• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhã Trác Mộc, ngài nói xem, nên làm gì bây giờ?" Độc Cô Dận vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Khởi bẩm Vương gia, tiểu nhân không còn gì để nói, dậy dỗ không nghiêm, thật sự vô cùng xin lỗi" - Với người rất ít khi xin lỗi người khác như Nhã Trát Mộc, phải liều mình nghĩ ra những từ thể hiện ý xin lỗi, mặt khác lại nghĩ nên giải quyết tình huống này như thế nào mới tốt.

"Nếu là dạy dỗ không nghiêm, nên tìm cơ hội để dạy dỗ lại một chút, không phải sao?".

"Lăng An Vương! Ngươi là kẻ ngu ngốc vong ân phụ nghĩa, ngươi cũng không nghĩ lại ta là ân nhân cứu mạng ngươi" - Cáp Liên tức giận chỉ vào mũi Độc Cô Dận lớn tiếng mắng: "Đêm qua ngươi làm ra loại chuyện tình gì với ta vẫn còn chưa tính, hôm nay lại còn vu cho ta là ăn trộm! Đáng ghét! Sớm biết như này tối hôm qua ta đã đập vỡ cái bát thạch anh thối tha mà người đưa kia rồi".

"Ái chà! Vừa ăn cướp vừa la làng! Nhã Trát Mộc, tiểu công chúa nhà các ngài thật sự là thiếu dậy dỗ" - Độc Cô Dận trong lòng buồn cười, ngoài miệng vẫn vô cùng hời hợt nói.

"Hừ...." - Cáp Liên cắn răng nghiến lợi, giống như con thú nhỏ từ trong cổ họng phát ra tiếng cảnh cáo, giống như Độc Cô Dận không thả nàng, nàng sẽ lập tức nhào tới hung hăng cắn xe hắn.

"Việc này..... Kính xin Vương gia định đoạt" - Nhã Trát Mộc thật sự không nghĩ ra được cách giải quyết nào cho tốt, không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt đau khổ đem Cáp Liên cho người ta xử lý.

"Muốn ta định đoạt sao?" - Độc Cô Dận cố ý có chút chần chừ, ngay sau đó nói ra lời kịch đã chuẩn bị từ lâu: "Đã như vậy, ta đề nghị để vị tiểu cô nương không hiểu lễ nghi này ở lại trong cung, để dạy bảo nàng một chút, học chút lễ nghi nên có, ngươi cảm thấy được không?".

"Ngươi! Ngươi nằm mơ!" - Cáp Liên lập tức phản đối: "Ai thèm ở lại trong hoàng cung của người Hán! Vừa xấu xí, đồ ăn lại không ngon, ta không muốn" - Nàng vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm qua lúc bước vào hoàng cung bước đầu tiên, vẫn còn vì sự hoa lệ và khí thế của hoàng cung mà than thở không dứt, càng đừng nói đến bữa tối trên bàn ăn của nàng, mỗi món đều là mĩ vị, thiếu chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi của chính mình.

Nhã Trát Mộc lại bắt đầu đau đầu suy nghĩ.

Vì sao Lăng An Vương lại muốn giữ Cáp Liên ở lại trong hoàng cung?

Theo lý mà nói nếu thực sự nàng trộm thứ gì đó trong cung, lẽ ra phải xử phạt chứ? Lại còn nói muốn "dạy dỗ" nàng một chút? Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?

"Cữu cữu! người mau nói gì đó đi" - Cáp Liên căm giận tránh ra khỏi ngực Độc Cô Dận, vộ vàng hi vọng Nhã Trác Mộc có thể giúp nàng nói một chút.

Nàng không muốn ở lại trong hoàng cung! Nếu để cho nàng ngày ngày gặp mặt tên Vương gia người hán này, nhất định nàng sẽ hận không thể giết chết hắn.

"Nhã Trát Mộc, ý ngài thế nào?" - Độc Cô Dận cố ý nhỏ giọng hiền hòa hỏi.

Nhã Trát Mộc đang muốn lên tiếng, vì Cáp Liên nói vài lời, thầm nghĩ dù sao đi nữa cũng không thể để nàng ở lại trong hoàng cung, sau lưng có mấy người len lén ghé vào tai hắn nói mấy câu....

"Nhã Trát Mộc đại nhân, thật ra thì ta nghĩ vị Vương gia người hán này rất thích Cáp Liên! Nói không chừng hắn chỉ là muốn giữ Cáp Liên lại mà thôi".

"Đúng vậy, dù sao Cáp Liên hình như cũng không giống như là ghét hắn, để vị Vương gia người hán này "dạy dỗ" một chút cũng không sao đâu? Dù sao cũng không phải là gả cho hắn, qua một thời gian không phải là có thể trở về nhà rồi sao?".

"Ta nghĩ, nói không chừng vị Vương gia người hán này sẽ lấy Cáp Liên cũng nên, cái gọi là lâu ngày sinh tình mà! Nếu Cáp Liên kết hôn, năm người con gái bảo bối kia của ngài cũng có thể xuất giá sớm một chút" - Người nói câu cuối cùng này là một tiểu tử đã thầm mến người con gái nhỏ tuổi nhất của Nhã Trát Mộc, mắt thấy đây là cơ hội tốt nhất để ném củ khoai nướng phỏng tay là Cáp Liên - trở ngại lớn nhất trong tình yêu của hắn đi, hắn đương nhiên giơ hai tay tán thành.

Vốn dĩ Nhã Trát Mộc vẫn còn đang do dự, nhưng mà vừa nhắc tới năm đứa con gái bảo bối của mình, sự do dự của hắn liền bắt đầu dao động. Dù sao thì cánh tay cũng cong vào trong, dĩ nhiên con gái của mình quan trọng hơn ngôi sao gây rắc rối cả ngày lẫn đêm khiến hắn hồ đồ.

Nếu thật sự để Cáp Liên lại ở đây cùng Lăng Vương gia lâu ngày sinh tình, vậy năm đứa con gái bảo bối nhà hắn có phải sẽ có hi vọng xuất giá rồi không?

"Cữu cữu" - Cáp Liên nghe bọn họ dùng tiếng Hạ Lan nói chuyện với nhau, giận đến lông mày dựng đứng. Những người này tất cả đều không đứng về phía nàng thậm chí còn giựt dây cữu cữu để nàng ở lại chỗ này để cho người ta "dạy dỗ"? Thật là quá đáng!

“Khởi bẩm Vương gia, đứa cháu ngoại này của thần từ nhỏ đến giờ ăn sung mặc sướng, thần sợ để nàng lại ở trong hoàng cung sẽ xẩy ra nhiều phiền phức hơn, đến lúc đó chúng thần cũng gánh không nổi" - Hàm ý, phủi sạch quan hệ của Cáp Liên với bộ tộc, tránh cho đến lúc đó tiểu nhà đầu này lại ở trong hoàng cung gây ra đại họa gì đó, liên lụy đến những người trong tộc đáng thương.

"Ngài yên tâm, tất cả mọi hành động của nàng ấy ở trong hoàng cung đều do ta phụ trách, tuyệt đối không dính líu đến các ngươi" - Độc Cô Dận làm sao có thể không hiểm hàm ý trong lời nói của hắn, lập tức sảng khoái đồng ý.

"Vương gia đã nói như vậy thì từ bây giờ Cáp Liên chính là người của ngài, tất cả hành động đều do ngày phụ trách, tuyệt không đổi ý?".

Chính là người của hắn.

Độc Cô Dận nheo mắt, suy nghĩ những lời này có ý gì.

"Nhã Trát Mộc, ngươi nói vậy là....."

"Vương gia, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện không?" - Nhã Trát Mộc đánh bạo đưa ra yêu cầu này.

"Được" - Độc Cô Dận cũng sảng khoái đồng ý, muốn biết rốt cuộc trong hồ lô Nhã Trát Mộc bán thuộc gì.

Chỉ thấy hai người đi tới bên một chiếc bàn nhỏ nói chuyện với nhau, hình như Nhã Trát Mộc có chút kích động đang cùng Độc Cô Dận cò kè mặc cả thứ gì đó, chỉ thấy Độc Cô Dận thỉnh thoảng cố ý nhíu mày, thỉnh thoảng lại lắc đầu, lúc này Nhã Trát Mộc sẽ tiếp tục nói cái gì đó, cuối cùng hai người đều hài lòng gật đầu mới thôi.

"Vậy thì tất cả xin nhờ Vương gia rồi" - Nhã Trát Mộc cuối cùng thởi dài nhẹ nhõm một cái.

Cáp Liên cứ như vậy không hiểu tại sao, bị Nhã Trát Mộc dâng hai tay hiến tặng cho Độc Cô Dận.

Nàng tức giận dậm chân, vốn định oán giận cữu cữu tại sao lại đem "bán" nàng như vậy, nhưng nàng vừa nhìn lên, lại thấy Nhã Trát Mộc đỏ hai mắt, thật sự giống như không nỡ để lại nàng một thân một mình ở lại chỗ này.

Nàng liền mềm lòng, tự biết trên đường đi thực đúng là đã mang đến cho cữu cữu không ít phiền toái, bây giờ lại hại hắn quan tâm khổ sở như vậy, cho dù nàng không có thiện lương đi nữa, cũng cảm thấy có chút lương tâm lo lắng.

Vì vậy tạm thời nàng đem chuyện này nuốt vào trong bụng, quyết định trước tiên bây giờ phải nhẫn nại.

Dù sao hoàng cung này rộng lớn bao nhiêu? Có rộng lớn đi nữa cũng sẽ không rộng lớn hơn Thảo Nguyên chứ? Đến lúc đó nàng sẽ tìm cơ hội chuồn ra, tự mình trở lại núi Hạ Lan là được không phải sao?

Chẳng qua nàng vạn vạn lần không ngờ tới, ánh mắt Nhã Trát Mộc đỏ lên không phải là vì không nỡ để nàng ở lại, mà là quá mức vui sướng mà khóc, bởi vì năm con gái nhà hắn rốt cuộc có hi vọng có thể xuất giá rồi! Chuyện này người làm cha như hắn làm sao có thể không vui được chứ?

Vừa mới "mật đàm" một chút, hắn đi thẳng vào vấn đề hỏi có phải Độc Cô Dận có ý với Cáp Liên, nếu như vậy thì cưới nàng đi! Tóc hắn đã bạc đi không ít vì Cáp Liên chậm chạp không xuất giá, nhiều chàng trai trong tộc tương tư cũng bởi vì hắn không thể xuất giá năm đứa con gái, nên dẫn đến không thể yên tâm làm nhiệm vụ.

Sau khi Độc Cô Dận yên lặng nghe xong, trong đầu đã cười trộm vài lần, không ngờ Cáp Liên lại bị bán gấp ra ngoài như vậy.

Cưới nàng? Mặc dù ý nghĩ này lần đầu tiên hiện lên trong đầu, nhưng hắn cũng không nhịn được bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ khả năng này.

Hắn nhìn thoáng qua Cáp Liên, cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng cũng không chút khách khí quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái.

Khóe miệng của hắn lại hiện lên nụ cười.

Có gì không thể?

Dù sao mạng của hắn cũng là do nàng cứu, để cho chính mình "lấy thân báo đáp", dùng thời gian cả đời để trả lại!

**************

Cáp Liên ngồi ở trên ghế, bĩu môi nhìn bộ quần áo của phụ nữ người hán đặt ở trên bàn.

Tên Lăng An Vương kỳ quái này kiên quyết giữ nàng ở lại còn chưa tính, bây giờ lại muốn nàng thay quần áo của người hán? Hơn nữa trên đường đi, không ít cung nữ nếu không lén nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét thì cũng là ánh mắt ngưỡng mộ, thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tai lại với nhau, khiến cho nàng rất không thoải mái.

Nàng thực ra không khác gì bị giam lỏng! Cũng không phải gả cho Lăng An Vương, có gì mà hâm mộ chứ?

Nàng không biết vì sao Độc Cô Dận lại cố ý hãm hại nàng trộm bát thạch anh trong cung, nghĩ trái nghĩ phải, chẳng lẽ là vì tối qua mình không cho hắn chiếm hết tiện nghi, cho nên hắn mới cố ý muốn nàng ở lại sao?

Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh đến buồn nôn.

Không thể nào! Chẳng lẽ tên Vương gia người hán này muốn lơi dụng quyền thế, đầu tiên đem nàng đùa bỡn sau đó chẳng thèm quan tâm nữa? Trước đây nàng từng nghe thấy trưởng lão trong tộc nói, không phải kinh thành có cái gì gọi là thanh lâu hay kĩ viện sao? Rất nhiều cô gái bị đùa giỡn cuối cùng đều sẽ bị bán vào đó tiếp rượu.... Trời ạ! Như vậy sao được? Nàng không muốn! Nàng nhất định phải trốn đi.

Nói được là làm được, nàng mới vào cung chưa tới một canh giờ, vào lúc này liền muốn chuồn rồi.

Cáp Liên rón ra rón rén mở cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một chút, đang định mở cửa thì cảnh cửa trước mặt lại tự động mở ra, bị sợ tới mức nàng vội vã ba chân bốn cảng nhảy lên trên ghế ngồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK