• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Lam chạy như bay vào cung, lùng sục phòng mình, lấy tay nải ra, cho tất cả những thứ cần thiết vào, ôm cái hòm theo rồi cũng nhanh nhanh chóng chóng bước khỏi phòng. Lần này nàng về gom đồ để chạy trốn, phải mau lẹ nếu không bị tên Phúc Khang An hoặc Cự Dã phát hiện thì chỉ còn đường chết.

Vừa ra tới cửa thì va phải một người làm châu báu của nàng rơi la liệt ra sàn, Lăng Lam hoảng hốt thu gom lại bỏ vào hòm rồi khóa luôn không chậm trễ.

- Huynh làm gì mà khẩn trương vậy?- một giọng nói nhỏ nhẻ vang lên, Lăng Lam đang lúi húi dưới đất, nhìn thấy người mình vừa va vào đi đôi guốc có đế ở chính giữa giày thì thở phào nhẹ nhõm. Vậy mà làm nàng hết hồn.

- Châu cách cách, nàng đến đây gặp ta sao?- Lăng Lam đứng dậy, vuốt lại bộ quần áo nam tử cho thẳng thớm, nếu muốn rời khỏi đây thật chanh chóng, chỉ còn cách dùng mỹ nam kế.

- Vâng…- Châu cách cách e thẹn cúi đầu.-… Lăng ca đi mấy ngày nay… ta… ta… rất nhớ…

- Ta cũng vậy…- Lăng Lam tà mị nói, nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt to tròn của nàng.-… ta cũng rất nhớ Châu nhi…

Mặt Châu cách cách đỏ bừng còn Lăng Lam thì cực khoái trá, đi theo Càn Long bao năm, cuối cùng cũng học được cách tán tỉnh nữ nhân của hắn.

- Lăng huynh…- Châu cách cách ngước lên nhìn nàng.-… hình như… huynh cao lên…

Tên hoàng đế chết tiệt! Cho nàng uống thuốc giải độc, báo hại nàng tự dưng cao vụt lên khiến kẻ ngốc như Châu cách cách cũng phát hiện thấy, thế này thì thể nào gặp Phúc Khang An hắn cũng nghi ngờ!

- Vì… ta muốn trở thành một đại nam tử… để nàng có thể nương tựa, xứng đáng với Châu nhi…- Lăng Lam cất giọng ngọt ngào như rót mật vào tai Châu cách cách làm nàng lại cúi mặt, hai tai đỏ lừ như phải lửa.- Châu nhi này…- Lăng Lam cúi sát thì thầm, phả hơi nóng vào tai nàng.-… ta có việc, chúng ta gặp sau nha… lúc nào về, ta sẽ mua quà cho nàng…

- Vâng…- giọng nàng lí nhí.

Lăng Lam hồ hởi bay biến chạy đi, tới cổng Tử Cấm Thành, nàng hứng chí cho tên gác cổng một thỏi bạc, vỗ vai hắn ngậm ngùi. Tên này ngày trước luôn giúp nàng tuồn hàng quý ra khỏi cung để bán, nói chung với hắn cũng có chút tình nghĩa… thương nhân:

- Người anh em, ta quý ngươi lắm!

- Lăng ca, hôm nay huynh bị trúng gió nên hấp hả? Tự nhiên sao mùi mẫn thế? Lại còn cho ta bạc nữa!

- Ta quý ngươi lắm…- Nàng lẩm bẩm, ôm hắn một nhát thật chặt rồi nhảy lên lưng ngựa, phi nước đại, bỏ lại tên lính gác cổng thành bối rối gãi đầu gãi tai.

Tạm biệt Tử Cấm Thành! Cuối cùng thì nàng cũng thoát rồi!!!

—o0o—

Hà Tam Cô dừng lại ở một quán trọ, nàng gọi tiểu nhị bày thức ăn hảo hạng rồi chỉ đụng bát được mấy gắp thì dừng lại thở dài. Quyết tâm đi tìm Càn Long, nàng đã đánh cược với mạng sống của mình. Từ trước tới nay, hoàng thượng của nàng luôn là kẻ lãnh khốc, nếu biết nàng bỏ nhiệm vụ mà theo hắn, nhất định nàng sẽ phải trả giá…

Nhưng thực sự Hà Tam Cô không làm cách nào có thể yên lòng được, Người đang đi cùng Lăng Lam, mà ả ta thì rõ ràng có ý đồ không tốt. Thân phận của Lăng Lam chỉ có hoàng thượng và Cự Dã biết, nàng có làm cách nào cũng không bắt họ tiết lộ cho nàng được. Nhưng nàng không có chút thiện ý nào với ả ta, cái tính táy máy, khuôn mặt giảo hoạt,… không tin được!

Nghĩ tới đó, nàng đập đũa xuống mặt bàn khiến mấy kẻ đang mê mẩn ngắm nàng ở bàn bên cũng phải giật mình, vội vã quay mặt đi.

- Ông chủ! Lớn chuyện rồi!- Tiểu nhị vội vã chạy xuống, mắt trợn ngược, mồm lắp bắp không nên lời rồi thì thầm vào tai chủ quán.

- Hả?- Ông ta cũng không nhịn được khi nghe tin, hấp tấp trèo lên lầu.

Hà Tam Cô có dự cảm không lành, nàng cũng theo họ.

Cảnh xuất hiện trước mắt nàng không khỏi khiến Hà Tam Cô hốt hoảng: Càn Long đang nằm trên đất, khuôn mặt hắn xám ngoét, làn môi thâm tái, ở khóe miệng rỉ ra một dòng máu nhỏ. Hà Tam Cô sợ hãi lao tới, nàng bắt mạch rồi lấy ra một lọ thuốc đổ vào chén, đồng thời dùng dao cứa tay mình, nhỏ máu vào chén thuốc. Cho tới khi đầy lưng chén, nàng hòa chúng vào nhau rồi kề chén lên miệng cho Càn Long uống.

- Các người lui ra đi!- nàng phất tay bảo chủ quán và tiểu nhị sau khi họ đưa Càn Long nằm lại trên giường. Khuôn mặt hắn đang dần hồng hào trở lại khiến nàng yên tâm phần nào.

Ngó quanh quất không thấy Lăng Lam đâu, Hà Tam Cô tức giận cắn môi tới bật máu! Chắc chắn là tác phẩm của ả ta! Nàng phải giết ả ta phòng trừ hậu họa!!!

—o0o—

Lăng Lam đã ở trong chùa được mấy ngày nay. Ngôi chùa này không hề nổi tiếng, nằm sâu trong núi ít người biết tới. Nàng định hành tẩu giang hồ thì nhìn thấy mái chùa lấp ló giữa biển rừng cây nên ghé vào, đang tự nhiên có chỗ ăn chỗ ở không mất tiền, dại gì mà không vào?

Điều khiến nàng phấn khởi là ngôi chùa này cực yên tĩnh, phong cảnh hoang sơ khiến tâm hồn nàng bình tâm lại. Dù gì thì nàng cũng vừa giết người, gần Phật Tổ có lẽ cũng giúp nàng khỏi phải xuống mười tám tầng âm phủ. Chẳng biết giờ này xác Càn Long đã được đưa về Tử Cấm Thành chưa nhỉ? Rồi thì người ta sẽ lấy lí do gì để biện minh cho cái chết của hắn? “Chết vì gái” hay “chết vì ngu”?

Thời Ung Chính, họ cũng đã rất lúng túng cũng với vấn đề này, mẫu thân giả làm cung nữ vào ám sát Ung Chính, cái đấy cũng có thể gọi là “chết vì gái” được, mà “chết vì ngu” thì cũng đúng. Cuối cùng người ta cũng chỉ bảo rằng hoàng đế đột ngột qua đời vì bạo bệnh. Hừ, cái cớ như thế mà cũng kiếm ra được, bị bệnh mà lại chết đột ngột à? Ít nhất thì cũng phải có quá trình chữa trị, chữa không khỏi thì mới chết được chứ!

Thôi thôi, nàng sẽ không nghĩ ngợi gì về vấn đề này nữa, giờ thì nàng sẽ thật tịnh tâm, tụng kinh niệm Phật, nghĩ nhiều sẽ sớm bị lão hóa, nhan sắc tàn phai thì sẽ không kiếm được lang quân như ý.

- Miệng nam mô, bụng bồ dao găm!

Tiếng nói ấy làm Lăng Lam giật mình. Nàng vứt ngay tràng hạt xuống, vớ lấy thanh kiếm bên mình. Bội kiếm này mới hôm trước nàng trấn lột của Càn Long, định mang đi bán nhưng chưa kịp, giờ thì lại có cơ hội sử dụng rồi, khổ mỗi một nỗi là nàng không biết võ.

Hà Tam Cô! Hừ, thế quái nào lại gặp kĩ nữ bậc nhất kinh thành ở đây?

- Nàng cớ sao lại phát ngôn như thế?- Lăng Lam hỏi nhỏ, dù sao thì đây cũng là cửa Phật, không nên làm lớn chuyện. Nhưng thực ra lí do cao cả hơn là nàng thấy Hà Tam Cô có mang theo thanh đoản kiếm xịn, khả năng cao là nàng ta có võ công, mà có lẽ võ giỏi là đằng khác.

- Ngươi hạ độc hoàng thượng, nay lại muốn Phật Tổ tha thứ ư?- Đôi mắt mĩ lệ của Hà Tam Cô lóe lên niềm thù hận, đôi tay nhỏ trắng ngần tuốt kiếm.

A ha, hóa ra là trả thù cho tình lang. Nhưng mà Càn Long với nàng ta có tình ý sâu đậm từ lúc nào ấy nhỉ? Nàng tưởng chỉ là chơi đùa thôi chứ?

- Hà cô nương, hãy cứ bình tĩnh… không nên làm bẩn thanh kiếm đẹp thế bằng máu tôi đâu…- Lăng Lam cầu hòa, cố không để biểu cảm khuôn mặt bị lưỡi kiếm đang kề sát cổ chi phối. Nàng giết được hoàng thượng mà lại chết dưới tay một kĩ nữ? Không được! Thế thì nhục quá thể!

- Nói thử xem!

- Hoằng Lịch sẽ không vui khi biết cô giết tôi đâu…

- Ngươi dám gọi thẳng tên Người? Đáng chết mà!

Dứt lời, Hà Tam Cô động thủ, Lăng Lam hốt hoảng tránh. Một cuộc truy kích náo loạn xảy ra trong nhà chùa, Lăng Lam không biết võ công nhưng thực ra nàng cực giỏi khinh công. Ngày trước mẫu thân bảo khinh công là quan trọng nhất, có gì còn chạy trốn kẻ thù được: “Tẩu vi thượng sách”!

Hà Tam Cô mặc dù đang cố giết kẻ thù nhưng hành động chém giết của nàng thì chẳng khác gì đang múa khiến mấy lữ tăng trong chùa ngẩn ngơ trơ mắt nhìn:

- Tiên nữ hạ phàm…

Hừ, để xem khi nàng ta giết Lăng Lam xong rồi diệt mấy người này để diệt khẩu thì còn mở miệng mà kêu “tiên nữ” được không!

Cánh hoa vàng tung bay ngợp trời, một nhi nữ nhỏ nhắn xiêm y bích đào đuổi một nam tử tuấn tú mặc áo lam khiến họ trông như một đôi kim đồng ngọc nữ đang cùng chơi đùa với… kiếm.Namnhân cứ khinh công, thỉnh thoảng quay lại nhìn nữ nhân rồi chòng ghẹo:

- Đố nàng đuổi kịp ta…

Rồi nữ nhân lại tiếp tục tăng tốc, mày liễu hơi nhíu lại, vẻ thanh nhã vẫn ngời ngời toát lên, làn tóc tơ của nàng xổ tung dễ làm xiêu lòng người, cánh tay trắng thấp thoáng sau vạt áo mỏng và những đường kiếm thoăn thoắt như vũ điệu của hồng hạc tung cánh bay…

Chợt, nam nhân kia đâm sầm vào một nam nhân khác. Nam nhân này cao lớn, xiêm y vàng rực, đôi mắt phượng nhìn âu yếm, khí phách phi phàm khiến nam nhân áo lam suýt té xỉu, đôi môi khô khốc chỉ kịp thốt ra vài từ trước khi bị túm gọn:

-… Hoằng… Lịch…

—o0o—

Phúc Khang An bóp thái dương, đầu hắn nhức như búa bổ. Mấy ngày liền hoàng thượng không tin gì về cho hắn, rồi đột nhiên Hà Tam Cô gửi bồ câu về báo đang ở cùng Người. Giờ thì hắn đang chịu khổ ở thư phòng, tính kế sách xử trí mấy việc nội chiến ở An Nam. Phía Bắc, nước Nga cũng đang hằm hè, mới gửi sứ giả sang bàn chuyện,… Bao nhiêu việc cần giải quyết mà hoàng thượng giờ này chẳng biết đang ngao du nơi nào. Đã gần một tháng qua rồi mà Người cũng không có phản hồi gì cho thấy sắp trở về. Ôi…

Phúc Khang An lại tiếp tục bóp thái dương cho thấy sự khổ tâm, hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong thư phòng, rối trí một hồi thì bèn tới cung Thái hậu. “Con hư tại mẹ”, hắn quýêt phải dụ Thái hậu viết mật thư bảo Càn Long về cung, nếu không hắn sẽ điên lên mất.

—o0o—

Lăng Lam giật giật sợi dây buộc ở cổ tay mình, dùng răng cắn xem có xinhê gì được không, cuối cùng nàng bỏ cuộc khi răng cửa sắp bị mẻ một miếng. Nàng khó chịu liếc Càn Long đang nhởn nhơ dùng bữa rất ngon miệng. Đầu sợi dây kia chính là cổ tay của hắn, nàng bị buộc vào hắn thế này thì không thể chạy đi đâu được. May mà hắn đã lệnh cho Hà Tam Cô trở về kinh thành, không thì có ả ta ngồi đây cùng ăn cơm, bị ả ta lườm nguýt suốt chắc Lăng Lam không nuốt nổi hạt nào mà còn mắc nghẹn.

Càn Long nhìn bao quát toàn bộ những người đang dùng bữa ở nhà ăn của chùa. Phải tới hàng trăm người khiến hắn nhíu mày. Khi nào về Tử Cấm Thành, nhất định hắn sẽ ra chiếu quét sạch những kẻ ăn không ngồi rồi này.

- Lam nhi đã bao giờ nghĩ tới chuyện làm nicô chưa?- Hắn dò ánh mắt lên khuôn mặt Lăng Lam.

- Rồi.- Nàng nhét miếng thịt lớn vào miệng, nhồm nhoàm nhai.- Khi ngươi hỏi ta có muốn làm Vương phi của ngươi hay không, lúc đó ta đã nghĩ thà làm nicô còn hơn. Vả lại bây giờ người vào chùa nương nhờ không đếm xuể, hoà thượng nicô gia tăng cao, tại sao ta không tá túc cửa Phật để trốn tránh ngươi được cơ chứ?!

- Ờ… thế à…Hoá ra là vào chùa bây giờ cũng là phong trào…

- Chính xác. Ngươi cứ suốt ngày ru rú trong cung cấm, thỉnh thoảng có ra ngoài chút ít thì đều ghé chỗ Hà Tam Cô thì biết được gì về nhân gian. Nuôi một đống đại nội mật thám, chẳng chịu sai chúng đi xem dân chúng sống thế nào, chỉ bắt chúng ngày ngày giám sát các quan lại, cung nữ, thái giám thì được cái tích sự gì…

Càn Long im lặng gật đầu, hắn chẳng gắp được miếng cơm nào nữa, buồn rầu ngó nàng. Lăng Lam còn quan tâm tới dân hơn cả hắn, nàng còn thông minh hơn hắn…

- Về cung thôi!- Hắn đứng bật dậy trong trạng thái đầy nhiệt huyết.- ta sẽ làm cải cách!- Càn Long tuyên bố.

- Hử?- Lăng Lam không thèm ngó hắn, vẫn ăn cố miếng giò.

- Đi thôi. Trở về ta sẽ cho nàng ăn đủ thứ thoả thích.- Càn Long thúc giục.

- Nhưng bây giờ ta đang đói!

- Đói thì ăn ta đây này!- Cái tính giảo hoạt của hắn lại bộc phát, hắn nháy mắt với nàng làm Lăng Lam bất giác rùng mình, xua tay thoái thác:

- Thôi khỏi, ta đứng dậy ngay là được chứ gì!

Đường về Kinh thành không xa nhưng mặt nàng lại bí xị như đâm lê. Hắn vẫn buộc tay hai người vào với nhau bằng một thứ dây đặc biệt nên cả hai phải cưỡi ngựa chung. Nàng không thích cảm giác phải chia sẻ cái gì thuộc về mình với bất kì người nào khác. Con ngựa này là một ví dụ, nàng không muốn cưỡi cùng hắn. Rất khó chịu, rất không thoải mái và chẳng có lấy một chút tự nhiên.

Càn Long là một tên vua ham chơi, hắn vừa đi đường vừa giương cung săn bắn, chẳng biết là hắn ham ăn thú rừng hay là muốn khoe mẽ với nàng rằng mình tài bắn cung nữa. Đã vậy hắn lại còn ngủ qua đêm trong rừng để có thể trở về Kinh Thành sớm nhất. Đấy là hắn lấy lí do thế, nàng thì nghi rằng cái tính kẹt sỉ của hắn trỗi dậy, sợ hao ngân lượng nên không cho nàng vào quán trọ ngủ.

Thực ra hắn làm như thế là nghĩ cho nàng. Sợi dây buộc vào cổ tay hai người thì vẫn phải buộc, cô nam quả nữ nếu vào quán trọ chăn ấm nệm êm chung giường, không biết chừng hắn không kìm chế được bản thân, sẽ giở trò cầm thú. Mà hắn lại không muốn cái con người đang gặm đùi gà rất ngon lành kia hận hắn suốt phần đời còn lại. Khổ tâm của hắn, nàng nào có hiểu, bởi chăng nàng cũng chẳng phải nam nhân, nàng cũng chẳng yêu hắn, vậy nên nàng hiểu sao được sự bứt rứt của hắn…

—o0o—

- Cự Dã!- Lăng Lam hét lên, nhìn hắn chòng chọc.- Đã bảo giờ ta sẽ tắm! Sao ngươi còn đứng lì ra đó? Cút ra chỗ khác!!! Ngươi là tên biến thái à???

- Thánh thượng ra lệnh cho ta phải theo sát ngươi không rời nửa bước. Ngươi mà trốn thoát, Người sẽ lấy mạng ta.

Lăng Lam đi đi lại lại trong phòng. Tên Hoằng Lịch chết tiệt đó! Từ khi trở về Tử Cấm Thành không thể cứ buộc cổ tay hai người lại với nhau được nên hắn liền sai Cự Dã bám sát gót nàng, giờ có muốn đi tắm thật cũng khổ!

Theo thói quen, nàng xoa xoa cái trán nhẵn bóng của mình. Cứ xoa hoài như vầy chắc ra cả ghét quá! Thời tiết ẩm ương, đi đường xa về, giờ lại không thể tắm trước con mắt thao láo của tên đại nội mật thám này… Lăng Lam hít hít người mình. Hix. Có mùi chua chua. Thôi kệ, thế càng thơm, không biết chừng như vậy Càn Long sẽ khỏi sấn sổ tới chỗ nàng. Hắn mới ra chiếu chỉ chết tiệt cấm nữ nhi dưới tứ tuần xuất gia làm ni cô, chủ yếu là để đối phó với nàng. Từ sau lần vi hành vừa rồi, nhờ nàng mà hắn mở mang tầm nhìn, bèn ra dụ đuổi hết đám ăn không ngồi rồi, không thụ giới mà cứ suốt ngày ăn bám dưới chân Phật tổ phải hoàn tục, chế độ kết nạp hoà thượng cũng khắt khe hơn,… khiến hàng vạn người trên khắp Trung Nguyên phải xuống núi làm ăn, khai hoang đất đai cày cấy. Làm thế thì cũng đúng, nhưng mà tên này ác nhân quá! Hắn mà đi vi hành thêm lần nữa, chắc bắt cả phương trượng thiếu lâm phải hoàn tục quá!

Lăng Lam ngồi cắn móng tay, tên hoàng đế ác ôn này chẳng hiểu sau khi bị nàng hạ độc suýt chết thì hình như đã tỉnh táo hơn được phần nào, hắn không còn cho nàng đạp dưới chân nữa mà quyết vùng lên giành thế chủ động, chèn ép mọi tiện nghi của nàng. Hôm về tới Tử Cấm Thành, hắn cho người tịch biên hòm châu báu của nàng vào quốc khố để nàng hết đường chạy khỏi hắn. Tiếp tới, hắn cho dỡ bỏ “Nội thư đường” chuyên dạy chữ cho các thái giám. Hắn thực hiện chính sách “ngu dân” với thái giám để dễ bề cai trị, bẻ gọn những vây cánh thái giám thường hỗ trợ nàng. Ngoài ra, hắn còn bắt tất cả các thái giám đều phải đổi thành họ Vương để các quan lại bên ngoài không phân biệt được, tránh tình trạng như ngày trước quan lại và thái giám (đầu xỏ là nàng) câu kết với nhau. Như vậy là hắn cắt mọi “nguồn thu” của nàng, hắn biết nàng tham tiền hơn mạng sống, không có đồng nào trong túi, nàng sẽ chẳng chạy đi đâu được ngoài việc ngày ngày luẩn quẩn bên hắn.

Lăng Lam đưng bật dậy, con mắt nheo lại vì suy tính.

Cự Dã nhíu mày nhìn nàng, hắn không thích bộ dáng này của Lăng Lam, cái này báo trước rằng nàng lại sắp giở trò.

Y như rằng, Lăng Lam chạy tới chỗ Càn Long đang phê duyệt tấu chương khiến chính Càn Long cũng phải mở tròn con mắt vì ngạc nhiên. Thấy nàng đến, hắn vứt luôn bản tấu xuống mặt bàn, hồ hởi:

- Lam nhi tìm ta sao?

- Thơm không?- Nàng dí cánh tay mình vào mũi hắn khiến Càn Long phải lùi ra xa vì mùi.

- Sao nàng ở bẩn thế?- hắn cau mày, tiếp tục lùi ra xa nàng mấy bước nữa.

- Tên Cự Dã này cứ đứng đó dòm nên ta không tắm được!- Lăng Lam gắt gỏng.

- Cự Dã!- Càn Long quát.- Sao ngươi dòm nàng ấy lộ liễu thế hả? Ngu vừa thôi chứ! Đại nội mật thám mà thế à? Phải tuyệt đối bí mật vào!- Hắn vừa nói vừa cười cười.

Lăng Lam tức xì khói ngó hắn khiến Càn Long cuối cùng cũng phải vỗ vai nàng cầu hoà:

- Hắn chỉ tận tâm với công việc quá thôi mà… Nàng cứ tắm đi, mùi thế này chính nàng cũng chẳng chịu được đâu… Kệ hắn, coi hắn như con ruồi đậu trên mặt nước đi, bị hắn ngó nàng cũng đâu mất gì…

- Ngươi bị loạn trí rồi hả?- Lăng Lam sờ trán hắn.- Nói thế mà nghe được à???- Lửa giận trong mắt nàng cháy bùng bùng khiến Càn Long lại thối lui vài bước nữa, hình như mùi từ người nàng đang bốc lên mạnh mẽ hơn dưới thời tiết nóng bức này.

- Vậy hay để ta canh nàng tắm thay hắn nha?- Càn Long tà mị nháy mắt một cái.

- ờ, được thôi!- Lăng Lam gật đầu cái rụp nàng Càn Long bị bất ngờ. Ôi… cuối cùng nàng cũng đã hiểu thông, muốn trở thành nữ nhân của hắn rồi sao? Hay vì bị tịch thu ngân lượng nên nàng loạn trí hoá điên rồi?

Thấy Càn Long vẫn còn đứng đó ngó mình trân trân, Lăng Lam dắt tay hắn theo:

- Đi thôi! Mau lên! Tới đứng canh cho ta tắm!

Nàng dắt hắn về phòng mình, Càn Long đi theo Lăng Lam như trong cơn mê sảng, cái mặt thộn ra trong hạnh phúc trông đến là ngu.

- Giờ thì đi xách nước đổ đầy thùng gỗ cho ta!- Nàng ra lệnh, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hoàn toàn khoái chí.

Càn Long bật tay “tách” một cái, một đám người ra ra vào vào pha nước cho nàng, tiện thể còn rắc luôn một đống hoa hồng đỏ, đổ cả hương liệu mua từ xứ Ba Tư vào.

Lăng Lam nhăn nhó, vốn nàng định làm khổ Càn Long, vậy mà lại không thành, giờ thì con mắt hắn nhìn nàng ngời sáng, kiểu như thúc giục: “nàng tắm đi!”

Nàng nhìn hắn rồi lại nhìn thùng gỗ đầy nước, nhìn thùng gỗ rồi lại nhìn hắn. Sau một hồi đắn đo, Lăng Lam bắt đầu trút bỏ xiêm y…

Chú thích:

- Có nhiều giả thuyết về thân phận của Lã Tứ Nương. Phần lớn viết rằng Lã Tứ Nương là con gái của Lã Lưu Lang. Họ Lã bị Ung Chính xử tử vì vụ án văn chương nổi tiếng chống lại nhà Thanh lúc bấy giờ. Nhưng trong một số tài liệu hiếm mà tác giả tìm được cho rằng Lã Tứ Nương là con gái của Lã Nghi Trung- một đại tham quan từ thời Khang Hy, khi Ung Chính lên ngôi đã lập tức cho xử tử cả nhà. Khi ấy Lã Tứ Nương mới hơn 10 tuổi, sang nhà bạn chơi nên mới thoát nạn bị thiêu chết cùng người thân. Riêng về cách ám sát Ung Chính của Lã Tứ Nương cũng có nhiều tài liệu khác nhau, nguồn thì viết rằng Ung Chính bị chặt đầu, nguồn khác thì viết rằng Lã Tứ Nương giả cung nữ trà trộn vào tẩm cung đâm Ung Chính chết. Ngoài ra, có nguồn viết rằng Ung Chính chết vì uống đan dược vì muốn trường sinh.

- Ung Chính là một vị vua mê tín cả Phật giáo và Đạo giáo. Hậu quả là khi Càn Long lên ngôi, tăng đạo quá đông nên tính chất của nó rất phức tạp. Những người chân chính xuất gia tu hành chỉ chiếm 1-2%, số còn lại là bọn vô lại ở đường phố, bọn du thủ du thực vào chùa kiếm ăn, thậm chí có cả những tên phạm nhân trốn triều đình vào chùa giả dân tu hành. Ở cửa Phật, số người vào tu hành mỗi lúc một đông trong khi Phật pháp ngày một suy sụp. Thời đó trong số các tăng nhân còn có những người “ẩn dương nương Phật” có nhà cửa riêng, có ruộng đất riêng, hàng ngày uống rượu ăn thịt, thậm chí cưới vợ sinh con, thường được gọi là “Đạo sĩ Hoả Cư”. Càn Long thấy tình hình không ổn, đã ban hành chế độ “Độ Điệp” để ngăn chặn và đào thải bớt tăng nhân đạo sĩ. Ai tình nguyện xuất gia tu hành thì cần xin “Độ Điệp” thì mới có thể quy y thụ giới(làm thế nào để xin được Độ Điệp thì không thấy tài liệu nào ghi), những kẻ “ẩn dương nương Phật” và “Đạo sĩ Hoả Cư” đều phải hoàn tục. Phụ nữ phải qua tuổi bốn mươi mới được xuất gia. Mỗi tăng nhân có “Độ Điệp” chỉ được phép có một sinh đồ. Nhờ đó mà hạn chế được lượng tăng nhân, đạo sĩ.

- Càn Long quản lí các hoạn quan rất nghiêm khắc do rút được bài học từ những đời vua trước. Nhà vua cho rằng hoạn quan có văn hoá là một trong số những nguyên nhân khiến chúng lộng quyền. Càn Long nghiêm cấm hoạn quan can dự vào việc chính sự, dỡ bỏ nơi dạy chữ cho hoạn quan, bắt tất cả đổi thành họ Vương. Đối với những kẻ trái lệnh, Hoằng Lịch nhất luật nghiêm trị không buông tha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK