• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ đêm có được lời hứa hẹn của hoàng thượng, đồng ý với nàng sau khi nàng bỏ trốn sẽ không điều động binh lính tới núi Hạ Lan, hành động bỏ trốn của Cáp Liên liền ngày càng mau chóng hơn.

Nàng thậm chí đã nghĩ rằng sau cái bữa tối dùng cơm với hoàng thượng sẽ liền bỏ trốn lần thứ hai, may mà thì vệ gác đêm phát hiện ra nàng, lúc này mới khiến cho nàng không thể bỏ trốn tiếp.

Cách mấy ngày sau đó, nàng liền liên lịch trình cho việc chạy trốn, đầu tiên đi trốn theo dọc mái hiên của hoàng cung, tiếp đó sẽ giả dạng ăn mặc giống thái giám rồi chuồn ra ngoài cửa xuất cung, hoặc là dứt khoát núp ở trong phòng bếp, rồi nhân cơ hội người cung cấp nguyên liệu nấu ăn vào cung sẽ leo lên xe đó rồi chuồn ra khỏi cung, nhưng cho dù nàng trốn thế nào đi nữa, luôn luôn bị bắt lại, mà mỗi lần bị bắt trở lại, đám thị vệ trông chừng nàng càng nghiêm ngặt hơn, cuối cùng gần như là muốn đem nàng nhốt vào một chỗ vậy, ngay cả đến con ruồi cũng không thể tiến vào.

Đối với việc Cáp Liên không hề cảm kích tấm lòng của mình, hơn nữa còn liên tục bỏ trốn, sắc mặt Độc Cô Dận ngày càng khó coi, có nhiều lần hắn nhìn Cáp Liên chật vật bị bắt lại, thậm chí phẫn nộ muốn tiến lên thưởng cho nàng mấy cái bạt tai, đánh cho cái đầu óc không tức thời của nàng tỉnh lại, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ.

Hắn biết là do chính mình làm hư Cáp Liên, cho nên nàng bỏ trốn nhiều lần như vậy, hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.

Hắn làm sai sao?

Chẳng lẽ yêu một người, muốn giữ người đó lại bên cạnh mình, là không đúng sao?

Chẳng lẽ Cáp Liên không thích hắn sao? Nhưng chính miệng nàng từng thừa nhận rằng nàng cũng thích hắn mà! Vậy vì cái gì mà nàng liên tục bỏ trốn?

Rốt cuộc nữ nhân này suy nghĩ cái gì vậy? Hắn thật sự nghĩ mãi cũng không ra.

Một hôm, Cáp Liên lại dùng kế đánh bất tỉnh hai thị vệ canh gác, sau đó lén lút lột quần áo của thị vệ mặc vào người, chạy ra ngoài, chỉ là nàng còn chưa đi ra tới ngự hoa viên thì đã bị bắt trở lại, Độc Cô Dận đang vào triều nghe được tin này, tức giận đến vẻ mặt biến sắc ngay tại chỗ, sau đó tùy tiện viện một lý do rời đi trước, mà hoàng thượng cũng không có làm khó, khiến cho rất nhiều các đại thần khác trong triều nhìn nhau, không biết vị Lăng An Vương lúc nào cũng lạnh lùng vì cái gì mà hôm nay lại trở nên thất lễ như thế.

Độc Cô Dận thở phì phò đi tới phòng Cáp Liên, chỉ thấy nàng đang xõa mái tóc, cực kỳ chán nản ngồi ở mép giường.

"Cáp Liên" - Hắn cố gắng kìm chế sự tức giận, lên tiếng gọi nàng, giọng điệu không lớn lắm.

Cáp Liên giương mắt, hắn cả kinh. Nàng khóc?

Mặc dù trên mặt nàng không có nước mắt, nhưng hai mắt sưng đỏ cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn lờ mờ chút nước, đều cho thấy nàng vừa mới khóc trước đó không lâu.

Nàng khóc.... Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện nàng khóc, trước đây lúc bị bắt trở về, cùng lắm là nàng vừa tức vừa đập, chứ chưa bao giờ khóc…

"Cáp Liên? Đừng nghĩ rằng giả khóc thì ta sẽ mềm lòng" - Thật ra thì hắn đã có chút mềm lòng, nhưng lần này hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng nữa.

Không chỉ bởi vì nàng không để ý gì đến tình cảm của hắn mà lại nhiều lần bỏ trốn, quan trọng hơn là, hiện tại trong cung biết Vương phi tương lai của Lăng An Vương cả ngày lẫn đên không ngừng muốn bỏ trốn, bảo hắn làm sao còn mặt mũi đi đâu nữa? Dù sao hắn cũng là nam nhân, không quản được nữ nhân của mình, chẳng phải sẽ làm trò cười cho người ta sao?

"Ngươi là đồ xấu xa...." - Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, nước mắt của nàng liền rơi xuống: "Ngươi là đồ xấu xa.... Tại sao nhốt ta ở đây? Ta muốn trở về..... Ta muốn trở về Hắc Thủy.... Ta muốn gặp mẫu thân ta....."

Mẫu thân? Thì ra là vì nàng nhớ mẫu thân, cho nên mới đau lòng rơi lệ sao?

Mẫu thân của Độc Cô Dận sơm đã qua đời, vừa nghe nàng nói như vậy, trái tim có cứng hơn nữa cũng mềm nhũn ra, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Cáp Liên, đưa một cánh tay ra nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, đôi mắt xanh lúc đẫm nước mắt trở thành một viên ngọc lưu ly xanh lục, phát ra ánh sáng mê người.

Độc Cô Dận nhìn thấy liền ngây người.

Cáp Liên khịt khịt mũi, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô sững sờ của hẵn, cũng cảm thấy quái lạ.

Hắn làm gì mà nhìn nàng chằm chằm như vậy? Giống như hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng vậy.

"Này, ngươi ngẩn ngơ cái gì? Không phải hôm nay ngươi lại muốn dạy dỗ ta sao? Lần này định phạt ta không được ăn cơm? Hay la không cho phép ta bước ra khỏi phòng nửa bước?" - Nàng bỏ trốn không được, trong lòng tự nhiên tức giận.

Lúc này Độc Cô Dận mới phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn thoáng qua đôi môi căng mọng đỏ hồng của Cáp Liên, cổ họng đột nhiên trở nên khô khan.

Chợt hắn cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng đỏ hồng giống cánh hoa tỏa ra hương thơm kia, Cáp Liên cả kinh, sau đó giãy giụa, hai người giãy dụa một lúc đột nhiên mất trọng tâm cả hai người đều ngã xuống giường.

Cơ thể nam nhân cường tráng của Độc Cô Dận cứ như vậy đè lên trên người nàng, ép nàng thiếu chút nữa hít thở không thông, đôi tay nàng không ngừng đánh vào lồng ngực hắn muốn hắn đứng lên, nhưng Độc Cô Dận làm sao có thể buông nàng ra?

Nàng há miệng muốn hét lên, nhưng chỉ càng tạo cơ hội để cho Độc Cô Dận nhân cơ hội đó tiến vào, chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.

Cuối cùng, đến khi nàng hoàn toàn không thể hít thở được nữa, sắc mặt nàng trắng bệch, thiếu chút nữa là ngất đi, rốt cuộc Độc Cô Dận mới buông nàng ra, thở hồng hộc cúi nhìn nàng.

Cáp Liên nhanh chóng hít thở sâu mấy cái, lúc đang muốn vui mừng bản thân gặp đại họa không chết, một bàn tay lớn đột nhiên với vào trong quần áo của nàng.

"Ngươi.... Ngươi muốn làm gì?" Nàng có chút kinh hoảng.

"Sớm muộn gì nàng cũng sẽ là người của ta, bây giờ ta muốn nàng cũng không có gì quá đáng chứ?" - Hắn cố gắng đèn nén sự kích động ham muốn, nhàn nhạt nở nụ cười tà khí: "Muốn thân thể của nàng, nàng chính là người của ta, xem nàng còn có muốn bỏ trốn nữa hay không".

"Ngươi dám".

"Có gì mà ta không dám? Đây là hoàng cung, ta là Vương gia, nơi này ta chỉ sợ hoàng đế, chỉ tiếc hoàng huynh đã sớm đồng ý hôn sự của hai ta rồi, ta tin rằng huynh ấy sẽ không phản đối ta làm như vậy. Từ xưa tới nay, không phải nữ nhân nào cũng phải khuất phục ở dưới thân thể nam nhân sao? Nàng cũng sẽ không ngoại lệ" (nghe câu này muốn chem. Anh Dận quá -_-)

"Độc Cô Dận! Nếu thật sự ngươi dám làm như vậy, ta tuyệt đối sẽ hận ngươi cả đời".

"Ta chỉ sợ nàng yêu ta còn không kịp nữa là".

Nghe hắn không biết xấu hổ nói như vậy, Cáp Liên đã nổi nội hỏa công câm, từ nhỏ nàng đã tập võ cưỡi ngựa, mặc dù vóc dáng nhỏ nhắn, diện mạo ngọt ngào, nhưng sức lực so với những con gái Trung Nguyên yếu đuối khẳng định là hơn, Độc Cô Dận không nghĩ tới việc này, còn cho rằng nàng giống như những con gái bình thường trong hoàng cung, chỉ cần thêm chút uy hiếp và áp chế, thì sẽ không thể nào phản kháng hắn.

Hơn nữa, hắn đường đường là một Vương gia, trong hoàng cung này cho tới bây giờ không có người nào dám không vâng lời hắn.

"Ngươi là đồ quỷ háo sắc" – Vừa dứt lời, nàng liền nhanh chóng tránh khỏi kiềm chế của Độc Cô Dận, sau đó đầu gối hung hăng hướng lên trên húc một cái, vốn dĩ nàng chỉ muốn đẩy phần bụng của người đàn ông phía trên ra, nhưng không nghĩ tới khoảng cách, đầu gối của nàng, lại trùng hợp đúng phía dưới hạ thân của y.

Chỉ thấy Độc Cô Dận kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức ngả lật ở trên giường, đồng thời lúc đó hay tay liền ôm vào giữa hai chân, sắc mặt thống khổ.

"Cáp..... Cáp Liên..... nàng dám đá ta? Lại còn dám đá chỗ đó của ta....." - Hắn ngã xuống giường, trên trán toát ra mồi hôi lạnh, ánh mắt hẹp dài hung hăng chìn chằm chằm kẻ đầu sỏ gây nên: "Nàng có biết là chỉ riêng một đá này của nàng là ta có thể xử tử nàng rồi không".

"Ta.... Ta không có đá, ta chỉ là nhấc lên một chút mà thôi, là do ngươi vô dung quá thôi" - Nàng vẫn mạnh miệng nói, nhưng thật ra trong lòng hơi có chút lo lắng: "Ngươi.... có sao không?". Nàng cúi xuống muốn nhìn rõ ràng.

"Có sao không, tự nàng sờ một cái thử xem" - Khuôn mặt hắn vẫn là khổ sở, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười giảo hoạt không dễ dàng phát hiện.

"Sờ một cái sao?" - Cái này.... nàng chưa từng sờ qua chỗ đó của nam nhân nào nha.

"Thế nào? Ngay cả sờ một cái cũng không dám? Sợ ta ăn nàng sao?"

"Ai sợ ai? Sờ thì sờ" - Quả nhiên là con gái ngốc không chịu nổi một chiêu khích tướng.

Nàng lấy tay đặt ở dưới hạ thân Độc Cô Dận, đột nhiên kêu lên một tiếng: "Trời! Hình như đúng là rất nghiêm trọng thì phải! Chỗ đó của ngươi sưng lên rất to! Làm sao bây giờ? Có muốn gọi ngự y tới hay không?"

"Không cần.... chỉ cần nàng nhẹ nhàng sờ một cái, ta sẽ liền cảm thấy khá hơn rất nhiều" - Hắn cười thầm, nha đầu nay ngay cả phản ứng sinh lý bình thường nhất của đàn ông cũng không biết, nhìn dáng vẻ này của nàng tuyệt đối vẫn là một xử nữ.

"Vậy sao?" - Nàng có chút nghi ngờ, nhưng mà vẫn làm theo: "Là sờ như thế này sao?". Tay của nàng dịu dàng vỗ về chơi đùa phía dưới, Độc Cô Dận nằm ở trên giường sảng khoái, vẻ mặt cũng khá hơn rất nhiều.

"Đúng rồi, chính là như vậy"

"Nhưng....." - Cáp Liên nghiêng đầu: "Tại sao ta lại cảm giác chỗ đó của ngươi sưng càng to hơn thì phải?".

"Cáp Liên" - Hắn đột nhiên gọi nàng bằng một giọng nói có chút gì đó nồng đậm không nói nên lời, có chút khàn khàn, có chút mê người, làm cho nàng nghe xong mặt đỏ tim bắt đầu đập liên hồi.

Thực kỳ lạ rõ ràng hắn chỉ gọi tên của nàng mà thôi, vì sao nàng lại cảm thấy trong cơ thể có một loại cảm giác khiêu khích kỳ lạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK