- Tứ Nương, nghe cho kĩ đây: Phải trả thù!!
Nàng gật đầu, phi thân qua tường chạy trốn. Lửa bén vào tấm thảm, nàng vội quăng ra rồi chạy bán sống bán chết, rời xa khỏi những tiếng la hét vì đau đớn của các gia nhân, lưng nóng bừng, cảm tưởng như ánh mắt phụ thân vẫn dõi theo mình…
Khi nàng chạy tới rừng, trời đã hưng hửng sáng, nàng cẩn thận ngó nghiêng xung quanh xem có kẻ nào theo sau không rồi mới chạy về phía ngôi nhà rách nát tận sâu trong rừng. Ngôi nhà lá không người ở nhưng lại có đủ bàn ghế, giường, vườn nương,… y hệt có người sống nhưng đang đi vắng. Nàng vào bếp, lại ngó trước sau một lần nữa rồi mới đi ra phía sau bếp lò, gạt đi đống củi rơm chất chồng, ở đó có một cái cửa bé, mở ra thì là một cầu thang dẫn xuống lòng đất. Nàng đi xuống, kéo đống rơm che kín rồi mới đóng cửa lại. Trong mật thất rộng như một mê cung là hàng vạn rương vàng bạc châu báu chất chồng. Nàng lấy một vò rượu, rót ra bát, đặt lên bài vị tổ tiên có sẵn trong mê cung rồi quỳ xuống, đưa bát rượu lên cao:
- Phụ thân! Tứ Nương kính Người!
Dứt lời, nàng uống cạn.
- Tuy Tứ Nương chỉ là một tiểu nữ tử mười hai tuổi, nhưng nhất định Tứ Nương sẽ trả thù cho Lã gia đã chết thảm dưới tay cẩu hoàng đế!!!
Nàng cạn thêm một bát rượu nữa rồi đập vỡ cái bát, đứng dậy đi tìm một con dao.
- Mẫu thân, Tứ Nương có tội với Người!
Nàng nói, tháo mớ tóc đang vấn kiểu cách của tiểu thư đại quan ra, dùng con dao gọt sạch nửa đầu. Tóc rơi như suối, phía trước đầu nàng nhẵn bóng như nam nhân người Mãn. Nàng nhanh chóng tết tóc đuôi sam rồi tìm một bộ quần áo tầm thường nhất mặc vào. Nhìn mình trong gương đầu, nàng vẫn còn một chút không thỏa mãn. Hít một hơi dài, nàng cầm kéo cắt sạch lông mi của mình. Thành công một phần, nhưng nhìn thế nào, làn da của nàng vẫn hơi trắng. “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”, mà nhất là kẻ thù của nàng lại là đương kim hoàng thượng. Bước đầu tiên, nàng quyết tâm phải khiến vẻ ngoài của mình như một nam nhân. Nghĩ vậy, nàng rời mật thất, ra khỏi căn nhà, đốn sạch những cây cao gần đó để ánh nắng mặt trời chiếu xuống khoảng rừng này thêm gay gắt. Thản nhiên, nàng nằm bệt xuống sân, phơi nắng. Thậm chí còn kéo cao ống tay áo và ống quần cho thêm phần chân thực.
Từ ngày đó, nàng đi đâu cũng không đội nón như trước, phơi ra khuôn mặt và mái tóc đã gọt của mình. Nàng thường xuyên vào kinh thành nghe ngóng tin tức về hoàng đế.
Một ngày, đang ăn cơm trong một quán trọ, một nhân vật với ánh mắt dáo dác bước vào, nhìn quanh quán như tìm một ai đó. Nàng giật mình, đó chẳng phải là Hiên ca ca sao? Sự thương nhớ trong lòng nàng trào lên vô hạn, nàng chỉ muốn chạy ào vào lòng huynh ấy mà khóc òa cho thỏa nỗi đau.
Nhưng phần lí trí mạnh hơn đã kéo nàng lại. Nàng cúi gằm mặt, quay lưng lại phía huynh mà ăn nốt phần còn lại trên bàn.
- Tứ Nương…- Tiếng gọi tên nàng xúc động vang lên nho nhỏ cùng tiếng bước chân đang tiến tới. Biết mình không thể trốn tránh, nàng chậm rãi quay đầu lại.
Nhìn bộ dạng của nàng, Hiên ca hơi bất ngờ rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt chàng hàm chứa biết bao điều:
- Tứ Nương… muội… sống thế nào?
- Ổn.- Nàng gật đầu rồi lần ánh mắt mình lên khuôn mặt thân thương của chàng. Hiên ca hốc hác đi rất nhiều, dưới mắt chàng còn có những quầng thâm. Xót xa, nàng chạm tay lên gò má chàng. Hiên ca nãy giờ không dám chớp mắt, sợ nàng sẽ biến mất khỏi tầm mắt chàng. Rồi chàng gắp thức ăn cho nàng:
- Ăn hết đi. Rồi chúng ta đi nơi nào đó nói chuyện.
Nàng gật đầu, nhanh chóng giải quyết đồ ăn. Hiên ca lập tức dẫn tay nàng về căn nhà nàng vẫn đang sống.
- Muội đã có dự định gì chưa?- Chàng hỏi.
- Trả thù!
Chàng nhìn nàng, nét thoáng buồn chạy nhanh trong mắt:
- Ung Chính không phải kẻ vừa! Nhưng thù đó, nhất định phải trả.
- Bao giờ hắn xuất cung xem xét dân chúng?
- Như mọi khi, mười lăm hàng tháng.
- Tốt.- Nàng nhếch mép cười.- Vậy chàng hãy dẫn hắn tới chợ người.
- Nàng tính làm gì?
- Muốn hắn mang ta vào TỬ CẤM THÀNH!!!