnh nhạt như xưa, lúc này có thêm vài phần nghi ngờ nhìn Hiểu Nguyệt.
Ack,… hôm nay Hoàng thượng dùng ánh mắt này nhìn mình là vì cái gì? HIểu Nguyệt cúi đầu suy tư, nhưng vẫn không tìm được đáp án hợp lý có thể thuyết phục bản thân.
“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu, Hoàng thượng. Thái hậu cát tường, Hoàng thượng cát tường”, Hiểu Nguyệt cúi đầu nói, chỉ là sau khi nói xong mới phát hiện hai câu này hình như có vấn đề, ở nơi này các phi tần khi thỉnh an chưa bao giờ nói cát tường, như ý… Hai câu này hình như chỉ khi diễn kịch trên TV mới thường dùng thì phải.
Nói cách khác, hiện tại mình đang ăn cắp bản quyền rồi, mang một phương thức thỉnh an mới đến triều đại này. Hai vị boss ngồi đó không biết có thấy mình kỳ quặc không? Hiểu Nguyệt dù đang quỳ trên mặt đất nhưng suy nghĩ hiện tại đang chu du nơi nào rồi.
“Hoàng hậu, nàng cũng biết mình sai?”, người lên tiếng không phải là Thái hậu mà là Hoàng thượng đang lạnh lùng nói.
“Thần thiếp ngu muội, thần thiếp không biết mình đang làm sai chỗ nào?”, Hiểu Nguyệt cúi đầu cẩn thận nói, đồng thời toàn thân run rẩy tựa hồ như rất sợ hãi.
“Tỷ tỷ, vì người chậm trễ hồi cung làm cho Thái hậu cùng Hoàng thượng tức giận, mau nhận sai đi, Thái hậu và Hoàng thượng sẽ khai ân tha cho người”, Đồng Như Sương nhỏ giọng khuyên.
“Đúng vậy, tỷ tỷ, mau dập đầu tạ lỗi cùng Thái hậu, Hoàng thương đi”, Lý Thiên Nhu ở bên cạnh nói, “Thái hậu thích tỷ như vậy nhất định sẽ tha thứ cho tỷ”.
Hiểu Nguyệt vẫn không ngẩng đầu lên, trong lòng nghĩ về lời nói của Lý Thiên Nhu và Đồng Như Sương, nhẹ nhàng trả lời: “Cám ơn hai vị muội muội nhắc nhở. Thần thiếp biết sai rồi, Thần thiếp chậm trễ thời gian hồi cung, thỉnh cầu Thái hậu cùng Hoàng thượng trách phạt”.
“Hoàng hậu, con không giải thích gì sao?”, Thái hậu có chút ngạc nhiên vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
“Thần thiếp làm trái cung quy, thần thiếp không có gì giải thích”, Đỗ Hiểu Nguyệt cúi đầu, tựa hồ sắp khóc thành tiếng, “cho nên thần thiếp chấp nhận bất kỳ hình phạt nào của Thái hậu và Hoàng thượng”.
“Các phạm nhân khi đứng công đường luôn tự biện hộ này nọ, chỉ để không bị phạt, nhưng Hoàng hậu lại một mực vội vã xin chịu phạt, nàng thích bị trách phạt sao?” Đàm Văn Hạo không lạnh không nhạt mà nói, “Hoàng hậu ngẩng đầu lên trả lời Trẫm”. Ngày ấy trong lúc vô tình chứng kiến sự lạnh nhạt, bình tĩnh trong ánh mắt nàng, thật sự rất khó quên, đồng thời trong lòng cũng tò mò mỗi lần nàng nhìn mình trong mắt vốn là cái gì, thật sự giống như bộ dáng sợ hãi kia hay chỉ cúi đầu che đậy suy nghĩ thật trong lòng.
“Khải bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp không có gì để giải thích. Thần thiệp biết cung quy chính là thể diện của Hoàng thất… Vì làm ảnh hưởng đến thể diện Hoàng gia nên thần thiếp không thể vì bản thân giải thích. “. Hu! thiếu chút nữa là nói bậy rồi, Hiểu Nguyệt vụn trộm thở ra, đầu thời cúi đầu càng thấp , nhìn chằm chằm xuống san nhà “Cho nên xin Thái hậu, Hoàng thượng trách phạt, thần thiếp không một câu oán hận”. Nhanh lên một chút, ban hình phạt đi, quỳ trên sàn đá lạnh thật sự là rất mệt a.
HIểu Nguyệt vừa nói xong, cả phòng yên tĩnh đến nổi có thể nghe thấy cả tiếng thở