- Nhìn gì?- Lăng Lam hất đầu hỏi, hắn nghĩ mình hắn bực à? Nàng thì không bực chắc? Khỉ gió, đến nữ tử bình thường còn được xe đưa kiệu rước về nhà chồng rõ hoành tráng, còn nàng thì cớ quái gì ngẫu nghiên trở thành nữ nhân của hắn mà không thèm qua bái đường?
- Hỏi hay nhỉ?- Càn Long hừ lạnh một tiếng, đi du xuân ngoài cung, giờ bị bắt về lại còn dám nạt lại hắn?- Nàng vừa ở cùng ai chẳng lẽ ta không biết?
- Biết thì định làm gì?- nàng quắc mắt lại, giờ thì vui rồi, hắn thì có thể líu ríu bên các cung phi khác, còn nàng thì không? Chỉ vì hắn là nam nhân? Chỉ vì hắn là hoàng thượng? Bức xúc lắm rồi nhá, chuyện hắn vặt cổ mẫu thân nàng đã không thèm chấp, giờ lại còn tính làm gì nàng?
- Học ở đâu ra cái thói ăn nói đấy?- quả này chắc Càn Long phải luyện chữ “nhẫn” ngàn lần thì mới không nổi cơn thịnh nộ mà đập cho nàng một phát chết tươi.
“Học ở đâu ra cái thói ăn nói đấy?”. Lăng Lam bắt đầu thấy máu nóng trào lên não, đánh thẳng lên dây thần kinh trung ương. Hắn hỏi cái câu như hắn là mẹ nàng ấy! Ờ thì hắn gần bằng tuổi mẹ nàng thiệt nhưng mà như thế thì hắn có quyền hỏi nàng thế à? Xét theo vai vế thì hắn chỉ là tướng công của nàng- có nghĩa là bằng vai với nàng! Giờ lại lên giọng thế á?
Lăng Lam hít vào thở ra vài nhát lấy bình tĩnh, không nên nổi nóng lúc này, hài tử trong bụng cần có tương lai. Nàng bỏ vào giường nằm.
Nhìn thái độ “cố nhẫn nhịn” của nàng thì Càn Long lại hiểu thành dạng “không thèm chấp” làm hắn lại càng tức tợn. Hắn bước tới, túm lấy cổ tay nàng, siết mạnh:
- Nói cho TRẪM nghe! Nàng vừa ở cùng tên cẩu nào??
“Cẩu”? Hắn nói nàng chơi với chó? Thế này thì có hít vào thở ra ngàn lần như sắp đẻ cũng không nhịn nổi rồi!
Lăng Lam ngồi bật dậy, quắc mắt như muốn thiêu chết tên vũ phu này ngay bây giờ:
- Ta từng chơi với con cẩu đang ở ngay trước mắt ta đây này!!!
Câu nói ấy chính là giọt nước tràn ly, nàng đã dám chửi hắn là chó!
- NGƯỜI ĐÂU!!- Càn Long quát, mắt hắn vằn lên những sọc đỏ giận dữ, những ngón tay siết chặt sắp bẻ gãy cổ tay nàng tới nơi.- GIAM LAM HOÀNG QUÝ PHI VÀO LÃNH CUNG!!!!
—o0o—
Từ Ninh cung.
Một thái giám hoảng hốt chạy vào, chân va vấp mấy lần mới tới được mép ghế phượng, miệng hô thất thanh:
- Lão Phật gia! Lão Phật gia!
Thái hậu hơi nhíu mày, rốt cuộc là có chuyện gì mà thái giám tâm phúc của bà lại khẩn trương tới vậy? Tới hôm trước còn sai hắn đi tìm chứng cứ để vạch trần Lam hoàng quý phi chính là Lăng Lam, cuối cùng không tìm được gì, đem cái mặt bất tài vô dụng về gặp bà, giờ lại còn định náo loạn của cung Từ Ninh lên hay sao?
- Nói!- Thái hậu ra lệnh.
- Lam hoàng quý phi bị giam vào lãnh cung rồi!- Hắn thở đứt hơi, cái giọng eo éo rống lên thực chua như giấm, nhưng vẫn là một tin vui khiến mày kiếm của thái hậu dãn ra, vành môi tô vẽ đỏ chót tỉ mỉ cũng nhếch lên ý cười.
- Ha ha, đúng là lão thiên giúp đỡ lão nương ta!!- Không kìm nổi niềm vui, thái hậu mất hẳn phong thái tĩnh thường ngày mà lớn giọng.- Hoàng nhi của ta đúng là không phụ công ta sinh thành, sủng ái nàng ta hết mực rồi cũng đến lúc chán, tống vào lãnh cung ngay lúc mang huyết rồng. Giờ thì để xem nàng ta làm cách nào để trèo lên ngai phượng- uy hiếp quyền lực của ta?!!!
Nói cười một hồi, do tuổi cũng không còn xuân, lão bà ấy cũng thấm mệt, vịn tay ngồi xuống ghế, ho khù khụ vài tiếng khiến mấy cung nữ dưới chân vội vã ngoạc mồm gọi thái y.
- Không cần!- Thái hậu xua tay, mắt phượng ánh lên ý cười.- Từ Ninh cung hôm nay mở yến tiệc! Tất cả cung nhân đều được tham dự!!!
- Tạ ơn thái hậu!!! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!!
Tiếng hô của thái giám, cung nữ vang vọng khắp tẩm cung, thái hậu ngửa cổ mà cười sung sướng. Phải thế chứ! Trên đời này, ít nhất là cho tới khi ta về với tiên hoàng, nhất định không có kẻ nào được thay ta ngồi lên ghế chủ nhân lục cung!!!!
—o0o—
Thiên lao.
Từ xa vọng lại tiếng xích loẻng xoẻng của những phạm nhân bị thị vệ lôi đi chém, vài tiếng rống khóc kêu oan, sau một hồi thấy không thể thay đổi số mệnh thì chêm vào tiếng chửi rủa thô tục cùng vài bãi nước bọt vào mặt đám lính canh. Rốt cuộc bị ăn tát, đánh đập cho bầm dập trước khi tới được Ngọ Môn.
Hà Tam Cô thở dài, sao lại xử sự như thế? Đâu phải những lính canh ấy ra quyết định đưa họ lên đoạn đầu đài mà trút hận lên họ? Thánh thượng anh minh, chắc chắn chẳng định tội họ sai bao giờ, nếu chẳng may Người có nhầm, thì cũng chỉ tại ả Lăng Lam kia xúi giục, mị hoặc Người giúp ả diệt phe phái đối lập, đưa vây cánh của ả lên nắm trọng quyền trong triều. Vả lại, chẳng phải trên đời ai chả phải trải qua “sinh, lão, bệnh, tử”, chỉ là đi sớm hơn một chút, việc gì phải làm càn, mất phong thái quân tử, thật đáng nhục trăm phần…
Nàng lắc đầu ngao ngán, thuận tay lấy phong cầm Phúc Khang An mang cho đặt lên đùi mình, tay nhỏ dạo khúc, bắt đầu tấu… Vạt áo nàng tả tơi như cánh tiên bị loài người đâm rách. Sắc da nàng xanh xao, làn môi ngày trước nhuận thắm giờ nhợt nhạt như mắc tử bệnh. Nhưng những ngón tay ấy thì vẫn lướt trên dây đàn, tấu lên tình khúc sầu thảm, tan nát lòng người.
Phúc Khang An ngồi cạnh nàng, dân dã thân thiện như người bạn lâu ngày tới chơi, hắn nhắm mắt thưởng thức nhạc khúc nàng gẩy, vành môi thỉnh thoảng run rẩy khi một vài kí ức bị nàng gọi về, bủa vây lấy phần ít ỏi yếu mềm sâu thẳm trong trái tim hắn.
Cho tới khi nàng dừng lại, hắn vẫn như trong cơn mê sảng, trán phủ một lớp mồ hôi và khóe mắt cay đỏ.
- Tướng quân… Phúc tướng quân…- Hà Tam Cô bước tới bên hắn, bàn tay nhỏ lay bờ vai mạnh mẽ, cảm nhận được thân thể hắn đang run rẩy… Nàng sợ hãi ngồi sụp xuống, bấm huyệt phía sau đầu khiến Phúc Khang An lập tức mở trừng mắt.
Thiên lao cảnh tranh tối tranh sáng, hắn quan sát những vạt nắng may mắn được lọt vào qua song sắt, thở hắt ra một hơi buồn thảm.
- Vẫn giấc mơ cũ sao?- Hà Tam Cô cất tiếng nhỏ, giọng nàng mỏng manh tới nỗi hắn ngỡ mình vừa nghe tiếng của một u hồn.
- Phải.- hắn trả lời nhưng không nói gì thêm. Hà Tam Cô chỉ biết rằng hắn thường xuyên mơ lại một giấc mơ, nhưng không biết trong giấc mơ ấy có gì, nàng chỉ đoán rằng chắc chắn trong đó đã xảy ra điều gì thê lương lắm bởi chẳng khi nào khuôn mặt Phúc Khang An hiền hòa khi tỉnh mộng. Đôi khi nàng cũng tò mò, chiêm bao ấy rốt cuộc là bóng ma quá khứ hay là nỗi lo sợ của hắn về tương lai?
Phúc Khang An đầu dựa vào tường, ngửa cổ, tay đặt trên trán, dáng điệu mệt mỏi. Tại sao sau từng ấy năm, giấc mơ này vẫn còn ám ảnh hắn? Hắn đã quen Hà Tam Cô bao nhiêu năm rồi nhỉ? Chín năm? Mười năm hay mười lăm năm? Cớ gì sau từng ấy năm, hắn vẫn yêu nàng?
Hắn và nàng cùng được Càn Long đào tạo từ nhỏ, gian khổ cùng trải, lệ cùng rơi, bỏ tất cả lại phía sau vì đại sự trước mặt. Nhưng giờ thì sao? Hắn thân là đại tướng quân còn nàng lại là một phi tần thất sủng ngồi thiên lao…
Hắn đã thử mọi cách để tìm sự sơ suất trong hành động ám hại nàng của Lăng Lam… nhưng… cho dù chỉ một sơ hở nhỏ cũng không kiếm ra… Chẳng lẽ nữ tử kia lại thông minh tới thế? Chẳng lẽ hắn đường đường là một đại thần cũng không thể chém đứt cái mạng nhện mà nàng ta giăng?
Phúc Khang An thở dài, tự thấy bản thân mình vô lực. Chỉ có điều may mắn là thánh thượng trong phút tức giận đã hạ chỉ biến nàng ta thành thất sủng. Nhưng hắn biết rồi khi Ngài tỉnh táo sẽ nghĩ lại, chẳng phải vì Lăng Lam mà thánh thượng nguyện cùng chết thiêu trong rừng đó sao? Chẳng phải Lăng Lam năm lần bảy lượt ám hại Người nhưng vẫn được tha bổng đó sao? Chẳng phải nàng ta đang mang long thai đó sao?…
Hắn ngước mắt nhìn Hà Tam Cô, vạt áo tả tơi của nàng vẫn phấp phới bay cho dù thiên lao này không có gió… Một nữ tử đẹp nhường ấy, một nữ tử tài năng nhường ấy, một nữ tử thanh cao nhường ấy,… cớ gì lưu lạc chốn lầu xanh để vấy bụi trần? Cớ gì trôi nổi Tử Cấm Thành để giờ thành phạm nhân?
Chẳng phải cổ nhân nói “hồng nhan bạc phận” hay sao?
Chẳng phải thứ đưa đẩy nàng tới chốn này chỉ là một chữ “tình” hay sao?
Chẳng phải thứ khiến hắn lao tâm khổ tứ vì nàng cũng là chữ “tình” hay sao?
—o0o—
Càn Long nằm trên long sàng, đập chân đập tay mà mãi không ngủ nổi, hắn bực tức ngồi bật dậy, vò đầu bứt tai một hồi. Hức, bao lâu nay hắn quen nằm cạnh Lam nhi, hít hà hương thơm tỏa ra từ người nàng rồi ngủ khì. Giờ thì hay rồi, đêm nay làm thế quái nào để hắn ngủ được đây?
Cười khổ, Càn Long lạch bạch tới tẩm cung của nàng, lăn lộn trên giường nàng, hít hít chăn đệm để xem còn tí hương người nào còn lưu lại không… Vô ích. Ôi…, đúng là tự mình làm khổ mình mà… Chẳng lẽ bây giờ lại ôm gối tới lãnh cung, kêu với nàng là hắn không ngủ được, nàng hãy cứ ở đó mà hối lỗi vì dám chửi hắn, chỉ là đêm đêm cho hắn tới… ngủ nhờ?
Càn Long lảm nhảm nguyền rủa chính mình, chẳng phải lúc đó nên kiềm chế một chút hay sao? Dù sao nàng cũng đang mang thai, tâm tình không tốt, dễ nổi nóng, hắn đâu có mang thai mà cũng dễ lên cơn thịnh nộ thế? Vả lại nàng và nam nhân đó đã kịp làm gì đâu, chỉ mới kết tình huynh muội, cũng chỉ là hắn ghen quá…Ôi, suy đi tính lại cũng tự trách bản thân nhỏ nhen…
Hắn mặt nhăn mày nhó, ngồi suy tính kế sách để giảng hòa với nàng. Hay là cứ liều mạng tới lãnh cung, cười cười với nàng vài cái như không có chuyện gì xảy ra rồi bế thốc nàng về? Nhỡ đâu nàng lại bị vẻ tuấn mĩ của hắn mị hoặc, xấu hổ cọ đầu vào ngực hắn thỏ thẻ? Hơ hơ, khả năng này cực ít nha, thứ nhất là Lam nhi của hắn không có biết xấu hổ là gì, da mặt nàng dày phải ngang với da trâu. Thứ hai, Lam nhi đúng là có mê mỹ nam, mê tới mức thấy là mắt sáng như sao luôn ý, nhưng chẳng hiểu sao lại miễn nhiễm với riêng mình hắn… thật là tủi nhục mà…
A ha, hay là làm một bài thơ tặng nàng, tán tụng nàng? Lam nhi bị nịnh cho nở mũi quyết sẽ mềm lòng mà cho hắn ôm ha? Ngẫm đi nghĩ lại thì cũng thấy cái kế này ngu ngu, Lam nhi mà mềm yếu thế thì đã bị hắn hại cho sinh đôi mỗi lứa, cứ chín tháng một lần rồi!
Thôi thế này đi, cứ liều mạng tới, diễn bộ mặt ủy khuất, nói vài câu ủy mị, kiểu như “Lam nhi à… ta muốn mình là người làm nàng cười… Ta muốn mình là người lau khô những giọt nước mắt của nàng…Hãy tha thứ cho ta… chẳng lẽ nàng nhẫn tâm lãng quên ta và bỏ mặc ta trong đau khổ vì nhung nhớ nàng…?”. Thế đã đủ “độ” chưa nhỉ? Hay cần mùi mẫn hơn?
Hắn thở dài một cái thườn thượt, đầu cúi buồn thảm. Hắn nhớ nàng quá… giờ này ở lãnh cung chắc lạnh lắm, chẳng biết có đủ chăn ấm cho nàng đắp không… không biết lũ tì nữ ở đó có hầu hạ chu đáo không, hay lại nghĩ nàng bị thất sủng mà khinh bạc nàng?… Ôi… Lam nhi à…
Càn Long buồn rầu trở lại cung Càn Thanh, giở tấu chương ra phê. Chợt, một ý nghĩ xẹt qua đầu hắn, như bị sét đánh, Càn Long đứng bật dậy, hô lớn:
- Tiểu Phúc Tử!!
Một tên thái giám nhanh chân chạy tới, quỳ dưới chân bái kiến. Càn Long kéo hắn đứng bật dậy, cúi đầu vào sát tai hắn dặn dò. Tiểu Phúc Tử sau mỗi câu nói lại càng thêm ngạc nhiên, hắn nghĩ chắc thánh thượng bị Lam hoàng quý phi bỏ bùa rồi nên mới thế.
- Rồi, đi đi!- Càn Long đẩy tiểu thái giám ra, giục hắn đi hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu Phúc Tử vội vã lui, còn Càn Long thì thảnh thơi ngả lưng xuống giường. He he, tiểu Lam nhi của hắn, đêm nay nhất quyết nàng sẽ động lòng. Hắn hạnh phúc tới mức cười không đóng miệng lại được, giờ cơ miệng có chút trục trặc, khiến hắn phải dùng ngón tay di di mới hoàn lại trạng thái cũ. Nhưng chỉ được một lúc là hắn lại ngoác miệng cười lại.
Chỉ một lúc sau, một tập đoàn cung nữ cùng thái giám đã tấp nập tiến vào, tay chân nhanh nhẹn trang trí tẩm cung khiến Càn Long phải ngây ngốc nhìn tốc độ của họ. Chu choa, giờ mới thấy gia nô của hắn phục vụ chu đáo tận tình, tốc độ ngang cơ chớp giật nha. Hắn cười hì hì, không xúc động nữa mà tập trung ngó những tờ giấy đỏ trước mặt, cầm kéo bắt đầu cắt cắt, lượn từng đường cho thật khéo, đường kéo thật mềm mại… Cắt xong rồi lại dán, dán xong rồi lại cắt. Cho dù thế nào thì cũng phải xong trước đêm, để hắn còn đem Lam nhi ôm trọn vào lòng mình… Không biết vẻ mặt Lam nhi lúc đó sẽ thế nào nhỉ? Chắc chắn mắt nàng sẽ mở lớn, ngỡ ngàng xen lẫn hạnh phúc, rồi nàng sẽ quay đầu lại, cảm động nhìn hắn và nhất là nàng sẽ cười với hắn! Hi hi, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi!