Tác giả: Thời Bất Đãi Ngã
Editor: Vọng Nguyệt
Chương 7
Kết hôn cưới hỏi dù ở hiện đại hay cổ đại đều là chuyện rất mệt. Nếu như tình cảm hai bên tốt thì khi mệt mỏi vẫn cảm thấy hân hoan và ngọt ngào, nếu như tình cảm bình thường thì khi mệt mỏi sẽ cảm thấy mờ mịt mất phương hướng, nếu như tình cảm không tốt thì giống như bị người ta cứng rắn lôi kéo đến cùng một chỗ, khi mệt mỏi thì cảm thấy bực bội khó chịu và bất đắc dĩ. Tình huống thứ ba đối với người chuẩn bị bước vào cuộc sống mới mà nói là gay go nhất đau khổ nhất đấy, tất nhiên cũng có tình huống khi bị ép vào đường cùng thì quay đầu phản kích lại, loại tình huống này có thể gọi là hoan hỉ oan gia.
Lâm Cẩm Văn cảm thấy hắn và Cố Khinh Lâm là trường hợp thứ ba, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Hai người bọn họ đều bị người ta bày kế hãm hại, bọn họ vốn là hai người người xa lạ, giữa bọn họ không có cảm giác gì cả nên tự nhiên không cần nói mấy lời như cảm giác không tốt hay gì đó. Lâm Cẩm Văn ở hiện đại là người tiêu biểu cho trường phái giữ mình trong sạch, hắn và Cố Khinh Lâm cùng một chỗ đều là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa. Bản thân hắn trong sáng vô cùng, chỉ vì lúc đến đã bị thuốc ngấm làm cho thần trí không rõ mới làm chuyện xấu, đã vậy còn dày vò người ta bị thương. Hiện giờ Lâm Cẩm Văn chỉ hi vọng, Cố Khinh Lâm là một người dễ ở chung, hai người bọn họ có thể bình yên sống quãng đời còn lại.
Bởi trên người Lâm Cẩm Văn vẫn còn vết thương chưa lành, mấy việc vụn vặt cần xử lý trước ngày thành hôn không làm phiền hắn. Hơn nữa, cho dù kêu hắn đi làm thì hắn cũng chẳng biết quá trình thành hôn của cổ nhân như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Cũng may hắn còn biết cổ nhân thành hôn là chuyện quan trọng nhất trong đời, nhất là phương diện sính lễ rất được coi trọng.
Lâm Cẩm Văn sợ Lâm gia sẽ đưa sính lễ rất keo kiệt, nhớ tới cái này khiến Lâm Cẩm Văn gắng gượng mà lê thân thể còn đau nhức đi tìm Lâm Tùng Nhân để nói chuyện này, hắn nói mình thành thân thì sính lễ không thể quá mất mặt được. Hắn đã quen làm việc với mấy người keo kiệt rồi, mở miệng nói cái gì cũng cần phải có. Lâm Tùng Nhân nghe hắn nói mà tức giận, “Chuyện sính lễ là chuyện mà ngươi cần quan tâm à?” Có lẽ cảm giác lời mình nói ra ngữ khí có vẻ cứng rắn quá, Lâm Tùng Nhân nhẹ lại vài phần, “Việc hôn sự này là Hoàng thượng mở miệng thừa nhận, nhà chúng ta tuy rằng của cải ít, nhưng sẽ không thiếu mấy thứ này đâu, ta đã kêu mẫu thân ngươi chuẩn bị đầy đủ.”
Lâm Cẩm Văn khẽ gật đầu, bấy giờ mới trở về phòng nghỉ ngơi, hắn không biết rằng Mai thị vì chuyện sính lễ mà sầu muốn rụng tóc.
Mai thị vốn là thứ nữ, lúc kết hôn đồ cưới cũng coi như phong phú, nhưng mấy năm nay thỉnh thoảng bà vẫn thưởng cho người hầu để mua chuộc lòng người, còn phần chính kia chưa hề đụng vào, bà muốn để giành mấy thứ đồ tốt này cho Lâm Văn Quyến sau này cưới vợ.
Lâm gia của ít là thật, không được mấy lượng bạc từ kho chung. Mặc dù hiện tại Lâm Tùng Nhân là Thượng thư Hình bộ nhưng bổng lộc không bao nhiêu. Lâm lão phu nhân càng không cần phải nói, bản thân cũng không có đồ cưới gì, keo kiệt bủn xỉn sống qua ngày. Từ khi Lâm lão thái gia qua đời thì càng khó lấy được tiền từ tay bà ta, hiện giờ Mai thị phải nghĩ nát óc để kiếm được sính lễ sao cho coi được, cảm thấy thật là giật gấu vá vai.
Không còn cách nào ả đành phải cầm danh sách sính lễ đi tìm Lâm Tùng Nhân, vẻ mặt buồn rầu nói, “Lão gia, đồ trong nhà có thể lấy ra đều lấy ra cả rồi, cũng không có đồ gì quý giá. Thiếp đã thêm cả tiền riêng để mua ít món quý giá, chỉ là Cố tiểu ca ở bên cạnh Ôn lão phu nhân rất được thương yêu, thiếp sợ mấy thứ này người Ôn gia không nhìn vừa mắt.”
Lâm Tùng Nhân giương mắt nhìn Mai thị, sau đó ông thản nhiên nói, “Tình huống nhà chúng ta thế nào Ôn gia cũng biết, không cần phùng má giả làm người mập, chỉ cần không quá kém có thể đưa qua là được. Cẩm Văn là tiểu bối đầu tiên của Lâm gia thành thân, lại có thánh chỉ của Hoàng thượng ở đó, sính lễ của hắn như thế nào thì sau này sính lễ của Văn Quyến cũng không thể nhiều hơn được.”
Mai thị nghe xong xém chút nữa buột miệng nói Lâm Cẩm Văn làm sao có thể sánh bằng Lâm Văn Quyến được, Lâm Cẩm Văn là hạng người mà ai ai cũng ghét bỏ, còn Lâm Văn Quyến được phu tử ở Quốc tử giám tán dương, tiền đồ chưa biết sẽ tốt hơn Lâm Cẩm Văn bao nhiêu lần. Hơn nữa ả là mẹ kế, coi như có biểu hiện thương yêu công bằng như thế nào, trong lòng ả tất nhiên vẫn hướng về con ruột mình nhiều hơn.
Nhưng mà Ôn gia lại là thế gia, còn là thế gia vô cùng có nội tình.
Bởi vì thời gian kết hôn gấp gáp nên mấy lễ tiết như nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh đều được giản lược không ít, Lâm Cẩm Văn và Cố Khinh Lâm trực tiếp trao đổi thiếp canh tìm cao nhân coi bát tự rồi đưa qua. Rồi lúc này sính lễ của Lâm gia được đưa qua Ôn gia, trong mắt nhiều người tất nhiên là không đủ nhìn.
Dưới gối Ôn Thời Tĩnh có một đích tử một đích nữ một thứ nữ một thứ ca. Đích tử tên Ôn Lương, lớn hơn Cố Khinh Lâm một tuổi và cùng tuổi không cùng tháng với Lâm Cẩm Văn, lớn hơn Lâm Cẩm Văn một tháng, đích nữ Ôn Di bằng tuổi với Cố Khinh Lâm, thứ nữ Ôn Phương, thứ ca nhi Ôn Viễn thì nhỏ hơn một chút.
Trong đó đích nữ Ôn Di trước giờ luôn không thích Cố Khinh Lâm, từ lúc Cố Khinh Lâm vào ở Ôn gia, địa vị của nàng trước mặt Ôn lão phu nhân liền bị xếp phía sau, mọi chuyện Ôn lão phu nhân đều nghĩ cho Cố Khinh Lâm trước tiên, trong lòng nàng đã sớm ghi hận rồi.
Ôn Lương đi học ở Quốc tử giám, là đồng môn với Lâm Văn Quyến. Ngày Lâm gia đến đưa sính lễ, mặc kệ trong lòng người Ôn gia nghĩ cái gì, ở Ôn gia ngoại trừ Ôn lão thái gia, những người nên có mặt đều có mặt, Ôn Lương cũng xin phép nghỉ ở nhà. Ít nhất nhìn ở ngoài mặt thì Cố Khinh Lâm ở Ôn gia tương đối được coi trọng.
Ôn Di ở sau nhà biết được sính lễ do Lâm gia đưa tới thì phì cười giễu cợt, nàng dáng vẻ xinh đẹp, chỉ một ánh mắt cũng đủ quyến rũ người khác, người đến Ôn gia cầu thân thiếu điều đạp muốn sập cửa. Nàng nhìn qua Ôn Phương và Ôn Viễn ngồi bên cạnh, mỉm cười nói, “Quả nhiên là nhà nghèo túng, đưa ra sính lễ còn không tốt bằng hạ nhân nhà chúng ta, chỉ có hai cặp tiểu kim hầu cũng có thể nhìn vào mắt. Đáng tiếc Cố ca nhà chúng ta vốn là sinh ra trong hủ mật, gả đi Lâm gia ngày sau sống thế nào được.”
Ôn Phương là thiếu nữ xinh đẹp nhưng là thứ nữ, luôn phải nhìn sắc mặt của Ôn Di mà làm, cô nghe xong lập tức híp mắt cười, tự tay rót trà cho Ôn Di rồi nói, “Tỷ tỷ nói rất đúng, dù sao cũng là mệnh, chúng ta ngoại trừ thương cảm trong lòng thì cũng không làm được gì, chỉ mong Cố ca có thể sống tốt.”
Ôn Viễn là ca nhi có tướng mạo tương đối mềm mại xinh đẹp, trên mặt cậu có chút lo lắng, “Đại tỷ, nhị tỷ đừng nói nữa, cẩn thận tổ mẫu nghe được sẽ không vui.”
Ôn Di nhìn cậu hừ lạnh, “Viễn đệ, lời này của đệ sai rồi, ba tỷ đệ chúng ta ở trong phòng riêng nói chuyện, làm sao có thể truyền tới tai tổ mẫu được.”
Ôn Viễn mặt tái đi, lời này của Ôn Phương là ám chỉ cậu sẽ đi mách lẻo.
Ôn Di lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó thờ ơ nói, “Được rồi, chúng ta không nói tới việc này nữa, miễn cho người ta nghe được lại nói người Ôn gia chúng ta không có giáo dưỡng. Mẹ tìm ta có việc, ta đi trước.” Nói dứt lời, Ôn Di đứng dậy bỏ đi.
Chờ Ôn Di đi rồi, Ôn Phương nhìn Ôn Viễn rồi xùy cười một tiếng, Ôn Viễn cúi đầu không lên tiếng.
Còn Ôn lão phu nhân nghe xong sính lễ Lâm gia có những gì thì không thoải mái, nhưng bà không tiện thể hiện ra trước mặt Cố Khinh Lâm. Cố Khinh Lâm từ sau khi xảy ra chuyện đó không hề đi lại trước mặt mọi người, Ôn lão phu nhân sợ y sinh bệnh, sức khỏe vừa tốt lập tức đến thăm y, hôm nay Lâm gia đưa sinh lễ tới cũng không ngoại lệ.
Ôn lão phu nhân nhìn vẻ mặt bình tĩnh hoặc giả chết lặng của Cố Khinh Lâm, thương yêu an ủi y, “Con đừng nghĩ nhiều, Lâm gia nội tình không đủ, như vậy cũng tốt, con qua đó nhà bọn họ không dám làm khó con. Con là ca nhi, sính lễ nhiều ít không quan trọng, mấu chốt là đồ cưới đủ phong phú là được. Cái khác ngoại tổ mẫu không có, tiền quan tài vẫn có một ít, chắc chắn sẽ không để con tủi thân. Hôn sự của con tiến hành hơi gấp, đại cữu mẫu của con về không kịp, nhưng đồ nên cho ngày sau sẽ nhất định không thiếu được, nhị cữu mẫu của con mấy ngày trước đã nói ta cho con thêm chút ngân lượng phòng thân.”
Lông mi Cố Khinh Lâm run nhẹ, nhỏ giọng dạ, tiếng nói nhỏ đến gần như không nghe thấy, nếu không phải trong phòng cực kỳ yên tĩnh, sợ là Ôn lão phu nhân sẽ không nghe thấy.
Ôn lão phu nhân vốn còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ vỗ vỗ lên tay Cố Khinh Lâm, không nói gì thêm.
Nhưng bất kể Ôn lão phu nhân ra lệnh cấm đoán thế nào thì người hầu Ôn gia vẫn lén lút bàn ra tán vào, nói biểu thiếu gia gả cho nhà nghèo, đáng thương Cố Khinh Lâm vẫn luôn được Ôn lão phu nhân giữ bên cạnh nuôi dưỡng thương yêu như cháu ruột, chỉ sợ y sẽ chịu một chút thiệt thòi, kết quả bây giờ lại thành thế này, có thể thấy y đúng là mệnh không tốt.
Đương nhiên mấy lời này chỉ lưu truyền trong miệng mấy người hầu. Nhưng cho dù mọi người trong lòng nghĩ cái gì thì mùng tám đã ngày càng gần.
So sánh với sính lễ của Lâm gia thì đồ cưới của Cố Khinh Lâm đúng là phong phú hơn nhiều, ngoại trừ bạc trắng hai ngàn lượng, đủ các loại đồ vật tính ra cũng khoảng ba mươi hai rương.
Chừng ấy đồ cưới với người của Ôn gia thì không coi là nhiều, nhưng người ta khi biết rõ số lượng đồ cưới của Cố Khinh Lâm đều cho rằng Ôn gia đối với Cố Khinh Lâm vô cùng tốt, bởi Cố Khinh Lâm chỉ là người thân khác họ. Cho dù chiếm cái danh biểu thiếu gia ruột thịt thì cũng không phải người Ôn gia, Ôn gia có thể cho y đồ cưới nhiều như vậy là đã vô cùng nhân nghĩa rồi.
Đồ cưới của Cố Khinh Lâm được đưa tới Lâm gia một ngày trước ngày thành hôn, bạc và ruộng đất Ôn lão phu nhân thêm vào không có bên trong, những thứ đó Ôn lão phu nhân để Cố Khinh Lâm lén giấu riêng. Lâm Cẩm Văn không phải thứ gì tốt, Lâm gia lại nghèo, Ôn lão phu nhân sợ Cố Khinh Lâm không giữ được đồ cưới trong tay, ngày sau có bạc phòng thân cũng tốt hơn.
Mai thị nhìn đồ cưới của Cố Khinh Lâm được đưa tới mà chua chua trong lòng, ả từ lúc kết hôn bởi vì thân phận, đồ cưới tuy nhiều nhưng không được mấy cái thực dụng. Mà nhìn đồ cưới Cố Khinh Lâm xem, mặc kệ những thứ ở trong mấy cái rương đằng sau là cái gì, mấy rương ở đằng trước sáng loáng rõ ràng rất quý giá. Mai thị nhìn nhìn, trong lòng thầm tính toán.
Lâm Cẩm Văn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy đồ cưới ở cổ đại, đếm rồi đếm, trong lòng của hắn không khỏi hết hồn. Hắn đột nhiên nghĩ, mình bây giờ ngoại trừ ít bạc khi làm thị vệ hình như không còn đường kiếm tiền nào khác.
Những người nhà sau thời cổ đại này đều xem chồng như trời, nếu hắn không thể kiếm tiền nuôi vợ, vậy thì có khác gì đồ phế thải không thể để người khác nương tựa đâu. Nghĩ tới đây, Lâm Cẩm Văn nhíu mày, sau khi kết hôn phải nghĩ cách làm giàu mới được.
Lâm Cẩm Văn nhíu mày vốn chỉ là chuyện nhỏ, người Ôn gia sau khi đưa đồ cưới xong thì trở về, bẩm báo mọi chi tiết về thái độ của Lâm Cẩm Văn với hôn sự này cho Ôn lão phu nhân và Vương thị, nói rằng hình như Lâm Cẩm Văn không hài lòng với hôn sự này, từ đầu tới cuối không hề thấy cười, mày luôn nhíu chặt.
Ôn lão phu nhân dặn không được để lộ chuyện này ra ngoài, tránh cho Cố Khinh Lâm biết được thì khó chịu trong lòng. Nhưng vào ban đêm Cố Khinh Lâm chưa có ngủ, tỳ nữ gác đêm nhỏ giọng lải nhải chuyện y không được chồng tương lai thích, vẫn bị y nghe được rõ ràng.
Cố Khinh Lâm trong lòng rất bình tĩnh, đối với hôn sự đột nhiên tới này y nhận, còn về phần Lâm Cẩm Văn y vốn không quan tâm, cho nên thái độ người này chẳng gây thương tổn tới y một chút nào.
Mùng tám tháng ba là ngày đẹp trời, gió xuân ấm áp, thích hợp cưới gả, xây nhà.
Lâm Cẩm Văn sống từng tuổi này lần đầu tiên kết hôn, tối hôm trước hắn không ngủ được. Ngày hôm sau sợ làm lỡ giờ lành, hắn bị người ta gọi dậy từ sớm.
Sau nhiều ngày dưỡng thương, vết thương trên lưng hắn coi như đã kết vảy, thịt bên trong đã liền, còn có da non, nhưng sẽ không ảnh hưởng việc thành thân.
Lâm Cẩm Văn ở trong phòng bị người ta lôi kéo đi tắm rửa mặc quần áo, hắn đối với những trình tự này ở cổ đại không hiểu lắm, đành phải mặc cho người ta giày vò.
Sau khi chỉnh trang hoàn tất thì cũng vừa kịp tới giờ lành.
Trước ngực Lâm Cẩm Văn đeo một bông hoa bự màu đỏ ngu ngốc ra khỏi nhà, đi nghênh đón một đoạn nhân sinh khác của hắn.