Thời gian lại qua hai ngày, Tô Mộ Tịch đếm từng ngày từng ngày trôi qua. Lúc này, nàng đang ngồi trong đình hóng mát, đếm sao, suy nghĩ một vài chuyện.Thời gian tiến cung ngày càng gần, nàng sẽ gặp tên ngốc kia, không biết thân thể hắn có khỏe không? Lại rối rắm, nàng đi rồi, Tô gia có thể suy bại như kiếp trước không. Nữ nhân Cận Băng Tâm đó, cho dù nàng có sống lại một kiếp, vẫn không thể hiểu rõ nàng ta. Rõ ràng chỉ là một nữ tử nhà nghèo, nhưng lại có khí chất như tiểu thư khuê các, hơn nữa còn thủ đoạn đầy mình.
“Hù….” Tô Hồng Diệu đột nhiên xuất hiện phía sau Tô Mộ Tịch, cố ý làm một cái mặt quỷ, dọa Tô Mộ Tịch giật mình.
“A….Tam ca, huynh làm muội sợ muốn chết.” Tô Mộ Tịch ôm ngực, nhỏ giọng trách móc.
“Tịch nhi, thực xin lỗi.” Thấy muội muội bị mình dọa sợ không nhẹ, Tô Hồng Diệu lập tức cúi đầu lên tiếng xin lỗi.
Thấy ca ca nhà mình xin lỗi, Tô Mộ Tịch kéo Tô Hồng Diệu qua thủ thỉ: “Tam ca, huynh ngồi đi, muội có chuyện muốn nói với huynh.” Tam ca khẳng định rất đáng tin, hơn nữa tam ca lại học cùng thái tử, có thể tùy thời tiến cung. Nàng cũng có thể tùy thời tìm ca ca để biết thêm tình hình trong nhà.
Cởi áo ngoài, khoác lên người Tô Mộ Tịch, Tô Hồng Diệu mới ngồi xuống cạnh nàng: “Mệnh lệnh của Tịch nhi nhà ta, ca ca nhất định làm theo.” Nói xong, đưa tay vuốt vuốt tóc Tô Mộ Tịch.
Nghe lời nói như vậy, khiến Tô Mộ Tịch hoảng hốt một chút. Kiếp trước, trước khi nàng tiến cung, ca ca cũng nói với nàng những lời này. Khi đó nàng nghĩ có lẽ Tam ca chỉ nói giỡn, sau đó, Tam ca lại thật sự vì nàng mà mất mạng. Trong lòng Tô Mộ Tịch hoảng hốt, giữ chặt cánh tay Tô Hồng Diệu: “Tam ca, Tịch nhi không cần huynh làm theo. Nếu Tịch nhi làm sai chuyện gì, huynh nhất định phải nghiêm khắc giáo huấn muội, không thể nhượng bộ, sẽ làm hư Tịch nhi.”
Giữa trời đêm, trong mắt Tô Hồng Diệu lóe lên một tia sủng nịch: “Muội là muội muội của ta, ta sao có thể không cưng chiều muội được? Mặc kệ muội làm gì, ta cũng đều nguyện ý chịu trách nhiệm thay muội. Chờ Tam ca có năng lực, nhất định sẽ mang muội ra khỏi hoàng cung.”
Tô Mộ Tịch còn có thể nói gì đây? Có một ca ca bao che khuyết điểm cho nàng như vậy, nhưng, vì sao dù là kiếp trước hay kiếp này, ca ca đều đối xử tốt với nàng như vậy? Tô Mộ Tịch lập tức hỏi: “ Hừ, ai biết có phải huynh đang nói dối hay không. Tam ca, vậy vì sao huynh không sủng Tuyết nhi như sủng muội?”
Tô Hồng Diệu gãi đầu, nói thật, chính hắn cũng không biết. Mặc kệ Tịch nhi đanh đá tùy hứng cũng tốt, Tuyết nhi nhu thuận lanh lợi cũng thế, hắn chỉ là cảm thấy Tịch nhi mới là người hắn nên cưng chiều. Tuyết nhi, hắn vẫn luôn cảm thấy vị muội muội này không hề đơn giản, khiến hắn không yêu thương nổi. Hơn nữa, hắn vẫn cảm thấy Tịch nhi mới là muội muội ruột của mình, giơ tay xoa đầu Tô Mộ Tịch, nói: “Bởi vì…….Ta cũng không biết.”
“Tam ca, không biết cũng không sao, mấy ngày nữa, Tịch nhi tiến cung rồi, huynh quan sát tình hình trong nhà, khi nào huynh tiến cung bồi thái tử học, tiện thể đến gặp muội, có đại sự gì có thể nói cho muội biết……” Tô Mộ Tịch nói một hơi, nói xong, thấy Tam ca đang tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.
Thấy muội muội dặn dò liên hồi như gà mẹ, Tô Hồng Diệu cảm thấy có chút buồn cười: “Tịch nhi khi nào thì biết quan tâm chuyện trong nhà vậy? Giống hệt gà mẹ bảo vệ gà con.”
Tô Mộ Tịch không cười, nhìn thẳng vào mắt Tô Hồng Diệu nói: “Ca, huynh phải chú ý động tĩnh trong viện của Tuyết nhi nhiều hơn. Nếu nàng ta sinh bệnh, huynh thay mặt cha chiếu cố nàng ta nhiều hơn, đừng để cha ở Trà Tuyết viên nhiều.”
“Được, Tam ca nhất định chú ý. Muội ở trong cung cứ vui vẻ mà sống, đừng lo lắng nhiều đến chuyện trong nhà, tin tưởng Tam ca có thể xử lý tốt.” Tô Hồng Diệu lên tiếng đáp, chẳng lẽ, Tịch nhi cũng nhận ra điều gì sao?
“Ừ, Tịch nhi tin Tam ca.” Tô Mộ Tịch lúc này mới nở nụ cười, kiếp trước, Tam ca có thể đem sự nghiệp phát triển lớn như vậy. Năng lực cùng con mắt nhìn người, tất nhiên không thể xem thường.
Tô Hồng Diệu thấy muội muội tươi cười, chần chừ một lát, vẫn mở miệng nói: “Tịch nhi, Tam ca biết muội không thích Thành hoàng tử. Nhưng đừng đối xử với hắn cay nghiệt quá, được không? Hắn là đứa nhỏ đáng thương, hơn nữa, còn là một đứa nhỏ lương thiện.” Hắn có gặp qua Thành hoàng tử vài lần, trí lực có chút thiếu hụt, mỗi lần thấy bọn họ cùng Dạ hoàng tử cùng một chỗ, trên mặt đều xuất hiện ánh mắt hâm mộ. Bộ dáng cô đơn đó, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Nghe xong, Tô Mộ Tịch ngây người, thật lâu sau mới trả lời: “Tam ca, muội sẽ.” Sao có thể không đây, trải qua nhiều chuyện như vậy, những ai đối xử tốt với nàng, nàng đã sớm khắc trong lòng.
Hôm sau, sáng sớm Lâm phu nhân đã mang theo Lâm Nhược Mai đến Tô phủ. Lâm Nhược Mai năm nay tám tuổi, lớn hơn Tô Mộ Tịch hai tuổi. Sau đó, Lâm phu nhân liền cùng Vương Hương Tú vào nhà nói chuyện, Lâm Nhược Mai kéo Tô Mộ Tịch qua nói: “Tịch muội muội, chúng ta đến đình nghỉ mát bên kia ngắm cảnh đi!”
“Được.” Tô Mộ Tịch không nói nhiều, ngoan ngoãn để nàng kéo mình đi đến đình nghỉ mát. Hai người ngồi xuống băng ghế trong đình, Hoa Ngữ sau khi đem trà và điểm tâm lên liền lui xuống.
Lâm Nhược Mai quay sang dặn dò Tô Mộ Tịch giống như tỷ tỷ: “Tịch muội muội, mấy ngày nữa muội tiến cung rồi, hết thảy phải cẩn thận, đừng nháo loạn như lúc trước nữa. Hoàng hậu nương nương là cô cô của ta, nàng ghét nhất chính là người khác đối xử không tốt với biểu đệ của ta.”
“Ân, Tịch nhi đã biết, tạ ơn Nhược Mai tỷ tỷ đã nhắc nhở ta.” Tô Mộ Tịch thật tâm cảm tạ, bất kể lúc nào, Nhược Mai cũng luôn coi nàng là bằng hữu hoặc coi nàng như em chồng tương lai.
“Muội nha, hiểu rõ là tốt rồi. Nương của ta luôn nói, đừng bao giờ quan tâm người khác nói gì, không cần để ý là được.” Lâm Nhược Mai chần chừ một lúc: “Tịch muội muội, tuy biểu đệ ta có chút khờ khạo, nhưng ta vẫn cảm thấy hắn cũng không phải ngốc, chỉ là quá mức đơn thuần mà thôi, muội……”
Lời Lâm Nhược Mai còn chưa dứt, liền bị một thanh âm đánh gãy: “Lâm tỷ tỷ, ngươi nói gì vậy? Cũng không là ngươi gả cho tên ngốc đó, ngươi nói thế nào mà chẳng được.” Hai người quay đầu, bắt gặp một khuôn mặt tức giận đang đứng đằng sau.
Tô Mộ Tịch nhíu mày, quả nhiên cảnh tượng này giống hệt kiếp trước: “Muội muội, ngươi sao lại vô lễ như vậy, truyền ra ngoài, mọi người lại tưởng nữ nhi Tô gia không được dạy dỗ, mau xin lỗi Nhược Mai tỷ tỷ đi.” Liếc mắt nhìn Cận Băng Tâm đứng sau Tô Mộ Tuyết một cái, Tô Mộ Tịch lên tiếng trách cứ.
Tô Mộ Tuyết nhìn Cận Băng Tâm một cái, xoắn xoắn chiếc khăn trong tay: “Ta cũng không nói gì sai, vì sao bắt ta phải xin lỗi. Tỷ tỷ, sao ngươi có thể làm như vậy? Tuyết nhi chỉ muốn giúp tỷ tỷ thôi, nàng ta sao có thể nói thế?Dù nàng ta muốn cười nhạo tỷ tỷ phải gả cho kẻ ngốc, cũng không thể nói thế trước mặt tỷ được.”
Tô Mộ Tịch cười lạnh, liệu có phải chính ngươi cũng đang muốn cười nhạo ta: “Băng di, ngươi dạy dỗ muội muội ta thật tốt. Nếu để cha ta nhìn thấy bộ dáng lễ phép như vậy của nàng, ngươi nói xem, cha ta sẽ làm thế nào?” Tô Mộ Tịch thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cận Băng Tâm, tựa tiếu phi tiếu hỏi. Cha là quan viên triều đình, nên lễ nghi luôn đặt lên hàng đầu.
“Đại tiểu thư thứ tội, nô tỳ xin phép đưa nhị tiểu thư xuống, dạy dỗ lại nàng. Lâm tiểu thư, thực xin lỗi, là nhị tiểu thư thất lễ.” Cận Băng Tâm lập tức cúi đầu thỉnh tội.
“Không sao.” Lâm Nhược Mai cũng không để bụng lời nói của Tô Mộ Tuyết, chỉ là có chút sợ Tô Mộ Tịch đa tâm.
“Lâm tiểu thư đại nhân đại lượng, đại tiểu thư, nô tỳ xin phép đưa nhị tiểu thư lui xuống trước.” Cận Băng Tâm hành lễ, sau đó, kéo Tô Mộ Tuyết lui ra ngoài. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước kia, mỗi lần chỉ cần để cập đến chuyện Tô Mộ Tịch phải gả cho một tên ngốc, nàng ta đều khóc nháo đến long trời lở đất khiến người bên cạnh phát phiền. Bây giờ, Tuyết nhi nhắc đến chuyện này, nàng ta thậm chí còn không đỏ mặt với Lâm Nhược Mai. Hay là, Tô Mộ Tịch vốn không phải là Tô Mộ Tịch?
Trở lại Trà Tuyết viên, Tô Mộ Tuyết tức giận trừng mắt chất vấn Cận Băng Tâm: “Băng di, sao ngươi không để cho Tuyết nhi nói? Không phải ngươi muốn Tô Mộ Tịch cãi nhau với Lâm Nhược Mai sao?”
“Tuyết nhi, ngươi không nhìn thấy sao? Đại tiểu thư căn bản không có tức giận, ngươi nói thêm nữa, nếu lão gia biết, sẽ không đối tốt với ngươi nữa. Nghe lời Băng di, A Bảo, mang tiểu thư xuống ăn canh hạt sen.” Nàng phải cẩn thận suy nghĩ, bước tiếp theo nên làm thế nào? Nếu để Tô Mộ Tịch lưu lại ấn tượng tốt với Tô Thanh Hiệp và Vương Hương Tú trước khi nàng ta tiến cung, kế hoạch của mình sao có thể thành công đây?
Sau khi Cận Băng Tâm mang theo Tô Mộ Tuyết lui xuống, Lâm Nhược Mai liền kéo tay Tô Mộ Tịch nhỏ giọng nói: “Tịch muội muội, ta không có ý gì khác, muội không cần suy nghĩ nhiều.” Nàng khuyên Tô Mộ Tịch như vậy, là sợ nàng ấy tiến cung rồi sẽ gây chuyện hại chính mình.
“Tỷ tỷ, muội biết, là Tuyết nhi vô lễ, tỷ cũng không nên suy nghĩ nhiều.” Từ những chuyện từ kiếp trước, Tô Mộ Tịch tất nhiên biết ai mới là người tốt với nàng.
Thấy hai người dặn dò lẫn nhau, Lâm Nhược Mai bật cười: “Phốc….Được rồi, chúng ta không cần nói ai suy nghĩ nhiều. Nương và bá mẫu khẳng định đang nóng lòng chờ chúng ta, chúng ta về phòng thôi!”
“Ừ, như thế cũng tốt.” Có thể các ca ca cũng đến. Đến lúc đó, nàng cũng nên nói với nương một chút, nhất định không thể để đại ca và Nhược Mai có kết cục như kiếp trước được. Kiếp trước, cũng bởi vì những lời Lâm Nhược Mai nhắc nhở mình, Tô Mộ Tịch liền khó chịu kể lể với nương, nương mới luôn không thích Lâm Nhược Mai, vì thế, Lâm Nhược Mai không thể đến Tô phủ nhiều. Cuối cùng, nếu không phải hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, đại ca và Lâm Nhược Mai căn bản là không thể đến được với nhau. Hai người nắm tay nhau, cười cười nói nói, tiêu sái bước vào phòng khách.
Lâm phu nhân nhìn Vương Hương Tú cười nói: “Ngươi xem, vừa nhắc đến hai nha đầu này, hai đứa liền xuất hiện.”
Lâm Nhược Mai hướng Vương Hương Tú hành lễ: “Chào Tô bá mẫu.”
Tô Mộ Tịch cũng hướng Lâm phu nhân hành lễ: “Chào Lâm bá mẫu.”
“Tỷ tỷ, Mai nhi nhà ngươi vẫn lễ phép như vậy, không giống nha đầu nhà ta, thật thất lễ.” Vương Hương Tú thấy Lâm Nhược Mai tuổi còn nhỏ mà đã tự nhiên hào phóng như vậy, hảo cảm cũng tăng thêm một bậc.
Nghe vậy, Tô Mộ Tịch không thuận theo, cọ cọ đến trước mặt mẫu thân làm nũng: “Nương, có phải người thấy Nhược Mai tỷ tỷ liền không thích Tịch nhi nữa. Hừ…..Lâm bá mẫu, người nhìn nương con kìa, Tịch nhi không muốn…….” Hành động của Tô Mộ Tịch khiến hai vị phu nhân bật cười.
Lâm phu nhân lên tiếng trước: “Vẫn là Tịch nhi đáng yêu, Nhược Mai nhà ta đã thật lâu rồi không làm nũng ta như vậy, thật mất vui mà.”
“Tỷ tỷ, khiến ngươi phải chê cười rồi, nha đầu này đã sáu tuổi rồi, mà còn trẻ con như vậy. Mai nhi, ngươi phải dạy bảo nó thêm mới được.” Vương Hương Tú mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt nhìn Tô Mộ Tịch vẫn tràn đầy sủng nịch.
Nữ nhi nhà người ta sao có thể để người khác nói xấu đây, Lâm Nhược Mai cười cười: “Mai nhi vẫn cảm thấy Tịch muội muội như vậy thực đáng yêu.”
Đúng lúc này, Lí mụ mụ bước vào hành lễ: “Phu nhân, mấy vị thiếu gia tới thỉnh an người.”
“Mau để bọn chúng vào.” Vương Hương Tú phất tay nói.
“Dạ.”
Không lâu sau, ba đứa nhỏ chiều cao không đồng nhất bước vào, hành lễ, đồng thanh nói: “Nương, Lâm bá mẫu, Nhược Mai muội muội hảo.”
“Mấy vị công tử không cần đa lễ.” Lâm phu nhân lên tiếng nói, đặc biệt liếc mặt nhìn Tô Hồng Diệp một cái.
Đem thần sắc đó thu vào đáy mắt, Tô Mộ Tịch bật cười. Lâm gia này cũng sớm coi trọng đại ca đi! Trách không được hoàng thượng lại ban tứ hôn. Sau khi ba người tiến vào, Lâm Nhược Mai cũng không dám ngẩng đầu lên. Ba người chào, Lâm Nhược Mai cũng thi lễ lại, sau lại cúi đầu nhìn giày thêu của mình. Tô Mộ Tịch hợp thời lên tiếng: “Nương, người cùng Lâm bá mẫu tiếp tục tán gẫu đi, con mang tỷ tỷ cùng các ca ca đi chơi.”
Hai vị phu nhân gật đầu, bọn chúng tuổi vẫn còn nhỏ, cũng không cần sợ người khác bàn tán ra vào. Nhìn lũ nhỏ rời đi, Vương Hương Tú nói: “Ta trông Nhược Mai nhà tỷ thật ngoan ngoãn, tuổi còn nhỏ mà đã hiểu lễ nghi như vậy.”
“Không hiểu sao được, năm nay cũng tám tuổi rồi, qua vài năm nữa cũng phải bàn chuyện hôn nhân rồi. Hoàng hậu nương nương cũng đặc biệt chú ý, còn sai các ma ma trong cung dạy nàng lễ nghi.” Lâm phu nhân lo lắng nói.
“Nhược Mai xuất sắc như thế, nhất định sẽ gặp nhân duyên tốt.” Vương Hương Tú nghe xong, cũng chỉ có thể đáp lại như vậy.
“Vậy cũng đành mượn lời chúc của ngươi.” Không được kết quả mình muốn, Lâm phu nhân có chút thất vọng.