Cho đến khi nước sôi ùng ục, Lâm Ngải mới lấy lại tinh thần, mở tủ bát lấy mỳ sợi và trứng gà thả vào trong nồi, sau đó lại lấy chút rau cải rửa sạch thả vào, sôi thêm một lúc thì vớt mỳ ra, thêm chút dầu vừng, bưng ra ngoài: "Có thể ăn rồi."
Người đàn ông vẫn còn mặc áo lót dính máu đỏ thẫm, một tay đỡ bả vai bị thương, bước đi không được vững vàng lắm.
Lâm Ngải đặt bát mỳ trứng rau cải thơm lừng lên mặt bàn, "Chú bị thương không thể ăn mặn nên tôi không cho nhiều muối."
Người đàn ông gật đầu, hắn không quan tâm xem ăn gì, đơn giản là vì no bụng thôi.
Tốc độ ăn của hắn rất nhanh, hơn nữa không có ý định nói chuyện, Lâm Ngải cũng không lắm miệng, yên lặng ngồi đối diện nhìn hắn ăn mỳ. Cơm nước xong Lâm Ngải tự động rửa sạch bát đũa, trộm nhìn người đàn ông đang dựa trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, xem ra ông chú đạo tặc này không định đi rồi.
Lâm Ngải rửa sạch tay xong, nói: "Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ, chú..." Cô còn chưa nói xong đã bị hắn ngắt ngang, "Tôi ngủ sofa."
"Vậy, chúc ngủ ngon." Lâm Ngải chần chừ đi vào phòng ngủ, lại đột nhiên dừng lại lắp bắp: "Tôi... tôi còn chưa biết chú tên gì?"
Ngay lúc Lâm Ngải tưởng hắn không trả lời, thì giọng nói trầm trầm vang lên "Lục Cửu"
"Tôi biết rồi."
"Đừng có nghĩ linh tinh, cô gái nhỏ."
"Không đâu, chú yên tâm."
Lâm Ngải vào phòng ngủ, trái tim nhảy lên không ngừng, cô không rõ tại sao lúc nghe tên hắn, tim lại đập gia tốc như vậy.
"Lục Cửu... Lục Cửu..."
Cởi quần áo lên giường, thân thể trần trụi được chăn mềm bao lấy, Lâm Ngải phát ra âm thanh thoải mái thích ý. Cô có thói quen không mặc quần áo lúc ngủ, tuy trong nhà đang có một vị khách không mời mà đến, nhưng hiển nhiên, hắn không có hứng thú với cô.
Lâm Ngải không phải một người thích suy nghĩ miên man, chỉ chốc lát sau đã ngủ say. Ai ngờ nửa đêm đột nhiên có người leo lên giường cô.
"Ưm ưm!"
"Hừ, bên ngoài có tiếng đập cửa, cô ra xem là ai. Đừng có làm trò vô ích."
Bị che miệng, không nói được, Lâm Ngải chỉ đành gật gật đầu.
"Đợi chút!"
Lục Cửu đột nhiên nghĩ đến cái gì, xốc mạnh chăn lên, lần này hai người đều hơi sửng sốt, Lục Cửu cũng không biết người dưới chăn không mặc quần áo!
Nhưng hắn chỉ thoáng thất thần, liền cúi đầu mút mạnh mấy cái lên cổ Lâm Ngải tạo thành những vết hôn xanh tím.
"Chú làm gì vậy!!" Lâm Ngải kích động đẩy hắn ra, nhưng người đàn ông này như đá vậy, chẳng mảy may nhúc nhích.
Vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, đôi mắt ưng của Lục Cửu nhìn sang Lâm Ngải, "Biết nói thế nào rồi chứ?"
Lục Cửu ném áo ngủ cho Lâm Ngải mặc vào. Bên ngoài, tiếng đập cửa ngày càng dồn dập.
Lâm Ngải hiểu được ý hắn, mặc áo ngủ vào, xuống giường "Ai thế, đến đây."
"Đã trễ thế này, ai vậy?" Có vết xe đổ lần trước, lần này Lâm Ngải đã lên tiếng hỏi trước khi mở cửa.
"Cảnh sát đây, có một tên xã hội đen chạy tới nơi này, xin hãy phối hợp để chúng tôi kiểm tra, xin cô mở cửa!"
Cửa mở ra, quả thật là hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.
"Tiểu thư, xin hỏi cô có từng gặp người này chưa?" Nhìn hình ảnh quả nhiên chính là Lục Cửu.
Lâm Ngải cố gắng áp chế nỗi sợ, nói: "Chưa từng."
"Cô chắc chắn chứ, tiểu thư. "
"Tôi chắc chắn. Anh cảnh sát à, nếu tôi thực sự gặp người đó rồi, anh thấy tôi còn mạng mà đứng đây trả lời các anh sao?"
Hai viên cảnh sát rõ ràng hơi chần chờ.
Đột nhiên, trong phòng ngủ truyền ra giọng nói nam tính: "Em yêu, còn không mau lên, còn muốn bắt anh đợi bao lâu."
Lâm Ngải khẽ nhíu mày, lơ đãng vuốt mái tóc dài, để lộ ra vết hôn xanh tím nơi cổ áo ngủ mở rộng.
“Anh cảnh sát à, bạn trai tôi đang đợi, nếu không có việc gì…"
"Được rồi, đã quấy rầy, xin cáo từ."
Lúc cửa vừa đóng lại, Lâm Ngải không còn chút sức lực nào dựa vào cánh cửa, không ai biết vừa rồi cô sợ cảnh sát sẽ xông vào điều tra đến mức nào. Lâm Ngải vào phòng ngủ, thấy Lục Cửu để trần nửa người trên ngồi trên giường, thấy cô bước vào thì đứng dậy định đi.
"Ngủ ở đây đi." Lâm Ngải vừa nói xong cũng giật mình. "Tôi… Ý tôi là... miệng vết thương của chú lại chảy máu, nên không cần đổi chỗ đâu."
Lục Cửu chưa nói đồng ý cũng không cự tuyệt, ngay lúc Lâm Ngải định thôi, Lục Cửu lại nằm trở về giường, đưa lưng về phía cô. Lâm Ngải thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng lên giường, một cái giường, hai người mỗi người nằm một bên. Lâm Ngải chưa bao giờ ngủ cùng người lạ nên lúc này làm cách nào cũng ngủ không được.
Chỉ chốc lát sau, bên kia giường truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của đàn ông, Lâm Ngải thật cẩn thận quay người lại mượn ánh trăng nhìn Lục Cửu.
Trên tấm lưng trần kia trải đầy những vết thương đáng sợ và con hắc long sống động như thật. Cô không biết những vết thương này có từ lúc nào, còn có thể xuất hiện thêm nữa hay không, nhưng chẳng hiểu sao, cô lại sinh ra cảm giác đau lòng với người đàn ông xa lạ này.
Lục Cửu chưa ngủ, hắn có thể cảm giác được ánh nhìn như đổ bê tông của Lâm Ngải sau lưng mình. Người đã duyệt qua vô số phụ nữ như Lục Cửu sao có thể không phát hiện ra cảm tình của Lâm Ngải dành cho mình. Nhưng hắn đã lún quá sâu vào xã hội đen, không muốn thêm phiền toái nữa.