Hiên Viên Hạo Thành nhìn Tô Thanh Hiệp một hồi, rốt cục thật cẩn thận mở miệng nói: “Cha Tịch nhi, ngươi đến ăn bánh Trung thu, không phải đến mang Tịch nhi đi đúng không?” Tiểu tử này thật thông minh, vừa thấy cha mẹ Tịch nhi liền đem Tô Mộ Tịch chắn ở sau người, sợ cha mẹ nàng đem nàng đi.
Tô Thanh Hiệp sợ run một chút, không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng rốt cục ừ một tiếng. Hiên Viên Hạo Thành vừa nghe, ánh mắt phải gọi là sáng rọi vô hạn, thí điên thí điên chạy đến bên cạnh bàn cầm vài cái bánh trung thu lớn nhét vào trong tay Tô Thanh Hiệp, giống như mèo nhỏ lấy lòng nói: “Vậy ngươi mau ăn, ăn nhiều một chút, Thành nhi cũng thích nhất ăn bánh Trung thu.” Hành động ngây thơ này chọc nhiều người cười. Hạo Thành nghĩ, Cha Tịch nhi ngươi mau ăn a, mau ăn no đi, như vậy sẽ không sợ hắn mang Tịch nhi đi.
Hoàng hậu nương nương đứng xa xa nhìn cười lắc đầu, tiến đến bên tai hoàng đế nhẹ nhàng nói: “Hoàng Thượng, ngốc tử của chúng ta vờ ngớ ngẩn phạm đến trước mặt nhạc phụ tương lai của nó rồi.”
Hiên Viên Vinh Hi đương nhiên cũng thấy được, mặt uy nghiêm gợi lên nụ cười: “Hãy chờ xem!” Con hắn, chỉ có người hiểu nó mới biết được nó tốt. Nếu Tô Thanh Hiệp không khinh thường Hạo Thành, như vậy lão Thường tướng sắp về hưu có thể đem vị trí này cho hắn đảm lược. Hơn nữa có Tô Thanh Hiệp, có thể cân bằng các thế lực. Tư tâm bên trong hoàng đế cảm thấy có thể để Tô Thanh Hiệp nhiều hơn nữa quyền lợi, cho dù đến chính mình mất đi, cũng có thể che chở cho con mình cùng nữ nhi của hắn. Hiên Viên Vinh Hi bưng lên ly rượu uống một hơi cạn sạch. Đột nhiên lại nhới đến lời phụ hoàng trước khi lâm chung nói với hắn một câu: “Vì quân giả, trước ưu thiên hạ.” Hắn, có phải rất bất công với Dạ nhi không? Nhìn Lâm Ánh Nguyệt ánh mắt nhu hoà bên cạnh thở dài một cái, thôi, ai bảo Thành nhi là con của nữ nhân hắn yêu nhất. Vì nàng phế đi hậu cung, vì Thành nhi mưu tính cũng không là cái gì.
Hiên Viên Hạo Dạ ngồi ở một bên, nhìn ánh mắt dịu dàng phụ hoàng xem Lâm Ánh Nguyệt. Không khỏi cảm thấy bất bình, vì sao người phụ hoàng nhìn không phải là mẫu phi của mình. Chờ hắn ngồi lên vương vị, nhất định phải khiến Lâm Ánh Nguyệt chết không được tử tế, vì mẫu phi đòi lại tất cả.
Tô Thanh Hiệp nhìn bánh Trung thu trong tay trong chốc lát, nở nụ cười. Tấm lòng son này là không phải là thứ người thường có được, Tịch nhi có trượng phu như vậy có lẽ là may mắn, cười cười đáp: “Tạ Thành hoàng tử, thần nhất định sẽ ăn.”
“Cha, người ăn ít thôi, nữ nhi biết người không thích ăn đồ ngọt. Thành hoàng tử, không thể khó xử phụ thân Tịch nhi!” kiếp trước Tô Mộ Tịch không chú ý lắm đến sở thích của người nhà, nhưng sau khi trọng sinh mấy ngày tại Tô phủ đã nhìn ra.
“À.” Hiên Viên Hạo Thành đáng thương cúi đầu, nhìn hai cái bánh trong tay Tô Thanh Hiệp, lại thả lại bánh đang cầm trong tay lên bàn. Bộ dáng ngây ngốc, khiến cả nhà Tô gia đều buồn cười không thôi.
“Vẫn là Tịch nhi tri kỷ, cha biết.” cảm giác được nữ nhi quan tâm thật tốt, trong lòng Tô Thanh Hiệp ấm áp .
“Cảm tình muội muội chỉ nhớ rõ cha, không nhớ rõ chúng ca ca đáng thương nha. Đại ca Tam đệ chúng ta vẫn nên đi thôi, đừng ở chỗ này ngại muội muội mắt. Ô ô…” Nói xong, Tô Hồng Xán làm bộ bôi nước mắt lên khóe mắt, buồn cười phải chết.
“Nhị ca, sao huynh vẫn ngây thơ như vậy, còn như vậy Tịch nhi thực không để ý tới huynh, hừ…” Tô Mộ Tịch biết nhị ca của mình chỉ là mồm mép lém lỉnh, phụng phịu lên tiếng uy hiếp, nàng biết chiêu này nhất định hữu dụng.
“Ôi, Tiểu Tịch nhi muội muội của ta, nhị ca sai lầm rồi còn không được sao? Muộ đừng thực không để ý tới ta, nhị ca sẽ chết mất.” Quả nhiên, lập tức đầu hàng .
Đại ca Tô Hồng Diệp nhìn thoáng qua Nhị đệ không tiết tháo, thản nhiên khách sáo liếc mắt một cái nói:“Không biết xấu hổ.”
Tô Hồng Xán vừa nghe, trề môi không nói, trên đời này hắn sợ nhất chính là cha mẹ và đại ca .
“Đừng náo loạn, thật vất vả mới nhìn thấy Tịch nhi, ta còn chưa kịp nói chuyện cùng Tịch nhi, các ngươi tránh ra.” Tô Hồng Diệu đẩy đại ca nhị ca đứng ở trước mặt Tô Mộ Tịch hỏi đông hỏi tây, giành nói như lão gà mái.
“Tốt lắm, tiểu hầu tử các ngươi, một đám không để nương bớt lo.”Vương Hương Tú dù mắng, trong mắt lại đều là sủng nịch, thực thích bọn họ tại cãi nhau ngoạn náo ở trước mặt mình.
Vương Hương Tú nói lời này mới khiến Tô Mộ Tuyết dời ánh mắt khỏi người Hiên Viên Hạo Dạ, đụng đến Tô Mộ Tịch lại cố ra vẻ ngây thơ: “Tỷ tỷ, Tuyết Nhi rất nhớ tỷ, Tuyết Nhi sinh bệnh sao tỷ tỷ không đến thăm ta?” Nói xong, liền ôm lấy cánh tay Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch không dấu vết rút tay mình về, sờ sờ đầu Tô Mộ Tuyết cười đáp: “Tuyết Nhi còn nhỏ không biết, trong cung có quy củ của trong cung, không phải tỷ tỷ muốn đi là có thể đi .”
Đáng thương bĩu môi: “Hôm nay rốt cục có thể gặp tỷ tỷ, Tuyết Nhi nhớ tỷ tỷ đều muốn sinh bệnh.”
Hừ, tiện nhân kia nói gì nàng còn nhớ rõ rành mạch , Tô Mộ Tịch ngẩng đầu liếc Cận Băng Tâm vẻ mặt lạnh nhạt một cái: “Phải không? Lưu ngự y hồi cung không nói muội vì tỷ tỷ mà bệnh tương tư. Hơn nữa, nếu truyền ra ngoài, Tuyết nhi vì tỷ tỷ mà phải bệnh tương tư, về sau Tuyết nhi làm sao có thể gả ra ngoài.” Lời bên ngoài nhìn là trêu chọc, có thể nghe ra chân ý cũng chỉ có Cận Băng Tâm cùng Tô Mộ Tuyết.
Tô Mộ Tuyết sợ tới mức mở to mắt, thật sáo? Nói ra nàng sẽ không thể lập gia đình sao? Theo bản năng nhìn thoáng qua Hiên Viên Hạo Dạ, nàng rất muốn gả cho ca ca uy phong kia làm thê tử. Trong lòng Tô Mộ Tịch cười lạnh, nhanh như vậy đã nhìn trúng hắn, kiếp trước nàng bị mù, ánh mắt rõ ràng như vậy nàng lại không nhìn ra.
Cận Băng Tâm siết chặt tay, nha đầu chết tiệt kia, từ khi nào thì lanh lợi như vậy? Lập tức lại lạnh nhạt, cho ngươi đắc ý trong chốc lát! Chỉ cần chờ một lát nữa, trong mắt mọi người ngươi sẽ trở thành tiện nha đầu giết hại bào muội, đến lúc đó ta xem ngươi còn giữ bộ dạng này nữa không?
“Tốt lắm, Tịch nhi đừng trêu chọc Tuyết Nhi, huynh muội khó gặp mặt, cùng nhau đi chơi đi!” Vương Hương Tú nhìn Tô Mộ Tuyết lắc lư trước mắt liền phiền, trong lòng cũng muốn ba đứa con trai cùng Tịch nhi nhiều thân cận một chút.
Tô Mộ Tịch nhìn biểu cảm rất nhỏ trên mặt Cận Băng Tâm, nói với Vương Hương Tú:“Nương, người ta mới không muốn đi chơi, Tịch nhi muốn gặp ngoại tổ mẫu.” Nói là nói với Vương Hương Tú, nhưng ánh mắt Tô Mộ Tịch lại nhìn hoa sen đang nở kiều diễm cách đó không xa.
Vương Hương Tú dừng một chút, sờ sờ Tô Mộ Tịch đầu: “Tịch nhi, ngoại tổ mẫu thân thể không tốt, hôm nay vẫn chưa tiến cung.”
“À.” Tô Mộ Tịch bĩu môi thất vọng rồi, kiếp trước rõ ràng ngoại tổ mẫu có tiến cung. Hơn nữa ngay lúc đó, nàng bị đại đa số người trách cứ, ngoại tổ mẫu là người đầu tiên đuổi tới ôm nàng vào trong ngực vì nàng biện giải. Nhớ tới tâm của ngoại công, Tô Mộ Tịch liền đau lòng một trận: “Nương, nếu thân thể ngoại tổ mẫu không quá tốt, có thể mời nhiều người đưa ngoại tổ mẫu đến xem Tịch nhi được không?” Ở trong cung, nàng không thể tuỳ tiện đi ra ngoài.
“Được,Tịch nhi rất giống nương lúc nhỏ.” Vương Hương Tú nghe giọng nói mềm mại của nữ nhi, nhớ tới mẫu thân vì nàng cùng huynh trưởng mà sở chịu khổ. Cha có tài hoa có khát vọng, nhưng phong lưu thành tánh ở trong nhà có một đống thiếp thất thông phòng, nữ nhân được sủng ái ai không khiến mẫu thân chịu khổ. Giờ nàng cùng huynh trưởng đều đã thành gia, thân thể mẫu thân lại không tốt lắm. Nữ nhân a, có người cả đời may mắn, có người cả đời đáng thương, nương của nàng chính là người đáng thương. Nhìn Hiên Viên Hạo Thành nhìn chằm chằm Tô Mộ Tịch, trong lòng bình thường trở lại, ít nhất hắn sẽ không ba bốn nàng hầu, một lòng vì Tịch nhi của nàng.
Người một nhà còn nói một chút, Tô Mộ Tịch đã bị Giả Như Lâm lôi kéo đến ao sen bên cạnh. Tô Mộ Tịch biết Giả Như Lâm này không là người tốt, ngày thường nhiều người nói mình đáng yêu hơn nàng ta, tiểu quỷ này liền nhớ dai, lúc này biết tương lai mình sẽ gả cho ngốc tử, khẳng định là tới cười nhạo, thôi quên đi, mặc kệ nàng lôi kéo, bị nàng nói một chút cũng không chết, không cần chấp nhất với tiểu hài tử.
Quả nhiên, vừa đi đến bên cạnh ao hoa sen, vài cô nương cùng tuổi vừa thấy Tô Mộ Tịch lại đây trên mặt đều là trào phúng, dù sao mọi người đều là tiểu hài tử còn không hiểu được che giấu cảm xúc trên mặt. Hiên Viên Hạo Thành thấy Tô Mộ Tịch bị lôi đi, đương nhiên cũng đi theo sau nàng. Vài tiểu cô nương thấy thế, càng lấy ra khăn tay che miệng cười trộm.
Giả Như Lâm vừa thấy, lần đầu tiên đứng ở bên người Tô Mộ Tịch chiếm được thượng phong, lại nhìn Hiên Viên Hạo Thành lên tiếng đùa cợt: “A, Tịch muội muội, ngốc phu quân tương lai của ngươi cũng theo đến kìa.” Hừ, ta muốn cho ngươi mất hết mặt mũi.
Tô Mộ Tịch rất muốn đi lên tát nàng mấy cái, nhưng nghĩ đến cha nàng là Lễ bộ thượng thư, cùng phẩm với phụ thân mình, đắc tội với Giả thượng thư ông ta làm khó dễ sẽ không tốt lắm. Trong lòng vòng vo vài vòng, cười nói: “Phụ thân Lâm tỷ tỷ là Lễ bộ thượng thư đúng không.”
“Đương nhiên.” Giả Như Lâm ngẩng cao đầu, tư thế như là lão cha nhà ta là thiên hạ vô địch.
Tô Mộ Tịch ra vẻ đã hiểu gật gật đầu: “Nếu phụ thân Lâm tỷ tỷ là Lễ bộ thượng thư, vậy ông ta nhất định đã dạy ngươi coi rẻ người của hoàng tộc là phạm tội gì đi? Lâm tỷ tỷ nếu biết rõ mà còn cố phạm có phải tội chồng thêm tội hay không?” Ngừng một chút lại cố ý nói:“Tịch nhi phải đi thỉnh giáo hoàng hậu nương nương.” Nói xong, làm bộ kéo Hiên Viên Hạo Thành chuẩn bị đi.
Giả Như Lâm vừa nghe đã nóng nảy, bình thường nàng chỉ nói chuyện âm hiểm một chút thôi, từ lúc nào Tô Mộ Tịch lại biến thông minh như thế? Lôi kéo Tô Mộ Tịch khẩn cầu nói: “Tịch muội muội, Lâm tỷ tỷ chỉ nói giỡn với muội, muội trăm ngàn lần đừng nói với Hoàng Hậu nương nương.” mọi người bên cạnh đang cười nhạo, lúc này nghe Tô Mộ Tịch nói liền sợ tới mức hồn cũng chưa hoàn, Thành hoàng tử này đúng là một ngốc tử, nhưng người ta là hoàng tử, thân phận cao quý hơn bọn họ bao nhiêu lần.
“Mặc kệ ngươi nói có giỡn không hay, lập tức hành lễ xin lỗi Thành hoàng tử.” mặt nhỏ của Tô Mộ Tịch trầm xuống, liếc mắt cảnh cáo người chung quanh một cái. Đời này chỉ cần có nàng, ai cũng đừng nghĩ cười nhạo Hiên Viên Hạo Thành trước mặt nàng.
Giả Như Lâm cắn chặt răng, không tình nguyện hành lễ không giống cung lễ: “Thần nữ biết sai rồi, thỉnh Thành hoàng tử thứ tội.” Hừ, Tô Mộ Tịch dám khiến nàng thỉnh tội với một đứa ngốc, đợi lát nữa để đại ca báo thù cho mình.
Hiên Viên Hạo Thành biết Tịch nhi như vậy làm vì bảo hộ mình, hắn không thể để Tịch nhi mất mặt, cố lấy dũng khí học bộ dáng mẫu hậu giáo huấn người: “Lần này tha cho ngươi, lần sau nghiêm trị không tha.” Vốn xuất thân từ hoàng gia, bộ dáng học được quả thật có vài phần uy nghiêm.
Tô Mộ Tịch nghe xong cũng có chút kinh ngạc, ai nói hắn ngốc, tới thời điểm còn biết đáp lời như vậy, chính mình thật đúng là xem thường hắn.
“Tỷ tỷ, Lâm tỷ tỷ biết sai lầm rồi cho dù…” Tô Mộ Tuyết không biết từ chỗ nào đi ra, dịu dàng giả trang người tốt nói.
Tô Mộ Tịch vừa thấy, Cận Băng Tâm quả nhiên đứng ở phía sau cách đó không xa. Tô Mộ Tuyết thấy Tô Mộ Tịch không lên tiếng trả lời, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Hơn nữa Lâm tỷ tỷ cũng nói không sai, nếu nháo lên tỷ tỷ sẽ bị người ngoài cười nhạo.”
Hai người vừa nói, Tô Mộ Tịch đương nhiên biết lời vừa rồi có ý gì, nhưng mà giờ nàng có việc quan trọng hơn phải làm, lười cùng các nàng so đo mấy động tác nhỏ kia. Lạnh lùng liếc Tô Mộ Tuyết một cái, kéo Hiên Viên Hạo Thành rời khỏi ao hoa sen.
Cận Băng Tâm vừa thấy nàng muốn rời đi, trong lòng sốt ruột, nàng đi rồi thì kế hoạch của mình làm sao bây giờ? Xúc động nói: “Đại tiểu thư.” Kêu ra khỏi miệng liền hối hận, bởi vì nàng không biết nói cái gì.
“Sao nào, Băng di có chuyện gì?” Tô Mộ Tịch quay đầu, liếc Cận Băng Tâm một cái.
“Nô tỳ muốn nói, đại tiểu thư không cùng nhị tiểu thư chơi một chút sao? Các ngươi thật lâu không gặp .”
Chặn đường ta để tỷ muội gặp mặt, nhìn mà Tô Mộ Tịch đều muốn phun, thật là giả mù sa mưa, Tô Mộ Tịch biết không sớm rời đi thì thanh danh mình sẽ bị huỷ, liền nói: “Hoàng hậu nương nương còn chờ Thành hoàng từ và ta, giờ ta không có thời gian để chơi.” Cận Băng Tâm, ngươi cứ yên tâm đi đi! Ta sẽ xóa hết chút áy náy còn lại của cha ta đối với Cận gia mới có thể từ từ thu thập ngươi.
Nhìn Tô Mộ Tịch đi xa, Cận Băng Tâm khẽ cắn môi. Đáng chết, vì sao từ lúc đụng đầu Tô Mộ Tịch mỗi lần nàng tính kế đều thất bại. Mắt thấy động tác của Vương Hương Tú mấy ngày nay, Tô phủ sợ là không thể dung nàng nữa. Nhưng nàng không cam lòng, nàng không muốn gả cho nam nhân nàng không thương một lần nữa, nàng thích lão gia, dù làm thiếp cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà, nếu nàng không theo, Vương Hương Tú muốn hại chết nàng dễ như bóp chết một con kiến vậy. Nàng ta không phải lão gia, sẽ không vì Cận gia mà nương tay với mình. Nghĩ đến đây, biệt viện ở Lệ thành nàng không thể ở, biệt viện kia là đồ cưới của Vương Hương Tú, người quản thôn trang đương nhiên cũng là người của nàng ta. Giờ không thể tính kế Tô Mộ Tịch, dược trên người Tuyết nhi cũng không sai biệt lắm sẽ phát tác, làm thế nào cho tốt đây?
Đột nhiên, gặp Giả Như Lâm đứng ở một bên bĩu môi mất hứng, trong đầu chợt lóe linh quang, Giả gia phú quý có thể sánh bằng Tô phủ. Giả Nhữ Sinh là Lễ bộ thượng thư, Tuyết Nhi bị nữ nhi của hắn đẩy xuống ao hắn sẽ làm gì, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, nàng không tin Giả Nhữ sinh dám mặc kệ, nghĩ liền khom người nhặt lên một viên đá tròn vo trên mặt đất. Tô Mộ Tịch đứng cách ao hoa sen rất gần, Giả Như Lâm giờ mới lấy lại tinh thần, gặp Tô Mộ Tịch đi rồi liền vội vàng đi đến trước mặt Tô Mộ Tuyết. Cận Băng Tâm vốn cách Tô Mộ Tuyết không xa, tìm được cơ hội không người chú ý nơi này, cầm viên đá trong tay quăng đến Giả Như Lâm dưới chân.
“A” “Bùm” một tiếng, Cận Băng Tâm lập tức kêu to cứu mạng, gặp mọi người đều chú ý nơi này mới nhảy xuống ao. Giả Như Lâm nhìn chính tay mình, nàng, nàng không muốn đẩy Tô Mộ Tuyết xuống, tại sao, tại sao lại như vậy? Là Tô Mộ Tuyết tự ngã xuống, đúng, là chính nàng ngã xuống …
Nước ở ao hoa sen vốn không sâu, căn bản không quá đầu Cận Băng Tâm. Nhưng nàng tìm kiếm hơn thời gian một ly trà mới kéo Tô Mộ Tuyết lên. Vài tiểu cung nữ đi ôm Tô Mộ Tuyết vào nội điện Minh Nguyệt Cung, đổi quần áo trước đã.
Lúc này trên bờ vây đầy người, lão Thừa tướng vẻ mặt uy nghiêm: “Sao lại thế này?”
Có một đại tiểu thư lá gan to chỉ vào Giả Như Lâm, lắp bắp lên tiếng nói: “Là… Là nàng đẩy Tô Mộ Tuyết … Đẩy xuống nước…” Nghe được tiếng Tô Mộ Tuyết rớt xuống nước, các nàng đều nhìn thấy Giả Như Lâm vươn tay, khẳng định là nàng đẩy Tô Mộ Tuyết xuống .
Giả Như Lâm đã sớm bị dọa choáng váng, nghe người khác nói nàng đẩy, không ngừng lên tiếng phủ nhận: “Không phải ta, ta không có đẩy nàng. Không phải ta đẩy , ta không có đẩy nàng…”
Lúc này các phu nhân tiểu thư xem diễn bên cạnh đều lên tiếng thảo luận.
“Giả tiểu thư này ngày thường tính tình kiêu ngạo bốc đồng, không ngờ dám làm ra chuyện bực này.”
“Trời ạ, tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy, tương lai nhà ai còn muốn thú cô nương này về.”
“Ai, ta nói các ngươi nói ít nhất vài câu, đừng để nàng nhớ kỹ, cha nàng là Lễ bộ thượng thư đó. Đến lúc đó cha nàng nghe được, cẩn thận hắn nói vài câu trước mặt hoàng thượng thì nam nhân nhà các ngươi một quyền cũng không đỡ nỗi.”
“…” Im lặng trong chốc lát, nhưng lại không có ai đứng ra bênh vực.
Lúc này, Tô Thanh Hiệp và Vương Hương Tú cùng toàn gia nhân còn có Giả thượng thư mới chạy lại đây. Nhìn thấy như vậy, Giả Thượng thư liền nói nữ nhi của mình sẽ không làm loại chuyện này. Tô Thanh Hiệp coi như bình tĩnh lên tiếng nói: “Tới nội điện trước, xem tình huống Tuyết nhi như thế nào đã.”
Vừa nghe như vậy, lúc này đoàn người mới đến nội điện. Tô Mộ Tịch lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành đi cuối cùng, nghe người người phía trước chỉ trích. Cười lạnh một cái, kiếp trước đều là nàng phải chịu những điều này. Mà lúc đó nàng cũng thực sự tin mình đẩy Tô Mộ Tuyết, còn để nàng ta ở lại trong cung để thái y điều trị một đoạn thời gian. Nhưng không biết, lần này nàng có còn giống kiếp trước hay không. Hẳn là không giống, lúc này người đẩy nàng ta không phải là mình. Cận Băng Tâm kia nhất định có tính toán khác.
Việc này kinh động đến hoàng hậu nương nương, nàng nghĩ Tô Mộ Tuyết là Tịch nhi muội muội, liền thỉnh thái y đến bắt mạch cho Tô Mộ Tuyết. Đoàn người đều nhìn thái y, nếu Tô Mộ Tuyết không có việc gì thì thôi, nếu có… Giả Như Lâm này coi như xong.
Thái y bắt mạch xong nhíu mày suy nghĩ nửa ngày mới hành lễ nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng hoàng hậu nương nương, Tô nhị tiểu thư trước đó vài ngày vốn bị phong hàn, hôm nay lại ngâm nước bẩn, sợ là bị viêm phổi.” Nhưng thái y thấy có chút kỳ quái, chỉ mới xuống nước một chút, vì sao triệu chứng viêm phổi liền hiện ra? Lời này đương nhiên hắn không dám nói ra, bằng không Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương sẽ nghĩ y thuật của hắn không tinh, đến lúc đó phiền toái đến thân nên vẫn ít lời thì tốt hơn. Cận Băng Tâm biết điểm này mới kê đơn Tô Mộ Tuyết.
Viêm phổi, bệnh này không phải là có thể trị dứt, hoàng hậu nương nương vừa nghe liền hỏi nói:“Thái y, phải làm như thế nào mới tốt?”
“Vi thần khai phương thuốc, tốt nhất tìm một biệt trang để Tô nhị tiểu thư im lặng tĩnh dưỡng, bệnh này sợ là phải ba năm đến năm năm mới có thể trị dứt.” Thương kịp phế tì, chậm thì ba năm lâu thì năm năm!
Để thái y lui xuống, Hiên Viên Vinh Hi mới trầm giọng hỏi: “Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai tới nói cho trẫm.” Hắn đã cướp đi một nữ nhi của người ta, nếu Tô Mộ Tuyết gặp chuyện không may trong hoàng cung, Tô Thanh Hiệp còn có thể trung tâm với mình mới là lạ.
Lão Thừa tướng đứng dậy: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, người nọ là do Giả thượng thư thiên kim đẩy xuống.” Giả thượng thư này, ngày thường ông nhìn hắn đã thấy khó chịu, đã sớm muốn ra tay, cuối cùng giờ cái cũng tìm được cơ hội .
“Không phải ta, không phải ta…” Giả Như Lâm sợ muốn chết, không thừa nhận chính mình đẩy Tô Mộ Tuyết.
Giả Nhữ Sinh vừa thấy Giả Như Lâm như vậy liền biết nhất định là nữ nhi nhà mình gây rắc rối liền bùm một tiếng quỳ xuống: “Thần giáo nữ không nghiêm, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.” Nha đầu chết tiệt kia, trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn. Giờ lão Thừa tướng đang muốn từ quan, đúng là cơ hội tốt để thăng quan, bị nha đầu chết tiệt này náo như vậy, Hoàng Thượng khẳng định sẽ không coi trọng hắn.
“Thôi, này chuyện là gia sự của các ngươi, trẫm không tiện nói, Tô thượng thư chính ngươi nhìn mà làm.” Trung thu vốn là ngày hội vui vẻ, bị những người này huyên náo như vậy, tâm tình đều không có. Lôi kéo Lâm Ánh Nguyệt, hai người liền hồi Quan Sư cung .
Cung đưa hoàng đế xong, Tô Thanh Hiệp còn chưa nói gì, Giả Nhữ Sinh đã đứng ở trước mặt hắn thỉnh tội:“Thanh hiệp huynh, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bọn nhỏ chơi với nhau va chạm đụng phải là điều khó tránh khỏi. Bằng không hay là như vậy, để tiểu đệ chọn một tòa biệt trang chiếu cố lệnh thiên kim, đến khi bệnh của nàng khỏi hẳn mới thôi.” Bệnh viêm phổi sợ là muốn hắn không ít bạc.
“Này…”
“Cho tiểu đệ thiếu huynh một cái nhân tình.”
“Cũng tốt.” Để Tô Mộ Tuyết rời khỏi mắt mình cũng tốt, chút áy náy với Cận gia đã sớm bị các nàng cọ trôi hết.
Cận Băng Tâm vừa thấy mục đích đã đạt được, quỳ trước mặt Tô Thanh Hiệp mắt ngấn nước mắt khẩn cầu: “Lão gia phu nhân, thỉnh ngài để nô tỳ đi theo chiếu cố nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư là do nô tỳ nhìn lớn lên, nô tỳ lo lắng nàng ở một mình không ai chăm sóc.” Nhiều người nhìn như vậy, chúng phu nhân tiểu thư thích nhất là trung tâm, nhất định nói giúp mình.
Quả nhiên, vừa nghe có người đã nói, đều khen Cận Băng Tâm tốt bụng, khen Cận Băng Tâm trung tâm linh tinh …
“Cha, Tuyết Nhi nàng…” Tô Hồng Diệp cùng Tô Hồng Xán muốn để Tô Mộ Tuyết hồi Tô phủ, miễn cho người khác nói Tô gia ngay cả nữ nhi cũng nuôi không nổi.
Tô Thanh Hiệp gật gật đầu, cùng nhau đi coi như sạch sẽ: “Cha tự có chừng mực, các ngươi không cần nhiều lời.”
Tô Mộ Tịch xem hết thảy vào trong mắt, đã biết Cận Băng Tâm muốn làm gì. Vẻ mặt đau lòng tiêu sái đến bên người Cận Băng Tâm: “Băng di, cha đã đồng ý ngươi mau đứng lên đi! Trên mặt đất lạnh.” Lập tức lại nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Ngươi muốn mang Tô Mộ Tuyết đi Lệ thành đi! Ngươi nghĩ rằng ngươi muốn làm gì ta không biết sao? Nhưng ta cho các ngươi đi làm muốn xem ngươi có thể biến nàng thành bộ dáng gì, nàng, nhất định vĩnh viễn không thể so với ta. Còn có, tốt nhất nên thu hồi tâm tư của ngươi một cách cẩn thận, cha ta không phải là người ngươi có thể chạm vào, bằng không tương lai ngươi hồi hoàng thành, Tô Mộ Tịch ta sẽ có biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết.”
Cận Băng Tâm nghe xong Tô Mộ Tịch nói mở to hai mắt nhìn, nàng làm sao có thể biết? Những lời này ngay cả Tuyết Nhi nàng cũng chưa từng nói. Vì sao nàng cảm thấy Tô Mộ Tịch thật đáng sợ, giống như quỷ cái gì cũng biết hết. Cận Băng Tâm bị Tô Mộ Tịch nói sợ tới mức thật lâu còn chưa hoàn hồn, trong lúc thất thần bị người lôi kéo lên xe ngựa hồi phủ.
Tô Mộ Tịch nhìn xe ngựa rời đi, biểu tình trên mặt khó lường. Cận Băng Tâm, Tô Mộ Tuyết, Tô Mộ Tịch ta chờ các ngươi trở về, xem các ngươi có thể làm ra sóng gió gì? Để các ngươi tưởng mình có thể trèo lên thật cao, nhưng không ngờ lại rơi xuống địa ngục, đây mới là điều khiến cho người ta sống không bằng chết. Cận Băng Tâm, Tô Mộ Tuyết, ác mộng kiếp trước của ta là kết cục của các ngươi kiếp này, ta sẽ không để các ngươi giải thoát dễ dàng như vậy.
“Tịch, Tịch nhi.” Cảm giác được hận ý dọa người trên người Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Hạo Thành lắc lắc Tô Mộ Tịch.
Tô Mộ Tịch nhìn Hiên Viên Hạo Thành vẻ mặt lo lắng, lại một lần nữa cảm tạ trời cao để nàng có thể trọng sinh.