Lục Cửu đưa cho cô bình nước, giải thích "Anh ít khi về nhà ở, trên cơ bản đều ở lại biệt thự bên kia."
Lâm Ngải thật sự chịu không nổi khi mỗi ngày đều phải ở trong phòng thế này, nhưng nếu phàn nàn thì cũng không tốt lắm, dù sao vất vả lắm mới đánh vào được "sào huyệt của địch’.
Lâm Ngải cắn tay, "Vậy anh... không ngại nếu em cải tạo nơi này một chút chứ?"
"Theo ý em." Lục Cửu lấy ví rút ra một cái thẻ đưa cô, "Quẹt thẻ"
Hai mắt Lâm Ngải lập tức sáng ngời: "Oa, Cửu gia, em muốn làm bạn anh, người ta thật sự rất yêu anh." Lâm Ngải khoa trương đưa hai tay nâng thẻ tín dụng, hai mắt như có thể bắn ra vô vàn trái tim.
Lục Cửu bất đắc dĩ điểm điểm lên trán cô, đi vào thư phòng, không để ý tới cô bạn gái nhỏ không cùng sóng não nữa.
Lâm Ngải hưng phấn đi tới đi lui trong phòng, tưởng tượng hình ảnh về cuộc sống của hai người trong tương lai, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Đi dạo trong nhà bếp một vòng, cô đến thư phòng.
Cộc cộc cộc
"Vào đi."
Lâm Ngải dựa vào cửa: "Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"
"Tin tốt"
"Phòng bếp nhà anh đặc biệt đầy đủ mọi thứ, quả thực là "chiến trường" mà em tha thiết ước mơ, chắc chắn em có thể nấu những món ngon cho anh."
"Tin xấu thì sao?"
"Tin xấu là hết gas rồi."
"Đêm nay không có cơm ăn."
Lục Cửu coi như không nghe thấy, bá đạo kéo cô vào lòng nói: "Lát nữa đi ra ngoài ăn là được."
"Không cần, em không muốn động đậy nữa rồi." Cô cười xấu xa, cọ xát trong lòng hắn.
"Gọi đồ ăn bền ngoài về."
Lâm Ngải miễn cưỡng gật gật đầu.
Đêm đó hai người gọi đồ ăn ngoài, ăn xong lại ngồi trên sofa xem một bộ phim điện ảnh, hết phim mới chuẩn bị đi ngủ.
"Làm sao vậy, không ngủ được à?" Lục Cửu đẩy Lâm Ngải đang đứng bất động trước giường.
Lâm Ngải cắn môi không được tự nhiên nói: "Anh... Cái giường này từng có mấy người phụ nữ nằm lên rồi?"
Lục Cửu ôm vai cô, cố ý nói đùa: "Anh phải cẩn thận suy nghĩ xem."
"Anh... Hừ!" Lâm Ngải khó thở xoay người muốn đi ra ngoài, lại bị Lục Cửu ôm vào lòng "Được rồi, lừa em thôi."
"Anh chưa bao giờ mang người phụ nữ nào khác về nhà này, đương nhiên là trừ em ra." Hắn mua căn nhà này là muốn ở cùng mẹ, nhưng mà...
"Thật sao?"
"Thật"
"Oa, ngủ thôi, em mệt quá ~" Khi nói chuyện, Lâm Ngải đã nhảy giường, cuộn tròn trong chăn, dáng vẻ kiêu ngạo khỏi phải nói.
"Tiểu nha đầu"
Đêm đó hai người ôm nhau ngủ ngon giấc.
....
Hai ngày nay Lâm Ngải không đến công ty, dù sao cô cũng chuẩn bị từ chức nên chẳng thèm quan tâm. Ban ngày Lục Cửu vẫn đến biệt thự bên kia xử lý công việc, Lâm Ngải thừa dịp hắn không ở nhà, nói là làm cải tạo hoàn toàn căn nhà.
Đến khi Lục Cửu về, căn nhà vốn không có chút nhân khí đã rực rỡ hẳn lên, thay đổi hoàn toàn. Bức tường tối màu được sơn lại màu vàng ấm áp, rèm cửa sổ sát đất đổi thành kiểu lụa trắng, sofa da đổi thành sofa vải màu vàng nghệ. Toàn bộ bàn trà, bàn ăn đổi thành phong cách điền viên. Phòng ngủ là thay đổi nhiều nhất, mỗi ngõ ngách đều là dụng tậm của Lâm Ngải. Cô thật sự muốn biến nơi này trở thành nhà của mình và Lục Cửu.
"Thế nào, đẹp không?" Lâm Ngải tự tin tranh công.
Lục Cửu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Em thích là tốt rồi."
"À, em cố ý mua cái này." Lâm Ngải chỉ vào cái ghế bên cửa sổ sát đất, ghé vào tai hắn ái muội nói: "Khi nào chúng ta thử xem."
"..."
"Hôm nay đến đây thôi, em mệt chết mất, không chơi nữa!"
Lục Cửu véo mông cô một cái. "Hôm nay tạm tha cho em." Ngữ khí có chút không tốt.
Lúc ăn cơm tối, Lục Cửu hỏi về công việc của Lâm Ngải.
"Đúng rồi, em tính việc ở công ty thế nào?"
"Em chuẩn bị từ chức."
"Sau đó thì sao?"
"Lại tìm việc, em đã viết mấy bộ sơ yếu lý lịch rồi."
"Không bằng..."
"Không bằng cái gì?"
"Không bằng em không đi làm nữa."
"Thế nào, Cửu gia tính bao dưỡng em?" Lâm Ngải nửa thật nửa đùa.
"Có gì không thể." Hắn nói tùy ý.
Sắc mặt Lâm Ngải khẽ biến, nhưng khôi phục lại rất nhanh: "Nhưng người ta sợ bị Cửu gia vứt bỏ."
Lục Cửu lắc đầu, cũng không miễn cưỡng cô: "Tùy em vậy."
Chuyện này không giải quyết được gì, ngày hôm sau, Lâm Ngải trở về công ty nộp đơn xin từ chức rồi ban giao công việc, không thể tránh khỏi việc phải gặp Hàn Dương. Trên mặt Hàn Dương rõ ràng có vết thương, hắn ta nhìn thấy cô còn hơi sợ, nhưng Lâm Ngải chẳng thèm nhìn lại.
Lúc ôm thùng rời đi lại gặp Hàn Dương, Lâm Ngải nghĩ nghĩ, tiến lên nói khẽ với hắn: "Chuyện đó, tôi còn muốn cảm ơn anh." Nói xong, cô cười tươi rời đi.
"..." Để lại Hàn Dương chẳng hiểu gì.