“Chính là vì thời khắc ban nãy.” Hạ Tập Thanh dựa lưng lên ghế, chân đạp lên giá vẽ, bị biên kịch dắt đi hoàn toàn khiến anh hơi khó chịu, “Vì muốn làm người chơi khi phát hiện chân tướng sẽ kinh ngạc một phen.” Anh nhanh chóng phát hiện điểm không hợp lý, “Tôi và cậu đều bị nhốt ở căn phòng đầu tiên, thư phòng hẳn là chỉ của nam chủ nhân mới đúng, nếu tôi ứng với nam chủ nhân bị giết, vậy cậu là ai?”
Chu Tự Hành khẽ nhíu mày, đây cũng là điểm cậu nghi hoặc. Cậu nhìn sơ mi trắng trên người Hạ Tập Thanh, lại nghĩ đến quần áo của những người chơi khác, cuối cùng nhìn áo khoác của chính mình.
“Tổ tiết mục không an bài tạo hình cho tôi. Tôi mặc quần áo của chính mình…” Chu Tự Hành thử suy luận, “Anh sắm vai nam chủ nhân đã chết, cho nên đôi mắt cũng bị bịt kín, hai tay hai chân đều không thể hoạt động, bởi vì anh đã “chết”, tôi trợ giúp anh thoát ra, tìm chân tướng…”
“Cậu là nhân vật trinh thám, hoặc có thể nói là kẻ phá bỏ mật thất chân chính.” Hạ Tập Thanh kết luận.
Cho nên, mình là nam chủ nhân đã chết, Chu Tự Hành là vai thám tử, Nguyễn Hiểu là nữ chủ nhân, Sầm Sầm là nữ họa sĩ, Thương Tư Duệ là con trai.
Như vậy, vấn đề từ tìm sát nhân trong năm người lại biến thành tìm hung thủ giết người.
Các manh mối bị phân nhỏ giống như mảnh ghép của trò chơi xếp hình, phải xếp mỗi mảnh vào đúng vị trí, mới có thể nhìn thấy bức tranh toàn cảnh.
Hạ Tập Thanh cúi đầu nhìn “bình độc dược” trên tay mình, đưa trả nó cho Chu Tự Hành. Anh gãi gãi mái tóc, lộ ra vầng trán sáng và đôi mắt đào hoa xinh đẹp, “Aiz, cậu cung cấp cho tôi một manh mối lớn như vậy, tôi cũng nói cho cậu biết một bí mật.”
Tôi không hề muốn biết bí mật của anh! Chu Tự Hành nghĩ thầm.
Nhưng trước camera, cậu không thể nói thẳng thế được, mà trên mặt Hạ Tập Thanh lại là biểu cảm “Tôi chờ cậu hỏi tôi bí mật là gì.”
Chu Tự Hành nghĩ một đằng nói một nẻo, mở miệng, “Bí mật gì?”
“Tôi sợ bóng tối.”
Biết ngay mà, từ miệng người này không một câu nào là thật.
Chu Tự Hành kéo kéo khóe miệng, “Thế à, phải không?”
“Tôi nghiêm túc đấy.” Ý cười trên mặt Hạ Tập Thanh thu liễm rất nhiều, quay đầu nhìn giá vé, “Cho nên… nếu sau này gặp phải phòng tối, không muốn bị kéo chân thì hãy vứt tôi lại phía sau.”
Nói cứ như tôi muốn ở cùng một chỗ với anh mãi ý. Phản ứng đầu tiên của Chu Tự Hành có chút biệt nữu, nhưng khi bình tĩnh lại, càng thêm biệt nữu. Không khí bỗng nhiên trở nên xa lạ, làm cậu không có biện pháp. Người này bình thường nói chuyện luôn là bảy giả ba thật. Cậu không thể không hoài nghi, nhưng ngữ khí của anh hiện giờ lại không giống bình thường.
Không đợi Chu Tự Hành hồi thần, Hạ Tập Thanh nhanh chóng thay đổi biểu cảm, vươn cặp chân dài, cọ cọ giày Chu Tự Hành, anh cười duỗi cái eo lười, “Hiện tai cậu tin tôi không phải kẻ sát nhân chưa?”
Chu Tự Hành ăn qua một lần hớ, khó khăn mở miệng. Cậu lảng tránh vấn đề, cúi đầu, ánh mắt xẹt qua giày da của anh, còn có quần tây cùng mắt cá chân trắng tinh.
Một tên đàn ông sao lại có thể trắng như vậy.
“Dù sao hiềm nghi của tôi cũng được bài trừ.” Chu Tự Hành tránh vấn đề của anh, chỉ nói chính mình.
“Còn lại 3 người…” Hạ Tập Thanh vẫn cảm thấy, đa số manh mối đều chỉ về hướng nữ họa sĩ, bao gồm cả bức tranh “Maja diện y phục” ở phòng thứ nhất, “Bức tranh ở phòng đầu tiên, có thể ám chỉ cái gì nhỉ? Tôi đều cảm thấy kẻ thứ ba mang hiềm nghi lớn nhất.”
Kẻ thứ ba…
Thế mà lại dùng từ bén nhọn như vậy.
Chu Tự Hành nhìn biểu cảm của Hạ Tập Thanh, biết anh đã nhập tâm vào trò chơi rồi, hoàn toàn vi phạm những lời anh đã nói ở phòng đầu tiên.
[Loại trò chơi này, cảm giác nhập cuộc không quá mạnh.]
Cậu có ý đồ muốn kéo Hạ Tập Thanh ra, “Tranh đúng là cung cấp rất nhiều thông tin, anh nhớ lại mà xem, gần như mỗi phòng đều có tranh, phòng thứ nhất là “Maja diện y phục”, mục đích chính là hy vọng khi chũng ta khi nhìn thấy Sầm Sầm sẽ phát hiện ra thân phận của cô ấy, hoặc có thể Sầm Sầm khi tiến vào phòng chúng ta sẽ phát hiện ra thân phận của chính mình. Bức tranh này nhắc nhở họa sĩ cùng nam chủ nhân có tư tình, cũng là thân phận của anh. Phòng nữ chủ nhân chỉ có tranh chân dung bán thân, cũng mặc áo đen, mục đích ám chỉ ứng với thân phận Nguyễn Hiểu. Phòng thứ hai…”
Hạ Tập Thanh câu nghe được câu không, có chút xuất thần, ngón tay không khỏi xoa giấy trên bàn vẽ, bỗng phát hiện có điểm không đúng. Anh tỉ mỉ vuốt ve lại mỗi tấc giấy một lần nữa, xác định suy nghĩ trong đầu.
Giấy này không phải giấy trắng đơn thuần.
Hạ Tập Thanh ngồi trước bàn vẽ, nhìn nhìn họa cụ ở trên tủ gỗ bên cạnh, cầm bút vẽ còn dính nước, chấm vào màu, giơ tay, hướng lên giấy vẽ.
“Anh làm gì vậy?”
Hạ Tập Thanh cười, đặt bút, “Hiển nhiên thế còn gì, tôi muốn vẽ tranh nha~” Nói xong, nghiêng bút mà vẽ. Vốn Chu Tự Hành cho rằng anh đang phát bệnh, không nghĩ tới trên giấy dần dần hiện lên vài chữ cái, đó là phần màu không thể tô lên.
Anh gỡ giấy từ bàn vẽ xuống, Chu Tự Hành cũng ghévlại để xem, “Quả nhiên, cậu xem…”
“Các anh đang làm gì vậy?” Thanh âm Thương Tư Duệ bỗng xuất hiện, đánh gãy lời Hạ Tập Thanh. Hạ Tập Thanh theo bản năng mà đặt giấy lại lên bàn, bất động thanh sắc, cầm mấy tờ giấy khác đặt lên trên, che đi manh mối. Mấy tờ giấy kẹp lấy nhau, sau đó vững vàng xoay bút trên tay, tùy ý vẽ vài đường cong trên tờ giấy trắng, duy trì tư thế đó, quay đầu lại, nhìn về phía Thương Tư Duệ cùng Sầm Sầm, phía sau còn có Nguyễn Hiểu.
Không biết vì sao, Hạ Tập Thanh cảm thấy Sầm Sầm nhìn mình bằng biểu cảm hơi kỳ quái, chẳng lẽ hoài nghi anh là sát nhân?
Vẫn là nói, Sầm Sầm là sát nhân đi.
Các loại phỏng đoán ở trong đầu va chạm lẫn nhau, nếu là bình thường, tư duy của anh sẽ rất rõ ràng. Nhưng hiện tại, anh còn cần đối mặt với những người chơi khác, phải giảm bớt hoài nghi hướng về phía mình, làm rõ ai mới là hung thủ, thật sự có chút khó khăn.
“Tự Hành, cậu phát hiện ra gì à?”
Tay Chu Tự Hành ở trong túi nắm chặt lọ độc kia, mặt vô biểu tình nói, “Có một số điểm tôi cảm thấy rất khả nghi, vừa mới ở phòng bên cạnh phát hiện một đơn ly hôn bị xét nát.”
Muốn tiêu trừ hiềm nghi, chỉ có thể hy sinh manh mối thứ yếu để dời đi lực chú ý của bọn họ.
“Ở đâu?”
“Tôi dẫn mọi người đi.” Nói xong, Chu Tự Hành nhấc chân đi về hướng sọt giấy rác kia.
“Tập Thanh, anh ngồi làm gì vậy?” Thương Tư Duệ cũng không đi theo, ngược lại đến bên cạnh Hạ Tập Thanh, tay anh vẫn đang lướt nhanh trên giấy vẽ, “À, thấy có bàn vẽ với mấy đồ linh tinh, hơi ngứa tay nên muốn vẽ tranh.”
“Thật lợi hại!” Thương Tư Duệ nhìn các đường cong dần thành hình trên giấy, cực kỳ bội phục, “Anh vẽ đẹp quá!”
Dẫn Nguyễn Hiểu và Sầm Sầm từ phòng khác trở lại, Chu Tự Hành từ tủ quần áo lao lực chui ra, thân sĩ giữ cửa giúp 2 cô gái, để các cô ra ngoài, “Cẩn thận.”
Dẫn các cô đi xem đơn ly hôn, trong lòng Chu Tự Hành tự hỏi liệu hoài nghi có hay không đã giảm bớt? Cậu không tự giác đến trước bàn vẽ. Chính cậu cũng không phát hiện, cậu đã coi Hạ Tập Thanh thành người duy nhất có thể tin tưởng trong trò chơi này, theo bản năng mà tới gần phạm vi có anh.
“Anh thật sự thật sự quá lợi hại, từ nhỏ tôi đã rất sùng bái những người biết vẽ đó.”
“Lần sau nếu có thời gian, vẽ cho cậu một bức.” Hạ Tập Thanh nghiêng mặt, đứng bên cạnh Thương Tư Duệ cười cười, đôi mắt nheo một độ cong thực dịu dàng, như ánh mặt trời, hoàn toàn không giống lúc cười với cậu, hình dung thế nào đây? Chính là cái kiểu muốn quyến rũ.
Quá chói mắt, Chu Tự Hành không chú ý tới, tầm mắt mình đã đính chặt lên mặt Hạ Tập Thanh.
Cái tên tra nam phong lưu thành tính này, lúc nào cũng trong trạng thái bỡn cợt.
Cậu lạnh lùng, cương ngạnh đi đến trước bàn vẽ, lại phát hiện Hạ Tập Thanh đang dùng màu đỏ, vẽ một đóa hồng nở rộ, cánh hoa dịu dàng xòe ra trên trang giấy trắng tinh, mềm mãi mà diễm lệ.
Hoa hồng màu đỏ huyết, giấy trắng tái nhợt, cùng sườn mặt của Hạ Tập Thanh.
Mang đến loại cảm giác tươi đẹp không thể diễn tả.
“Anh thật sẽ vẽ tôi thật sao? Tôi có thể chọn loại tranh tả thực không?” Thương Tư Duệ hơi kích động mà giải thích, “Chính là cái loại để treo ở trong nhà ý.”
“Không thành vấn đề, rảnh rỗi sẽ vẽ cho cậu một bức thật lớn, tranh sơn dầu, thế nào?” Hạ Tập Thanh không nhìn mặt hắn, tùy ý thu bút lại, theo thói quen mà ký xuống góc phải chữ Tsing.
“Có đại thần là bạn thật quá sung sướng.” Thương Tư Duệ liên tục cảm thán.
Hạ Tập Thanh gác bút lên bàn, quay đầu nhìn hắn, cười rộ lên, “Cậu khoa trương rồi.” Ai ngờ khi quay đầu lại nhìn thấy Chu Tự Hành, hơi ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới cậu vẫn luôn đứng ở phía sau, nhưng mà kia là cái biểu cảm gì? Vừa rất không cao hứng lại vừa kinh ngạc?
Thật kỳ quái.
Trên mặt Hạ Tập Thanh không có biến hóa gì, trong lòng lại thấy buồn cười. Anh quay đầu lại, giơ tay gỡ cái kẹp giấy xuống, cầm theo tranh vẽ hoa hồng và tờ giấy manh mối giấu ở phía dưới, đứng lên đi đến bên người Chu Tự Hành, tùy tay gấp tranh lại nhét vào túi áo khoác cậu.
“Cho cậu đó.” Hạ Tập Thanh vỗ vỗ túi áo, cười thật ngọt ngào, “Đừng ghét bỏ nha.”
Vừa cười, vừa trao đổi ánh mắt với Chu Tự Hành, sau đó làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, xoay người, ôm lấy bả vai Thương Tư Duệ, bắt đầu nói có nói không, “Trong phòng Nguyễn Hiểu có một tờ đơn ly hôn, tôi cảm thấy có liên quan gì đấy, cậu nghĩ sao…”
Chu Tự Hành đút tay vào túi, tờ giấy bên trong toả ra độ ấm kỳ diệu.
“Cảm ơn.” Chu Tự Hành cuối cùng vẫn là hướng về bóng dáng anh mở miệng,
Cậu nên cảm ơn tôi. Hạ Tập Thanh không quay đầu lại, chỉ giơ giơ tay ra sau lưng.
Thời điểm anh tô màu, thấy chỗ không thấm màu trên giấy hiện ra chữ viết, chỉ có 4 từ đơn giản.
[Sô pha Đèn pin Thư Phòng Đèn tắt]