Vì tránh không để chuyện này xảy ra lần nữa, Lâm Ngải quyết định giương cao ngọn cờ theo đuôi, cùng Lục Cửu "đi làm".
Hôm nay, Lâm Ngải đang ngồi trong văn phòng của Lục Cửu lên mạng đăng sơ yếu lý lịch, Lý Vinh bất chấp gõ cửa, vội vã ôm mấy thứ bước vào.
"Đại ca, chị dâu"
"Anh ôm cái gì vậy?" Lâm Ngải tò mò hỏi.
"Một đứa bé"
"Oa, anh kết hôn lúc nào vậy, còn có con rồi nữa chứ." Lâm Ngải buông laptop chạy đến bên cạnh Lý Vinh, nhìn đứa trẻ đang được bọc trong tã lót. "Thật đáng yêu, là con trai hay con gái?" Nói xong, Lâm Ngải cởi tã lót ra xem "Lợi hại quá, là con trai nha. "
Lục Cửu dựa vào ghế, mặt không chút thay đổi nhìn Lý Vinh, chờ một lời giải thích.
"Em, em oan uổng chết mất, đây không phải con em mà."
Lâm Ngải bế đứa bé, nhẹ nhàng dỗ dành "Không phải của anh thì là của là ai?"
Lý Vinh buông tay "Nhặt được."
"Nhặt được?!"
Lý Vinh gật gật đầu.
"Nhặt được ví tiền đã đành, làm sao có thế nhặt được cả trẻ con nữa." Lâm Ngải tỏ vẻ không thể lý giải.
"Ai biết, đặt ngay ngoài cửa nhà em mà."
"Này, đã đặt ngoài cửa nhà anh, anh còn nói không phải con của anh?"
"Em..."
"Có phải cậu để lại trong bụng người phụ nữ nào không?"
"Oa, Cửu gia, anh đừng nghĩ oan cho em, em không có mà."
Khi ba người đang nói chuyện, đứa bé bỗng bật khóc.
"Trời ơi, sao lại khóc thế?" Lý Vinh kinh hãi.
"Có phải đói bụng không?" Lâm Ngải đoán bừa.
"Chắc vậy."
Lục Cửu nhìn hai người bên kia thì thầm to nhỏ, bèn đứng dậy đến gần: "Cậu đi mua sữa bột đi." Chỉ một câu liền đuổi Lý Vinh đi.
Lâm Ngải dỗ tiểu bảo bảo, quả thực thích không chịu được, cô ôm bé tiến vào phòng nghỉ.
"..." Không được, còn không thèm nhìn hắn nữa!
Lục Cửu theo vào phòng nghỉ, thấy một màn khiến hắn phun máu mũi.
"Em đang làm gì đấy?"
"Cho bú." Lâm Ngải nói với vẻ đương nhiên.
"Em có sữa?"
"Em có sữa hay không chẳng lẽ anh không biết." Lâm Ngải khinh bỉ nhìn lại: "Bé con khóc đến khản giọng rồi, em cứ để nó ngậm thì không khóc nữa."
Lục Cửu âm u nhìn cô, rất là bất mãn với việc một thằng nhãi con không biết lại lịch ngậm lấy nụ hoa phấn nộn chỉ thuộc về mình.
Nhìn hắn không nói lời nào, Lâm Ngải trêu ghẹo: "Cửu gia cũng muốn bú sao?"
Lục Cửu nhìn chằm chằm núm vú đỏ hồng, thấp giọng trả lời: "Ừ"
"..." Lâm Ngải ngẩn người, cúi đầu nhìn tiểu bảo bảo đã ngủ say, đặt thằng bé qua một bên, không thèm kéo áo xuống mà ngồi luôn lên đùi Lục Cửu.
"Lớn như vậy rồi sao còn ăn dấm chua như trẻ con vậy chứ." Dứt lời, cô cầm lấy núm vú của mình để sát vào bên môi Lục Cửu. "Đây, ăn đi."
Lục Cửu cũng không phản bác, cúi đầu ngậm lấy núm vú của cô, bú mút như đứa trẻ.
Lâm Ngải ôm đầu hắn, đầu ngón tay luồn vào trong tóc hắn.
Hai người đều rất hưởng thụ giờ khắc thân mật này, nhưng nhanh chóng bị Lý Vinh chướng mắt phá vỡ.
"Ai, Cửu gia, chị dâu."
Lâm Ngải đẩy người đàn ông đang úp mặt vào ngực mình: "Này, Lý Vinh về rồi."
Lục Cửu ngoan độc hút vài cái.
"Ưm, đau quá!" Lâm Ngải bất mãn đấm lên ngực hắn.
Nhũ hoa mềm mại lại bị liếm nhẹ, rốt cục Lục Cửu cũng chịu nhả nhũ hoa đã ướt đẫm ra, sửa sang lại quần áo giúp cô.
"Cách tiểu tử Lý Vinh đó xa một chút "
"Quỷ hẹp hòi"
"Em nói cái gì?"
"Em nói "Cửu gia mút em thích chết đi được" " Hừ, chú già keo kiệt lại thích ăn dấm chua.
Hai người ra khỏi phòng nghỉ, Lý Vinh đang ngồi trên sofa cười ái muội.
"Oa, Cửu gia cùng chị dâu đúng là ân ái nha."
"Không hiểu anh đang nói cái gì" Lâm Ngải chết cũng không thừa nhận.
"Hắc hắc, chị dâu thật sự là..." Còn chưa nói xong, đã bị Lục Cửu cắt ngang: "Sữa bột đâu?"
"Em mua rồi, còn mua thêm tã lót nữa."
"Đưa em." Lâm Ngải cầm túi đồ đi vào phòng nghỉ.