• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trucxinh

Mùng 6 tháng 7, Tô phủ trên trên dưới dưới, trong trong ngoài ngoài, cơ hồ muốn lật tung cả phủ lên. Tuy rằng hoàng thượng tuyên chỉ nói : “Tô Mộ Tịch tiến cung làm bạn với Thành vương gia, nhưng nói khác hơn thân phận tương lai của nàng là hoàng tử phi. Hơn nữa, đã từng nói qua với Tô Thanh Hiệp, Tô Mộ Tịch tiến cung là dùng nghi thức tiểu thư cao nhất của hoàng gia Hiên Viên vương triều. Sẽ không để nàng phải chịu ủy khuất. Đợi đến lúc Tô Mộ Tịch đến tuổi cập kê, sẽ cử hành đại hôn với Thành hoàng tử”. Cho nên, trên dưới Tô phủ cũng phải hảo hảo chuẩn bị, không dám khinh xuất. Mà Tô Mộ Tịch đâu? Nàng đang theo Vương Hương Tú học lễ nghi cung đình. Những việc rắc rối rườm rà này làm sao nàng có thể học nổi, nhưng mà vì làm cho mẫu thân yên tâm, nàng mới giả vờ giả vịt học.

Vương Hương Tú thấy Tô Mộ Tịch chăm chú theo nàng học hỏi, trong lòng cũng không còn trách bọn họ muốn đưa nàng vào cung nữa. Chỉ là, trong lòng đột nhiên thấy ê ẩm , có chút tư vị không đành lòng. Ngồi xổm xuống, đem nàng ôm vào lòng mình Tô Mộ Tịch không hề cử động, có lẽ mẹ con tâm linh tương thông. Nàng có thể cảm nhận được nỗi khổ sở của mẫu thân, tay nhỏ bé vỗ nhẹ lưng của nàng, an ủi nàng. Kiếp trước, nàng thật là khờ, cư nhiên lại nghĩ mẫu thân không thương nàng.

“ Tịch nhi, vào cung rồi phải chiếu cố chính mình thật tốt. Nhất định phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, cùng các công chúa, hoàng tử hòa hợp sống thật tốt. Chỉ cần nương có thời gian, sẽ tiến cung thăm ngươi.” Vương Hương Tú cẩn thận dặn dò nàng, muốn nàng hảo hảo chiếu cố chính mình, không thể tùy hứng linh tinh trong lời nói.

Tô Mộ Tịch lẳng lặng nghe mẫu thân dặn dò chính mình, hốc mắt hồng hồng, trong lòng ê ẩm. Cái mũi nức nở một chút, mới lên tiếng an ủi : “ Nương, con biết rồi. Con vào cung, nếu như người nhớ con, có thể mời Nhược Mai tỉ tỉ đến làm khách trong phủ, nàng sẽ rất vui, cũng có thể thay nữ nhi bồi người, còn có, hãy đối xử tốt với phụ thân và ca ca không cần lo cho nữ nhi. Nếu như mụôi mụôi có chuyện gì, nương nên để ý nhiều hơn, đừng để cho cha phải bận lòng nhiều.” Mỗi một câu nói, nàng đều có mục đích, chỉ mong mẫu thân có thể hiểu thì tốt rồi. Kiếp trước, vì chuyện của nàng làm cho nương đối với cha có chút hiểu lầm, cho nên mới có thể tạo cơ hội cho tiện nhân Cận Băng Tâm thừa cơ nhảy vào.

“ Ngươi, nha đầu kia, tỏ ra già dặn như vậy làm gì. Nương biết ngươi vẫn là một đứa con nít, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Vương Hương Tú cũng hiểu Cận Băng Tâm có gì đó là lạ, không nên để tướng công của mình quá thân cận với nàng ta. Thu hồi tâm trí, đau lòng ôm nữ nhi của mình. Cảm thấy nữ nhi sau lần bị thương đó thông minh hơn rất nhiều, cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều, như vậy cũng tốt, tính tình này vào cung sẽ không chịu thiệt thòi. Nhưng, nàng lại không hy vọng Tịch nhi như vậy, hài tử thì nên hưởng thụ sự vui vẻ đúng tuổi của mình.

“Ân, người ta chính là lo lắng mẫu thân thôi!” Tô Mộ Tịch yêu sủng nói xong, còn nhẹ nhàng lắc lắc thân mình. Nàng như vậy, làm cho Vương Hương Tú đau lòng hơn : “ Tịch nhi, con càng như vậy, nương càng không muốn rời xa con, ngày mai sẽ không muốn con rời đi.” . Trước kia, nữ nhi không thân thiết với nàng, nhưng hiện tại…. Vương Hương Tú muốn giữ chặt nữ nhi bên mình, không muốn cho bất luận kẻ nào cướp đi.

“ Nương, con sẽ trở về mà!” Tô Mộ Tịch chu cái miệng nhỏ nhắn, tiếp tục làm nũng với mẫu thân. Tô Mộ Tịch thích ở chung với mẫu thân, với người nhà của mình, cảm giác này, kiếp trước nàng đã bỏ lỡ rất nhiều.

“ Chúng ta không biết, Tịch nhi lại làm nũng với nương a!” Vài ca ca đi tới, cũng không biết là ai lên tiếng trêu chọc. Cười, liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó cung kính hành lễ với Vương Hương Tú “ Nương.”

“ Các con mau đến đây. Có chuyện gì cứ nói hết đi. Mai mụôi mụôi phải vào cung rồi.” Vương Hương Tú từ ái vẫy tay, gọi ba con trai đi đến trước mặt. Ba đứa nhỏ lập tức đi đến, nhìn chúng chiều cao không đồng đều. Vương Hương Tú lộ ra nụ cười vui mừng. Đây là con của nàng, thật giống cha của bọn chúng ….

Cuối cùng cũng đến mùng 7 tháng 7 . Người nhà lưu luyến đưa tiễn không rời, Tô Mộ Tịch đi phía trước, bị Tô Thanh Hiệp ôm lên : “Tịch nhi, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, nếu có cơ hội cha sẽ vào cung thăm con.”

Tô Mộ Tịch gật đầu : “Cha, Tịch nhi biết rồi. Người hãy chăm sóc tốt cho mẫu thân và ca ca, đại sự quan trọng, chuyện trong nhà không cần lo lắng, nương sẽ xử lý tốt. Còn nữa, quan trọng nhất là không được tìm di nương cho con. Bằng không, Tịch nhi sẽ hận cha cả đời a!” Đi phía trước, Tô Mộ Tịch không quên dùng thanh âm non nớt của mình uy hiếp.

Tô Thanh Hiệp vừa bực mình, vừa buồn cười nhéo nhéo cái mũi của nàng : “ Nha đầu kia, cha thề với trời, tuyệt đối sẽ không tìm di nương cho con, cha đời này chỉ có một nữ nhân là mẹ của con, được chưa?” Nói xong, thâm tình liếc nhìn Vương Hương Tú một cái.

Sau khi phụ thân nói xong, Tô Mộ Tịch liếc nhìn Cận Băng Tâm một cái. Cận Băng Tâm ta xem ngươi sẽ làm được gì? Ôm một hồi lâu, Tô Thanh Hiệp mới thả Tô Mộ Tịch xuống, để cho nàng bước lên phía trước. Người một nhà đều 2 mắt đẫm lệ tiễn nàng, nhưng Tô Mộ Tuyết lại cao hứng, về sau. Tô gia chỉ có một mình nàng là nữ nhi.

Tô Mộ Tịch ngồi trên một xe ngựa xa hoa, nhìn khung cảnh ngoài phố thông qua sa liêm ( màn cửa xe ngựa) đến xuất thần. Hoàng cung, có phải giống như kiếp trước?. Còn ngốc tử kia… Thân thể có khỏe hay không? Không bao lâu nữa, có thể gặp được hắn rồi. Hôm nay, mình nhất định sẽ không làm xấu mặt. Mình đã không cáu kỉnh với mẫu thân, cũng không có không học lễ nghi, cũng sẽ không thất lễ trước điện của hoàng hậu nương nương. Nghĩ đến đây, mày nhỏ của nàng nhíu lại một chút, đợi lát nữa nhất định phải hết sức cẩn thận. Nghe được tiếng hâm mộ cùng trào phúng bên ngoài xe ngựa. Tô Mộ Tịch chỉ lộ ra nụ cười nhạt. Kiếp này, sẽ không có bất kì ai có thể dao động quyết tâm bảo vệ ngốc tử của nàng. Sau khi mất đi, mới biết quý trọng. Nhưng nàng may mắn hơn, bởi vì nàng có thể trọng sinh .

Xe ngựa rốt cục cũng ngừng lại. Tim của nàng đập thật nhanh, không bao lâu nữa có thể gặp ngốc tử rồi. Thân mình nho nhỏ, một thân hồng y diễm lệ, tay đặt trên tay của ma ma để người ta dìu nàng xuống xe ngựa. Tô Mộ Tịch cẩn thận nhìn, sợ chính mình không cẩn thận sẽ ngã sấp xuống. Một đường đi, nhìn hoàng cung vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tâm kích động, thật lâu không thể bình tĩnh lại. Đi được một lát, đã đến Quan Sư Cung của hoàng hậu.

Đế hậu ngồi ngay ngắn ở phía trên, uy nghiêm làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Tô Mộ Tịch bình phục tâm tình, chậm rãi bước tiêu sái đến trước mặt 2 người, hành lễ theo quy củ: “Thần nữ Tô Mộ Tịch bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”

Hoàng đế vừa thấy, vừa lòng gật gật đầu: “Bình thân.”

Nghe được Hoàng Thượng cho phép, Tô Mộ Tịch mới đứng lên. Lần này, cuối cùng nàng cũng không mắc sai lầm. Khẽ nâng đầu lên, nhìn thấy hoàng hậu vừa lòng gật gật đầu, tâm tình lo lắng mới có thể buông lỏng.

Lâm Ánh Nguyệt nhìn Tô Mộ Tịch cùng với lễ nghi vừa rồi của nàng, phi thường vừa lòng. Vẫy tay áo, ra hiệu, lại đọc thánh chỉ lần nữa. Tô Mộ Tịch lại quỳ xuống : “ Tô Mộ Tịch tiếp chỉ.”

Lâm Ánh Nguyệt thấy nàng không lộ vẻ mặt bất mãn, mới lên tiếng nói : “ Tịch nhi, đứng lên đi. Cung nữ này tên Xảo Tâm, về sau, ban nàng cho ngươi. Còn mấy tiểu cung nữ nữa, sẽ theo ngươi về Thần Hi cung.”

“ Thần nữ tạ hoàng hậu nương nương ban thưởng.” Hơi cúi người, Tô Mộ Tịch mở miệng tạ ơn.

Thần Hi cung, vừa nghe cái tên này. Tâm niệm của Tô Mộ Tịch khẽ động Lâm Ánh Nguyệt vốn định bảo Tô Mộ Tịch sửa lại gọi nàng là mẫu hậu, nhưng tạm thời cũng không nên vội vàng. Đợi nàng học xong lễ nghi cung đình, sau đó sửa lại cũng không muộn.

“ Xảo Tâm, trước mang Tô tiểu thư đi gặp Thành hoàng tử.”

“Thần nữ bái biệt Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương.”

Sau khi thi lễ bái biệt, Tô Mộ Tịch mới cùng Xảo Tâm rời khỏi Hai người đi xa, Lâm Ánh Nguyệt nhìn Hiên Viên Vinh Hi nói: “Tô Mộ Tịch này thật sự hiểu lễ nghi, Tô phu nhân dạy dỗ nàng thật tốt, tuổi còn nhỏ mà đã có thể tự nhiên như thế.”

“ Ân. Cứ chờ xem.” Hiên Viên Vinh Hi không muốn nhiều lời, dù sao cũng mới gặp có 1 lần

Nhìn đại môn cung điện nguy nga trước mặt, Tô Mộ Tịch thất thần một chút, Xảo Tâm nhắc nhở mới theo nàng vào trong. Sau khi vào trong, một hàng cung nữ, thái giám đều cùng nhau hành lễ với Tô Mộ Tịch : “Nô tỳ ( nô tài) tham kiến Tô tiểu thư.” Dẫn đầu là Tống ma ma và Đinh ma ma.

Tô Mộ Tịch hơi hơi đáp lễ : “Về sau xin hai vị ma ma chỉ giáo nhiều hơn, bây giờ xin Đinh ma ma mang ta đi gặp Thành hoàng tử trước.” Tống ma ma là người của Hiên Viên Hạo Dạ, Tô Mộ Tịch bây giờ không muốn để ý đến nàng. Nhớ kiếp trước, khi không có Đinh ma ma, Tống ma ma ma không ngừng nói Hiên Viên Hạo Dạ tốt đẹp như thế nào. Khi đó, có lẽ là do quá nhỏ, nên không phát hiện nàng dụng tâm kín đáo.

“Dạ vâng, tiểu thư, mời đi theo ta.” Đinh mama rất vừa lòng, không giống như những tiểu thư khác nàng từng gặp. Gặp ma ma các nàng, bọn họ toàn lộ ra bộ dáng cao ngạo. Đi vào bên trong, Đinh ma ma ôn hòa nói : “ Tiểu thư, hoàng tử lúc này chắc là đang dùng dược, xin người cứ ở trong này chờ một chút.” Hoàng tử lúc này bệnh không thể xuống giường, trong phòng toàn mùi thuốc, Đinh ma ma sợ Tô Mộ Tịch đi vào sẽ sinh ra phản cảm nên lên tiếng ngăn cản.

“ Đinh ma ma, không sao đâu.” Tô Mộ Tịch có chút chờ không kịp, muốn sớm nhìn thấy ngốc tử kia. Thấy nàng khăng khăng, Đinh ma ma cũng không nói nhiều, đem nàng đưa vào nội điện. Đi vào, mùi thuốc nồng đậm xộc vào mũi của nàng, suýt nữa làm cho nàng bị sặc. Tô Mộ Tịch đi đến trước giường, hành lễ : “ Tô Mộ Tịch tham kiến Thành hoàng tử.”

Nghe được thanh âm của người khác. Hiên Viên Hạo Thành mở đôi mắt trong suốt nhìn nàng, thanh âm non nớt, mềm mại vang lên: “Ngươi là ai?” Sau đó im lặng trong chốc lát, nghe nàng gọi là Tô Mộ Tịch, nhãn thần sáng lên: “Ân, ta biết rồi. Mẫu hậu nói Tô Mộ Tịch sau này sẽ là hoàng tử phi của Thành nhi, sẽ chơi với Thành nhi cả đời, có thật không?” Một tiếng này, làm cho Tô Mộ Tịch suýt khóc. Trong lòng không biết nên biểu đạt thế nào, cao hứng, mất mát, ê ẩm, ngọt ngào.

Bắt gặp 2 cung nữ đang nhìn mình. Tô Mộ Tịch thu lại tâm tình, sau đó tiếp nhận chén thuốc trong tay nha hoàn, vừa uy hiếp Hiên Viên Hạo Thành uống thuốc vừa kiên định trả lời: “Ân, chỉ cần Thành hoàng tử hảo hảo uống thuốc là được.”

Nhìn thấy hốc mắt hồng hồng của Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Hạo Thành vừa vội, vẻ mặt ủy khuất: “ Vậy vì sao ngươi lại khóc? Có phải ngươi không muốn chơi cùng Thành nhi hay không? Ta rất ngoan, sẽ không khi dễ Tịch nhi… Ngươi, ngươi đừng không chơi với Thành nhi có được không?”

Nghe hắn sốt ruột biện bạch, Tô Mộ Tịch bật cười: “Tịch nhi không hề không muốn chơi với Thành hoàng tử, chỉ là gặp được ngươi, Tịch nhi rất cao hứng, có chút nhớ nhung nên khóc thôi…” Người này, vẫn ngốc như vậy, nhưng vì sao ngốc lại đáng yêu như vậy.

Thấy nàng không tức giận, hắn giống như con cún nhỏ, mở to 2 mắt đáng yêu nhìn nàng: “Thật, thật sao?”

“Thật sự, không lừa ngươi.” Tô Mộ Tịch gật đầu, cố gắng áp chế tâm sắp bay khỏi lồng ngực, nhìn tiểu tử đáng yêu như vậy, nàng thật muốn ôm vào trong ngực.

Đinh ma ma đã nhìn thấy hết mọi chuyện, biết rõ Tô Mộ Tịch không có khinh thường Thành hoàng tử, nên yên tâm. Trong lòng âm thầm quyết định, sẽ dạy tốt lễ nghi trong cung cho Tô Mộ Tịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK