Tác giả: Thời Bất Đãi Ngã
Editor: Vọng Nguyệt
Chương 6
Không đề cập tới việc người Ôn gia vì thánh chỉ này mà nảy sinh đủ loại ý nghĩ và nghi ngờ, nhưng người Lâm gia mà nói, bọn họ bị thánh chỉ này nện cho hôn mê rồi.
Lâm Tùng Nhân là người đầu tiên phản ứng lại, sau khi tiễn thái giám của Ti lễ giám đi rồi, ông mới quay sang cười vô cùng thoải mái và nhẹ nhõm với Lâm lão phu nhân từ sau ngày sinh thần xảy ra chuyện gia môn bất hạnh vẫn luôn ‘bệnh không dậy nổi’, nói, “Mẫu thân, Hoàng thượng đã hạ chỉ nói hôn sự giữa Lâm Cẩm Văn và Cố tiểu ca là ông trời tác hợp, nhân duyên tiền định, chuyện này đối với Lâm gia mà nói đúng là thiên đại hỉ sự.”
Lâm Tùng Nhân cười vui vẻ, Lâm lão phu nhân vẫn còn bộ dáng ốm yếu bệnh chưa khỏi, bà vẫn luôn được nha hoàn dìu đứng, cả người hình như còn đang thở gấp liên tục, tóm lại là dáng vẻ không thoải mái, nghe xong lời này thì bà tức giận nói, “Vậy thì thế nào?”
Mai thị đứng bên cạnh mở to mắt, muốn nói cái gì rồi lại ép mình kìm lại.
Lâm Tùng Nhân cười nói, “Mẫu thân, Hoàng thượng đã mở kim khẩu, việc hôn nhân này là duyên phận của Lâm gia và Cố gia, cũng chẳng có chuyện lung tung gì hết.”
Lâm lão phu nhân sửng sờ, sau đó bà trừng mắt nhìn hết mọi người, vô cùng tức giận đẩy nha đầu bên cạnh ra, đột nhiên vỗ đùi rồi cao hứng lẩm bẩm, “Đúng rồi, đây là biện pháp tốt, Hoàng thượng đã lên tiếng, những người khác sẽ không dám nói gì, Lâm gia chúng ta không cần ở trước mặt người khác không ngốc đầu lên nổi. Văn Quyến và Tú Tỷ Nhi đáng thương của ta sau này không cần bị người ta chỉ trỏ nói này nói nọ nữa rồi.”
Nghe được lời này của Lâm lão phu nhân, Lâm Tùng Nhân nhìn thoáng qua Mai thị, vẻ mặt nghiêm hơn ba phần, “Mấy ngày này Văn Quyến và Tú Tỷ Nhi không đi thăm hỏi đại ca chúng nó, việc hôn nhân vội vàng, cũng nên để chúng nó đi ra phụ giúp đi.” Bất kể thế nào, Lâm gia huynh hữu đệ cung vẫn phải có.
Mai thị vội vàng cười nói, “Lão gia nói rất đúng, hai ngày trước Tú Tỷ Nhi đau đầu nằm trên giường không tiện ra ngoài, Văn Quyến bị hoảng sợ nhẹ, cũng may đã uống hai ngày thuốc, sức khỏe tốt rồi. Thiếp vừa mới dặn chúng nó chờ đại thiếu gia trở về lập tức đi thăm đại thiếu gia đây nè.”
Lâm lão phu nhân đứng một bên nghe nói như vậy thấy không vui, bà trừng Lâm Tùng Nhân, há miệng nói, “Ngươi tự nhiên nổi điên cái gì? Tú Tỷ Nhi là nữ tử chưa xuất giá, da mặt mỏng, xảy ra chuyện như vậy còn không tránh đi, chẳng lẽ người còn muốn nó qua đó góp vui? Để cho nó ra đường bị người ta chỉ trỏ? Văn Quyến ngày sau còn muốn khảo thí khoa cử rạng rỡ tổ tông, làm vậy chẳng khác nào muốn dính chậu phân đó lên người, có thể tránh thì tránh đi. Người không đi trách móc đứa con ngoan của ngươi mà ở đây quát tháo cái gì?
Lâm Tùng Nhân bị Lâm lão phu nhân dạy dỗ một hồi, mặt hơi đỏ, có vẻ xấu hổ, ngoài miệng lập tức nói mấy lời mẫu thân đừng tức giận.
Mai thị trong lòng tuy rằng thấy lời lẽ của Lâm lão phu nhân quá thô lỗ không phải lời phu nhân quan gia nên nói, nhưng ả biết Lâm lão phu nhân vì muốn tốt cho con của ả, liền đứng một bên im lặng không lên tiếng.
Chờ Lâm Tùng Nhân xin tha lỗi xong bỏ đi, Mai thị tiến đến bên cạnh Lâm lão phu nhân, vẻ mặt có chút xoắn xuýt khó xử nói, “Mẫu thân, người xem bây giờ Hoàng thượng cho tiểu ca nhi Cố gia kia thể diện như vậy, chờ y vào phủ rồi, chúng ta nói chuyện làm việc có phải suy nghĩ thêm một chút không, không thể lấn lướt y nhỉ?”
Lâm lão phu nhân nghe xong lời của Mai thị, cơn giận vừa mới vơi lại từ từ nổi lên, bà há mồm phun mưa vào mặt Mai thị, “Ngươi sao càng sống càng đi lùi vậy hả? Đừng nói y là tiểu ca nhi Cố gia, cho dù y là tiểu ca nhi nhà Hoàng đế, cũng là người Lâm gia chúng ta cưới vào cửa. Quy tắc nên tuân thủ thì y phải tuân thủ thôi, coi như là Hoàng đế tứ hôn, y cũng nên hiểu đạo lý có phải không. Ngươi là mẹ chồng của y, ta là tổ mẫu của y, y còn có thể lật nhà hay sao, có thể ăn sống ngươi hay sao?”
Mai thị ra vẻ hạ thấp bản thân, vô cùng khiêm tốn nói, “Đúng, đúng, mẫu thân dạy phải lắm. Là con nhất thời suy nghĩ nhiều, may mà có mẫu thân chỉ điểm.”
Lâm lão phu nhân thường ngày ghét nhất là nhìn thấy dáng vẻ này của Mai thị, cảm giác như mình một quyền đánh vào bông, khiến cho bà cả người đều khó chịu, bà liếc Mai thị, hừ lạnh quay người đi.
Sau khi bà đi Mai thị thu lại khiêm tốn trên mặt, trong đáy mắt có chút khinh thường, trong lòng lải nhải bà lão chết tiệt các kiểu rồi đi đến viện của Lâm Văn Quyến.”
Lúc ả tới Lâm Văn Quyến đang đọc sách. Chân mày Lâm Văn Quyến có vài phần giống với Lâm Tùng Nhân khi còn trẻ, là một người anh tuấn khí khái.
Mai thị vẻ mặt đau lòng nhìn cậu, “Sao vẫn còn đọc sách, không phải nói con hai ngày nay nghỉ ngơi cho tốt hay sao?”
Lâm Văn Quyến ngẩng đầu sảng khoái nói, “Mẫu thân, con đã học chậm mấy ngày rồi, còn không cố gắng chờ ngày sau phu tử đặt câu hỏi con lại không trả lời được, cái đó mới là bất hiếu lớn đó.”
Lâm Văn Quyến vốn học ở Quốc tử giám, mỗi mười ngày được nghỉ một ngày, lần này nhân dịp sinh thần của Lâm lão phu nhân, cậu mới xin nghỉ về nhà. Từ ngày Lâm gia xảy ra chuyện khiến người khác hổ thẹn kia, cậu vẫn luôn buồn phiền ở trong nhà không trở lại Quốc tử giám. Đây cũng là ý của Lâm Tùng Nhân, lúc này trở về khó tránh bị người ta chê cười, chẳng bằng chờ tình hình bình thường chút rồi tính tiếp. Coi như tránh không khỏi cũng phải cho mọi người một thái độ.
Mai thị nhìn Lâm Văn Quyến thì thấy chỗ nào cũng tốt, ả nói, “Được rồi, cũng không cần ngay lập tức, mấy ngày này con cố gắng tránh xa đại con của con ra, mẹ biết trong lòng con cũng không muốn nhìn thấy hắn. Có điều mới nãy Hoàng thượng đã ban thánh chỉ tứ hôn cho đại ca của con, chuyện hoang đường đã xảy ra từ ngay về sau coi như không tồn tại, con cũng không cần để trong lòng. Một lát nữa hắn trở về, con với Tú Tỷ Nhi đi thăm hắn đi. Cha con coi trong đại ca, con cũng ra vẻ tốt một chút.”
Lâm Văn Quyến nghe xong trên mặt tràn đầy tức giận và khinh thường, cậu đứng dậy có vẻ khó chịu đựng nổi nói, “Mẫu thân, đại ca làm ra chuyện mất mặt người đọc sách như vậy, Hoàng thượng lại vẫn tứ hôn cho hắn? Thật sự là không có đạo lý, quả thật là nực cười.”
“Mặc kệ có đạo lý hay không, mẫu thân trong lòng cảm kích Hoàng thượng, nếu không phải lão nhân gia lên tiếng, ngày sau chuyện chung thân đại sự của con sợ sẽ khó khăn.” Mai thị vội vàng lên tiếng, “Mặc kệ trong lòng con nghĩ thế nào, việc này kết cục đã định, ngoài mặt con phải coi như đã qua, có biết không?”
Lâm Văn Quyến không tình nguyện dạ một tiếng, sau đó cậu giống như nhớ ra cái gì nói, “Nếu mẫu thân đã nói vậy con đi là được, còn muội muội không nên đi. Muội muội là nữ tử, thanh danh khó giữ, để nàng và đại ca ít tiếp xúc chút, người khác có thể hiểu được chút, đối với nàng cũng tốt hơn.”
Mai thị nghe xong gật đầu, “Cũng được, mấy ngày nay ta đang tìm nhà chồng đắc lực cho Tú Tỷ Nhi, ngày sau có thể giúp đỡ được cho con, để nàng ít tham gia mấy chuyện lộn xộn này cũng tốt.”
Lâm Văn Quyến muốn nói thêm nhưng nhìn dáng vẻ cao hứng của Mai thị thì không nói nên lời.
Lâm Cẩm Văn từ trong cung trở về liền nhìn thấy Lâm Văn Quyến ở trong viện của hắn. Lâm Văn Quyến nhìn thấy hắn thì cứng nhắc hỏi câu đại ca có khỏe không. Lâm Cẩm Văn không biết đây là tình huống gì, chỉ nói khỏe.
Lâm Văn Quyến nói, “Vậy thì tốt.” Nói xong cậu xoay người nhanh chóng bước đi, thật giống như trong viện của Lâm Cẩm Văn có vi khuẩn muốn lây cho cậu vậy.
Lâm Cẩm Văn nhìn bóng lưng chạy trốn của cậu, mắt mở to, vẻ mặt ghét bỏ của Lâm Văn Quyến quá rõ ràng, muốn hắn làm bộ như không thấy cũng rất khó khăn đó, hắn có tuổi rồi nên không đến nổi vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận.
Hắn nhớ rõ trong truyện nói, sau khi Lâm Cẩm Văn chết, Lâm gia này người chết người tàn phế, chỉ có mỗi Lâm Văn Quyến chạy thoát được. Dựa theo nhiều năm kinh nghiệm đọc truyện của hắn, Lâm Văn Quyến này thỏa mãn điều kiện làm nam chính, con ruột tác giả, ngày sau hẳn phải chịu đựng một phen khó khăn trắc trở, về sau là muốn một bước lên trời.
Có lẽ hắn nhìn bóng lưng Lâm Văn Quyến hơi lâu, tỳ nữ Đậu Khấu tiến lên khẽ hỏi, “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia chờ cậu một lúc rồi.”
Lâm Cẩm Văn lấy lại tinh thần, hắn nhàn nhạt liếc Đậu Khấu, nhấc chân bước đi, cả người hắn vẫn còn đau nhức cần nghỉ ngơi. Đậu Khấu ở sau lưng Lâm Cẩm Văn cắn đôi môi đỏ mọng, yên lặng đi theo.
Lâm Cẩm Văn nằm trên giường, nhanh chóng quên đi người đàn ông may mắn nhất của Lâm gia, hiện tại khẩn cấp nhất là chuyện chung thân đang dày vò hắn.