Yêu một người không phải là đoạt lấy, mà là phải để cho nàng vui vẻ…
Cẩn thận nhớ lại thật kỹ, lúc Cáp Liên trong hoàng cung, thực sự không vui vẻ gì. Mặc dù hắn vẫn luôn coi thường sự thật này, vậy mà giờ phút này khi nhớ tới dáng vẻ bất đắc dĩ cùng với sự ủ ê nhờ quê hương của Cáp Liên, lại khiến tim hắn đau đớn không ngừng…
Hắn là kẻ ngốc, cho rằng nhốt nàng ở bên mình thì chính là biểu hiện của tình yêu, nàng không phải là vàng bạc châu báo hay sủng vật, nàng cũng là một con người có tình cảm. Tại sao lúc đó hắn lại không hiểu? Vì sao đạo lý đơn giản như vậy, phải chờ tới lúc mất đi mới hiểu được.
Mùa thu đến, quét sạch lá khô rụng và chỉnh trang lại ngôi một trước mặt tương đối sạch sẽ. Đây chính là mộ mẫu thân hắn Từ quý phi, không bia không trạm trổ, chỉ vì nàng luôn luôn không thích sự xa hoa, chỉ cần bình an sống qua ngày,chỉ là nàng ở trong hoàng cung cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự trêu đùa của số phận mà qua đời.
Đêm qua, hắn mơ thấy mẫu thân.
Mẫu thẫn vẫn như trước khên khuôn mặt lộ ra nụ cười mỉm thân thiện hiền từ, giống như lúc hắn còn nhỏ vậy, đến gần sờ sờ mặt hắn, xoa xoa đầu hắn, sau đó lại xoa xoa tay hắn…
Cảm giác tay của mẫu thật rất ấm áp…
Hắn định lên tiếng gọi nàng, lại phát hiện miệng mình không thể nói, không thể phát ra âm thanh, hắn cuống đến độ muốn giãy giụa, lại bị mẫu thân nhẹ nhàng đè xuống…
"Dận nhi" - Mẫu thân xoa xoa mắt của hắn: "Tại sao con lại trở lại đây? Mẹ muốn con trốn đi thật xa, trốn càng xa càng tốt, tại sao lại muốn trở lại?"…
Hắn rất muốn nói là vì hắn muốn báo thù, hắn không cam lòng, những thứ đáng ra thuộc về hắn lại cứ như vậy bị người ta cướp đi tất cả, ngay cả người mẫu thân yêu thương nhất của hắn cũng bị cướp đi, hắn không cam lòng…
"Không cam lòng, thì có ích lợi gì?" - Giống như là biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì, mẫu thân cười cười: "Đức nhỏ ngốc này, hoàng cung có cái gì tốt? Tranh quyền đoạt lợi, người thân tương tàn, đối xử với nhau lạnh như băng, ở đó không có gì làm con người ta vui vẻ cả".
Vui vẻ? Tại sao ngay cả mẫu thân cũng nói như vậy với hắn?
"Dận nhi, một người sống trên thế giời, quan trọng nhất chính là có được cuộc sống vui vui vẻ vẻ, nếu như không vui vẻ, thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa? Dận nhi, mẹ biết lúc con nhìn thấy Cáp Liên, trong lòng của con lập tức cảm thấy niềm vui mà từ lâu con đã không còn cảm nhận được, đúng không?"
Đúng, không sai, đúng là như vậy.
"Dận nhi, mẹ cảm thấy con như vậy chỉ như là một đứa trẻ, bây giờ mẹ đi rồi, con còn lưu luyến gì ở trong hoàng cung nữa?". Mẫu thân đưa một bàn tay ra, đặt vào lòng bàn tay hắn một vật lạnh lẽo: "Mang theo cái này đi tìm nàng đi, hồng ngọc anh đào này vốn là một đôi, đừng để chúng nó chia cắt đôi nơi nữa".
Mẫu thân nở nụ cười càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, bóng dáng của bà cũng dần dần mà trở nên trong suốt, sau đó trở thành một con gió, nhẹ nhàng bay xa.
"Dận nhi, con cũng đã biết, tuy con không thể giam cầm, nhưng nếu con đi theo gió, gió sẽ dẫn con đến quê hương của nó...."…
"Mẫu thân!!!"
Độc Cô Dận mở mắt ra, lại phát hiện bốn phía xung quanh đều đen như mực, mà bản thân đang nằm ở trên giường.
"Mẫu thân...." Cúi đầu, tay vô thức nắm lại, phát hiện trong lòng bàn tay có một món đồ nho nhỏ ấm áp.
Xòe tay ra, hắn không cần nhìn cũng biết, có là một nửa hồng ngọc anh đào còn lại.
Hắn nhớ rõ là đã cất hồng ngọc anh đào này rất kỹ, tại sao tối nay lại đột nhiên xuất hiên trên tay mình? Là do mình vô thức đi lấy? Hay là do mẫu thân đặc biệt báo mộng đưa cho hắn?
Là thật? Hay là giả?
Có lẽ là thật hay giả đều không quan trong, quan trọng là, hắn hiểu ý những lời mẫu thân nói với hắn.
Hôm nay hắn đứng ở trước mộ của mẫu thân, cung kính dập đầu một lần lại một lần, cho đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống núi, ánh sáng chiếu trên mặt đất dần dần phai mờ.
"Mẫu thân, hài nhi muốn đi, sau này sợ là không có cơ hội trở lại thăm người nữa" - Độc Cô Dận nghẹn ngào nói, nhưng lại là giọng nói kiên quyết: "Mẫu thân, người nói nếu sống không vui vẻ, thì cuộc sống trên thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa? Niềm vui của hài nhi chỉ có thể do Cáp Liên mang lại, cho nên hài nhi muốn đi tìm nàng, cho dù có gian khổ tới đâu, hài nhi cũng phải tìm cho bằng được nàng, sau đó nói cho nàng biết hài nhi thực sự yêu nàng, yêu đến mức hài nhi tình nguyện bỏ lại hết những thứ ở Trung Nguyên, chỉ muốn được ở cùng nàng mãi mãi.... Mẫu thân, xin hãy tha tội bất hiếu cho hài nhi....."
Một trận gió thổi qua, nhưng không cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.
Đó chính là mùi thơm khi hắn còn bé thường ngửi thấy trên người mẫu thân…
Tiếng lá rụng xào xạc bay trong không trung, hắn coi như đó là tiếng mẫu thân nói với hắn, mau đi đi, mau đi đi, đi tìm cô nương đáng yêu kia đi, hay cầm tay nàng ấy suốt cuộc đời, cách xa hoàng cung, cách xa thị phi, không cần trở lại.
**************
Sáng sớm, bên trong hoàng cung không hề anh tĩnh.
Các nhóm đại thần cùng với tất cả thị vệ đều ở trên đại điện nghị luận ầm ĩ việc Lăng An Vương bị giáng làm thường dân, từ nay về sau rời khỏi hoàng cung.
Nghe nói Lăng an vương tự mình cầu xin hoàng thượng thu lại danh hiệu vương gia của hắn, giáng hắn xuống làm thường dân.
Mọi người thật sự không hiểu, tại sao Lăng An Vương lại đưa ra loại quyết định này? Theo lý mà nói, tất cả nam giới là người thân thích với hoàng thượng đều bị tàn sát trong cuộc chính biến ba năm trước đây, chỉ còn lại Lăng An Vương, tương lai nếu hoàng thượng thoái vị hoặc băng hà, là đệ đệ duy nhất của hoàng thượng nên sẽ có khả năng làm hoàng đế, tại sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Không hiểu, thật sự không hiểu.....
Mặc dù có một số người đoán việc Lăng An Vương thoái vương có thể liên quan đến việc công chúa tộc Hạ Lan bỏ trốn, nhưng trong cả hoàng cung còn chìm đắm trong không khí mưu mô ngấm ngầm, có người nói là vì hoàng thượng không muốn để cho Lăng An Vương kế thừa vương vị, cho nên mới tìm lý do cắt chức giáng hắn xuống làm thường dân; có người nói vì Lăng An Vương nhiều lần muốn mượn binh tấn công tộc Hạ Lan bị từ chối, vì vậy ghi hận trong lòng, định mưu đồ làm phản, lại bị hoàng thượng phát hiện, nhưng hoàng thượng nể tình hắn chính là đệ đệ duy nhất của mình, cho nên mới không xử tử hắn, chỉ giáng hắn xuống làm thường dân....
Những lời nói rỉ tai này không ngừng truyền nhau, thế nhưng chủ nhân của sự kiện này lúc này đây lại cả người mặc bộ quần áo dân thường, cưỡi một con ngựa, mang theo một chút hành lý nhẹ nhàng, đi ra khỏi hoàng cung bằng cửa phụ.
Hoành huynh không tới đưa tiễn, nhưng Độc Cô Dận biết thật ra hoang huynh vẫn cực kỳ quan tâm đến hắn, mặc dù việc hắn chủ động đưa ra yêu cầu muốn xuống làm thứ dân dọa hắn nhảy dựng lên, nhưng sau khi hắn cẩn thận suy nghĩ liền đồng ý, chưa xong, hoàng huynh còn nói với hắn: "Dận đệ, ta cực kỳ hâm mộ đệ".
Hắn hiểu ý của hoàng huynh, cho nên hắn nở nụ cười.
"Hoành huynh, tất cả trách nhiệm trong thiên hạ đều đặt ở trên vai người, làm khó người rồi" - Lần đầu tiên hắn có dáng vẻ giống như huynh đệ, tiến lên vỗ vỗ bả vai Độc Cô Cận.
Độc Cô Cận ngẩn người, lộ ra nụ cười khổ nhàn nhạt: "Đúng vậy, ngay cả đệ cũng muốn rời khỏi trẫm, xem ra trẫm nhất định sẽ cô đơn cả đời rồi".
"Hoàng huynh, đối với huynh đệ ruột thịt chúng ta mà còn không nói thật hả, như vậy không tốt đâu" - Độc Cô Dận đột nhiên lộ ra vẻ mặt bướng bỉnh: "Đệ vừa trở lại cung đã nghe nói người và con gái của Bạch sư phụ hình như có ý với nhau, rốt cuộc là xẩy ra chuyện gì?".
"Ha ha.... đường đường là chuyện hậu cung của hoàng đế, một kẻ tiểu dân như ngươi làm sao có quyền biết?" - Hắn cố ý thừa nước đục thả câu.
"Chà, tiếc thật, có lẽ là đệ cũng không thấy được đứa nhỏ của hoàng huynh rồi"
"Chuyện này đệ cũng biết?" - Độc Cô Cận nhướng cao mày hỏi.
"Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình không làm. Đệ lại sợ sau khi Bạch sư phụ biết tin này sẽ không chịu nổi". Chuyện của Bạch sư phụ và hoàng huynh hắn cũng nghe nói qua, hôm nay hoàng huynh coi trọng nữ nhi của hắn, phải chẳng chứng minh rằng thực ra oan gia cũng cực kỳ dễ dàng là thông gia?
"Ha ha...". Tuy là cười, nhưng có chút không biết nên làm thế nào cho phải: "Đến lúc đó rồi nói sau!Dù sao đến lúc thời cơ chín muồi, hắn cũng không thể làm như không thấy".
"Hoàng huynh, gặp lại sau" - Hắn có chút không nỡ, dù sao cũng là người huynh trưởng đã chăm sóc nhiều năm qua.
"Đừng nói gặp lại, ta chỉ hi vọng đệ vui vẻ. Nếu như có rảnh rỗi, hãy viết thư cho ta, ta sẽ rất vui" - Hắn vẫy vẫy tay, tiễn Độc Cô Dận đi.
Vì vậy một người, một ngựa, một túi, yên lặng rời khỏi hoàng cung.
Trên đường lớn, người đến người đi, vô cùng nhộn nhịp hoàn toàn không giống như sự yên tĩnh trong hoàng cung, hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống tràn đầy hi vọng.
Đạp chân một cái, hắn xoay người lên ngựa, ra sức thúc ngựa về phía biên cương.
Hắn muốn trở lại nơi đầu tiên hắn gặp Cáp Liên, hắn tin rằng ở nơi đó, hắn nhất định có thể tìm được người đã từng cứu hắn một mạng, một thiếu nữ Hạ Lan có đôi mắt xanh màu lá cây.