Tác giả: Thời Bất Đãi Ngã
Editor: Vọng Nguyệt
Chương 15
Suy nghĩ của Cố Khinh Lâm xoay nhanh trong đầu, đang lúc mọi người nhìn chăm chú nhưng trên mặt y vẫn không thể hiện gì. Y nghĩ kỹ đối sách, khẽ cúi mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên nói: “Những gì cữu mẫu nói ta từng nghe qua.”
Nếu như đổi thành chưa từng nghe qua những lời này, vậy chính là một câu nói bình thường, nhưng bốn chữ ta từng nghe qua vừa ra, bên trong lại giấu không được oán khí. Ngón tay đang đếm phật châu của Ôn lão phu nhân có chút dừng lại, tính tình Cố Khinh Lâm bà hiểu rõ nhất, chưa bao giờ chủ động tố cáo người khác. Hiện tại trong giọng nói của y có vẻ hết sức khắc chế nhưng không giấu được oán khí, chỉ sợ là ở Lâm gia đã chịu nhiều oan ức.
Vẻ mặt Ôn lão phu nhân có chút lo lắng, bà cau mày nói: “Khinh Lâm, vậy là ngươi chịu oan ức gì ở Lâm gia sao? Ngươi ăn ngay nói thật với ngoại tổ mẫu, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Vương thị và Ôn Tĩnh Nhàn bốn mắt nhìn nhau, Vương thị thu hồi nụ cười trên mặt, bà ta dè dặt nói: “Đúng vậy đó Khinh Lâm, hôn sự này là Hoàng Thượng ban ân, ngươi là người bên ngoại của Ôn gia chúng ta, không thể để người ngoài ức hiếp ngươi.”
Cố Khinh Lâm không lên tiếng, Ôn lão phu nhân nhìn Tam Thất phía sau y trầm giọng nói: “Ngày thường không phải do Ngọc Trúc hầu hạ bên cạnh biểu thiếu gia sao? Sao hôm nay lại đổi thành ngươi rồi, Tam Thất ngươi nói, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Tam Thất quỳ phịch xuống đất, ngọ nguậy không biết nên nói cái gì. Lúc này Cố Khinh Lâm mở miệng nói: “Ngoại tổ mẫu đừng làm khó Tam Thất, con nói là được.” Cố Khinh Lâm hời hợt kể lại chuyện xảy ra ở Lâm gia. Giảm bớt sự thật Lâm Cẩm Văn che chở y, nhấn mạnh những lời khốn nạn mà Lâm Cẩm Văn nói muốn đưa y trả về Ôn gia.
Ôn lão phu nhân nghe xong lời này, tức giận đến mức phật châu đều rơi xuống mặt đất. Bà nhìn Tam Thất lạnh lùng nói: “Tam Thất, biểu thiếu gia nói là thật sự?” Tam Thất vội vàng gật đầu nói: “Lão thái thái, Thiếu gia nói đều là thật.”
Ôn lão phu nhân chỉ cảm thấy tim rất đau, bà nói: “Giỏi cho Lâm gia, cũng dám sỉ nhục người khác như vậy, thật sự là quá đáng, quá không để Ôn gia chúng ta trong mắt rồi.” Vương thị và Ôn Tĩnh Nhàn bước lên phía trước an ủi Ôn lão phu nhân, giúp bà bình tĩnh lại.
Các nàng ngược lại là không hoài nghi lời nói của Cố Khinh Lâm, Lâm Cẩm Văn người này cho các nàng ấn tượng ăn chơi trác táng quá sâu, các nàng tự nhiên sẽ không nghĩ Lâm Cẩm Văn sử dụng cách thức như vậy che chở Cố Khinh Lâm. Hiện tại các nàng chỉ cảm thấy Cố Khinh Lâm không được Lâm Cẩm Văn chào đón, sẽ không nghĩ nhiều rằng Lâm Cẩm Văn là không phải cố ý giả bộ. Mấu chốt nhất chính là loại chuyện sỉ nhục gia môn này, Lâm gia không có khả năng truyền tới đấy, giả sử đây là sự thật, Cố Khinh Lâm cũng không sợ bị người vạch trần.
Cố Khinh Lâm nhìn Ôn lão phu nhân tức giận đến mức nói không ra lời, y lại nói: “Ngoại tổ mẫu đừng tức giận, cũng may phụ thân là người hiểu lí lẽ, đã làm chủ cho Khinh Lâm rồi.”
Nghe xong lời này, lửa giận trong lòng Ôn lão phu nhân cũng không giảm bớt, vẻ mặt vẫn giận dữ như cũ nói: “Khinh Lâm, ngoại tổ mẫu nhớ ngươi, hôm nay ở lại chơi với ngoại tổ mẫu.” Ngày lại mặt, tân nhân lại bị nhà mẹ đẻ người ép buộc ở lại, vậy đó chính là muốn vả mặt nhà vị hôn phu rồi. Ôn lão phu nhân hôm nay coi như đánh mất lòng tu phật bấy lâu, bà chính là không muốn cho Lâm gia mặt mũi.
Cố Khinh Lâm ngước mắt nói: “Ngoại tổ mẫu, con biết tổ mẫu thương con. Chỉ là việc hôn nhân này do Hoàng Thượng ban cho, hơn nữa vẫn còn phụ thân, con sẽ không chịu oan ức gì đâu.”
Ôn Tĩnh Nhàn lúc này cũng mở miệng: “Mẫu thân chớ để tức giận, Khinh Lâm nói rất đúng, Lâm Cẩm Văn là một tên nhỏ nhen, nhưng phụ thân hắn là người hiểu lí lẽ, tất nhiên sẽ không để mặc Khinh Lâm chịu thua thiệt. Đương nhiên, hôm nay vừa hay nói phụ thân ca ca bọn họ gõ hắn, để tránh ngày sau càng thêm cuồng vọng.”
Vương thị cũng gật đầu theo, bà ta nói: “Mẫu thân, chúng ta đã sớm nghe ngóng qua tính tình bướng bỉnh của tên tiểu tử túi Lâm gia kia, cái này nhất thời cũng khó có thể thay đổi. Để con nói, Lâm Cẩm Văn xem như không xong, Khinh Lâm vẫn nên sớm ngày có con cái kề bên thì tốt hơn. Có con rồi là có thể đứng vững ở Lâm gia, có thể chận miệng người Lâm gia, ngày sau đứa con này chính là chỗ dựa.”
Ôn Tĩnh Nhàn nghe nói lời này, vẻ mặt có chút tái, nàng thân là Đại hoàng tử phi, mấy năm nay lại chỉ sinh được hai đứa con gái. Đại hoàng tử Chu Thụy trong lòng luôn muốn trưởng tử nhưng Ôn Tĩnh Nhàn chỉ sinh khuê nữ, Chu Thụy trong lòng cũng gấp. Chu Thụy thậm chí còn muốn kiếm một đứa thứ tử, chỉ là trong lòng vẫn có chút sợ hãi Ôn gia, hắn và Ôn Tĩnh Nhàn cũng bởi vì chuyện này cãi nhau mấy lần.
Vương thị là người rất biết nhìn mặt người khác, biết trong lòng Ôn Tĩnh Nhàn không thoải mái, lại vội nói: “Con cái là duyên phận, cho dù là nam hay nữ, có một đứa bên người là may mắn rồi.”
Ôn lão phu nhân im lặng, rồi sau đó bà nắm tay Cố Khinh Lâm nói: “Bên Lâm gia ngoại tổ phụ ngươi sẽ gõ bọn họ, nhưng nhị cữu mẫu của ngươi nói cũng đúng, ngươi nên có đứa con thì tốt hơn.” Nói đến đây, bà than nhẹ một tiếng vỗ vỗ tay Cố Khinh Lâm nói: “Lâm Cẩm Văn không thích tiểu ca, ngươi dùng điểm tâm đem người lưu lại, đợi có hài tử ngươi cũng không cần chiều hắn nữa.”
Sở dĩ Ôn lão phu nhân nói như vậy vì đã suy tính nhiều đường. Dựa theo tình cảnh trước mắt của Cố Khinh Lâm mà xem, hắn và Lâm Cẩm Văn mấy ngày nay nhất định là ngủ riêng, tiểu ca thân phận vốn đã khá thấp. Lâm Cẩm Văn lại hồ đồ như vậy, chỉ có thể nghĩ biện pháp để giữ người lại.
Tam Thất quỳ trên mặt đất nghe xong lời này, đầu cúi xuống thấp hơn. Cậu và Ngọc Trúc là người hầu từ thuở nhỏ đã đi theo Cố Khinh Lâm, nhưng Vân Đào và Thủy Tô là người do Ôn lão phu nhân chọn lựa cho Cố Khinh Lâm trước khi kết hôn. Vân Đào xinh đẹp, Thủy Tô nhỏ xinh, đây là vì chuẩn bị cho Lâm Cẩm Văn. Lúc ấy Ôn lão phu nhân vốn không đồng ý cho hai người đó đi theo nhưng Vương thị nói phải chi Lâm Cẩm Văn là người nghèo khó hoặc là người có chí khí, cũng có thể chọn lựa mấy người tướng mạo bình thường đấy. Nhưng Lâm Cẩm Văn nhưng là cái nổi tiếng thích soi mói, không thích tiểu ca không nói, việc hôn nhân của hai người lại là có được bằng cách đó, ngày sau hai người khẳng định có mâu thuẫn.
Vân Đào và Thủy Tô là người trong nhà, Lâm Cẩm Văn coi như không thích Cố Khinh Lâm, nhưng bên cạnh y có người như vậy sau này có thể củng cố địa vị, chờ Cố Khinh Lâm sinh được con cái địa vị ổn định là được rồi. Còn nữa, Vân Đào và Thủy Tô rốt cuộc là người hầu của Cố Khinh Lâm, coi như là may mắn được nâng lên di nương, vẫn phải dựa vào Cố Khinh Lâm để kiếm ăn thôi.
Cuối cùng Ôn lão phu nhân vẫn đồng ý, cũng không phải bà tin vào những lời của Vương thị. Chẳng qua bà cảm thấy bản thân lớn tuổi, có thể sống bao lâu ai biết được. Hiện tại bà có thể che chở Cố Khinh Lâm, cũng có thể dùng thế lực Ôn gia đè ép Lâm Cẩm Văn, nhưng đợi bà qua đời, Cố Khinh Lâm rốt cuộc là họ Cố đấy, Ôn gia này có thể trông chờ hay không chẳng ai biết. Chẳng bằng làm chút ít chuẩn bị từ đầu, về sau Cố Khinh Lâm ở Lâm gia cũng dễ dàng hơn.
Tam Thất trong lòng hiểu được ý của Ôn lão phu nhân, nhưng hiện tại chính thức nghe được, trong lòng cậu vẫn là có chút bùi ngùi, cũng rất mờ mịt. Cố Khinh Lâm rũ mắt nói: “Ngoại tổ mẫu, chuyện này để sau này nói đi.” Lúc y nói ra lời này, ngữ khí có chút lãnh đạm.
Vương thị còn muốn nói điều gì, Ôn Tĩnh Nhàn hướng bà ta khẽ lắc đầu, Vương thị vội vàng chuyển hướng chủ đề, dù sao thời gian còn dài, có một số việc Ôn lão phu nhân đáy lòng hiểu rõ là được, cũng không nóng vội tại nhất thời.
Trong lúc dùng bữa, Ôn lão thái gia không có mặt, Hoàng Đế triệu lão nhập cung rồi. Lúc dùng bữa là tách ra, cũng may chỉ là tiệc nhà, chỉ cần một cái rèm ngăn ở giữa, còn có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ ở đối diện.
Lâm Cẩm Văn bị Ôn Lương chuốc rượu, Ôn Lương được Ôn Thời Tĩnh cho phép, thừa dịp uống say cảnh cáo Lâm Cẩm Văn, bảo hắn đối với Cố Khinh Lâm coi trọng chút, Cố Khinh Lâm tuy không phải người Ôn gia, nhưng cũng là người Ôn gia nâng trong lòng bàn tay.
Lâm Cẩm Văn say khướt híp mắt, hàm hồ nói: “Ta biết rõ, cha ta đã sớm cảnh cáo ta, coi như là xem ở mặt mũi Ôn gia, ta sau này phải biết cung kính* Cố Khinh Lâm.”
*供起来是: có ý phàn nàn, sau này thấy đối phương làm gì cũng mặc kệ, ăn ngon làm biếng, lười lao động, khiến cho người khác nhìn thấy mà khó chịu. Cung phụng một người cái gì cũng không làm.
Lời này nghe thật chói tai nhưng cũng là sự thật. Trong lòng Ôn Lương thở dài, lại cho Lâm Cẩm Văn thêm một chén rượu đầy.
Sau khi ăn xong thời gian cũng không còn sớm, Lâm Cẩm Văn ở trong phòng Cố Khinh Lâm nằm trong chốc lát, đợi tỉnh rượu. Cố Khinh Lâm thì ở bên cạnh Ôn lão phu nhân, trò chuyện với lão nhân gia.
Chưa nằm được bao lâu, Lâm Cẩm Văn bị Cố Khinh Lâm đánh thức, nói là Đại hoàng tử Chu Thụy đến.
Chu Thụy là đến đây đón Ôn Tĩnh Nhàn hồi phủ, Lâm Cẩm Văn ở chỗ này tự nhiên phải đi ra bái kiến.
Mấy người Ôn Di, Ôn Phương thấy Đại hoàng tử tự mình đến nghênh đón Ôn Tĩnh Nhàn hồi phủ, điều này đại biểu Đại hoàng tử đáy lòng coi trọng Ôn Tĩnh Nhàn, các nàng đều có chút hâm mộ, cũng hy vọng phu quân tương lai của bản thân có thể làm được như vậy. Ôn Tĩnh Nhàn được mọi người nhìn chăm chú, quanh thân diễn xuất điềm tĩnh như cũ, có điều nụ cười trên mặt lại càng sâu.
Lâm Cẩm Văn là người xuất hiện cuối cùng, hắn hành lễ với Chu Thụy. Chu Thụy tự mình nâng hắn dậy, Chu Thụy mày rậm mắt to, rất là đoan chính, cũng không bởi vì mình là hoàng tử mà tỏ vẻ kiêu ngạo. Gã cười nói rất đúng mực: “Cẩm Văn không cần khách khí, chúng ta đều là người một nhà, có rảnh ngươi cùng Khinh Lâm đến quý phủ của ta ngồi chơi, cũng tốt trò chuyện với di mẫu của y.”
Ôn Tĩnh Nhàn nhìn Cố Khinh Lâm nói: “Đúng đó Khinh Lâm, nhàn rỗi không chuyện gì làm thì đến chỗ ta chơi, coi như là ngắm cảnh giải sầu.”
Lâm Cẩm Văn và Cố Khinh Lâm đồng thời nói vâng.
Chu Thụy lúc này mới hướng mọi người nhẹ gật đầu, rồi sau đó tự mình dìu Ôn Tĩnh Nhàn lên xe ngựa đi khỏi Ôn gia.
Chờ sau khi xe ngựa của Chu Thụy rời đi, Lâm Cẩm Văn cũng thuận thế rời khỏi. Mọi người Ôn gia giữ lại một phen, sau đó tiễn đưa bọn họ đi về.
Mọi người đi rồi, Ôn Thời Tĩnh lắc đầu trở lại thư phòng, hắn ta thấy Đại hoàng tử thật sự không biết kiềm chế. Hoàng Đế vừa mới biểu hiện ra đối với Lâm Cẩm Văn coi trọng, hắn ta đã nhanh chóng chạy đến. Cũng may có cái vỏ bọc người thân, bằng không thì chưa biết chừng sẽ bị người ta đồn đại thế nào đâu. Xem ra phải để Ôn lão thái gia và Đại hoàng tử cẩn thận nói chuyện một hồi rồi, ít nhất phải xóa đi lo lắng của hắn ta.
Sau khi Lâm Cẩm Văn và Cố Khinh Lâm trở về, nói với nhau chuyện phát sinh ở Ôn gia hôm nay, từ đầu đến cuối Cố Khinh Lâm một câu đều không có nhắc tới ý định của người Ôn gia đối với Vân Đào và Thủy Tô.
Lâm Cẩm Văn tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều, hắn chỉ là cảm thấy Đại hoàng tử thật thú vị, tuy rằng không nói gì với hắn, nhưng cái câu người một nhà kia có ý lôi kéo cực kỳ rõ ràng. Mà nhìn chung hắn từng học qua trên dưới năm nghìn năm lịch sử Trung Hoa, hắn cảm thấy Đại hoàng tử cùng Hoàng thái tử chính là hai loại người, có đôi khi là cùng một loại người, vận mệnh của bọn họ đều rất kỳ lạ, hình như không có mấy người có thể thuận thuận lợi đăng cơ làm Đế đấy.
Hôm sau, Lâm Cẩm Văn vào cung, chính thức trở thành Ngự tiền thị vệ thân cận của Hoàng Đế, đi theo hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế. Lúc Hoàng Đế thượng triều, hắn mang đao đứng bên ngoài điện Kỳ Lân, Hoàng Đế bãi triều thì hắn theo bên cạnh Hoàng Đế.
Nhìn như một công việc rất vẻ vang.
Sau khi Hoàng Đế bãi triều ở Nam thư phòng triệu kiến một vài triều thần, sau đó gọi Lâm Cẩm Văn vào. Hoàng Đế ném cho Lâm Cẩm Văn một cái sổ con cười híp mắt nói: “Tần Nam cáo trạng Lưu Khuê dung túng nhi tử cưỡng đoạt dân nữ, ngươi đi điều tra xem có chuyện này hay không.”
Lâm Cẩm Văn trong lòng buồn bực, hắn không phải quan Hình bộ cũng không phải Đại Lý Tự, Hoàng Đế bảo hắn điều tra việc này làm cái gì. Nhưng hắn chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi, Hoàng Đế nói cái gì hắn đều phải nghe theo.
Lúc gần đi, Vương Tận An vụng trộm nhắc nhở Lâm Cẩm Văn một câu, Vương Tận An nói cái Tần nam là lão Ngự Sử cương trực công chính, chuyện gì nhìn không quen sẽ lập tức thượng tấu, Lưu Khuê chức quan không cao, ở kinh thành chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng lão ấy vẫn và Lâm Cẩm Văn có quan hệ họ hàng đấy.
Lâm Cẩm Văn không hiểu gì nhìn Vương Tận An nói: “Có thân thích với nhà ta, nếu vậy ta có phải nên tránh hiềm nghi.”
Vương Tận An sâu kín cười nói: “Cũng không phải là có thân thích với Lâm gia, Lưu Khuê là cháu trai nhà mẹ đẻ của Ôn lão thái thái nhà Ôn Tướng quốc, nghe nói Lưu Khuê có phần được Đại hoàng tử thưởng thức.”
Lâm Cẩm Văn: “…” Vì vậy, chuyến đi này của hắn, đắc tội không chỉ là một Lưu gia thôi hả? Hoàng Đế đang muốn thăm dò lòng trung thành của hắn hay gì? Hay là muốn hắn làm đá mài đao, cho Đại hoàng tử và Ôn gia khó chịu?
Công tác đột nhiên xuất hiện này, đúng là muốn gãy lưng mà.