“Vậy là trước mắt sẽ quay phần sau của phim?” Hạ Tập Thanh không khỏi lo lắng: “Nhưng hình thể của Chu Tự Hành…”
“Được mà.”, Chu Tự Hành tiếp lời anh: “Mấy ngày tới em sẽ cố gắng giảm cân, cộng thêm trang điểm nữa thì em nghĩ không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Cũng không còn cách nào khác, nếu không chúng ta sẽ không bắt kịp Liên hoan phim Berlin.”, Côn Thành vuốt cằm, thở dài.
Tay Tưởng Nhân cầm cây bút kí, gõ nhẹ lên mặt bàn: “Chưa nhắc tới liên hoan phim vội, đó là chuyện về sau rồi. Ngày chúng ta dự định ban đầu là ngày 1 tháng 12 – Ngày Thế giới Phòng chống AIDS, ý nghĩa vừa vặn. 11-11 và Song đán* thì nên tránh. Hậu kì biên tập cần ít nhất hai tháng, còn cả thời gian đưa lên kiểm duyệt nữa. Mọi người tính toán xem.”
(*Song đán: Vì Giáng sinh và Ngày 1/1 đầu năm có thời gian cận kề nên gọi là Song đán.)
Chu Tự Hành nhíu mày: “Chậm nhất là tháng tám phải quay xong.”
Nhưng hiện tại chỉ còn một tuần nữa là đến tháng bảy, thời gian quá eo hẹp.
“Nếu không phải quay bổ sung thì có khả năng sẽ đóng máy kịp.”, đạo diễn Côn nhìn lịch trình: “Số cảnh còn lại cũng không nhiều lắm, còn vài màn thôi.”
Mấy hôm nay trời đều mưa, tất cả cảnh cần mưa đều đã quay xong. Ngay cả phó đạo diễn cũng nói đùa: “Đây là đoàn phim tiết kiệm được nhiều tiền nhất tôi từng tham gia. Tất cả cảnh mưa đều là mưa thật.”
Bọn họ vừa chuyển cảnh tới cửa hàng tiện lợi Giang Đồng làm thuê. Nhân viên đạo cụ và người phụ trách hiện trường đang bố trí cảnh. Hạ Tập Thanh cùng phó đạo diễn đứng một bên chờ. Nghe thấy câu nói đùa của ông, Hạ Tập Thanh đáp: “Vũ Hán là như thế đó. Thật ra mấy năm nay đã đỡ hơn rồi.”
Đúng lúc ấy, Chu Tự Hành vừa trang điểm xong đi tới, đứng bên cạnh Hạ Tập Thanh, nghe anh nói tiếp: “Hồi tôi cháu học cấp 3, mọi nơi đều bị ngập. Sân thể dục khá chũng, bị ngập thành hồ luôn. Lái xe trên đường mà như trèo thuyền vậy. Có lần cháu còn đụng trúng một con cá trên đường.”
Chu Tự Hành bật cười: “Ngập đến đâu anh?”
“Lúc ấy thấp hơn bây giờ một ít, có lẽ suýt được mét 8 thôi. Thời điểm ngập nặng nhất là quá đầu gối.”, Hạ Tập Thanh dựa vào cửa, nhớ lại: “Hồi đó, rất nhiều nam sinh trong lớp đều cõng nữ sinh tới bến xe bus hoặc trạm tàu.”, anh tự dưng bật cười: “Lần ý, Sâm Sâm suýt nữa đã bị cõng về, nhưng nó thấy mất mặt nên không chịu, hai đứa nó tí nữa thì cãi nhau.”
Phó đạo diễn cười to: “Cậu không nhân cơ hội cõng các bạn nữ về hả?”
Chu Tự Hành tưởng tưởng cảnh tượng đó, nghiêng mặt nhìn Hạ Tập Thanh, cười cười như đang hóng chuyện: “Ừ đúng, anh thì sao?”
“Anh?”, Hạ Tập Thanh khinh bỉ: “Đến thân mình còn chưa lo xong, ai rảnh mà cõng mấy cô đấy. Anh chỉ hận không có người đến cõng mình, mỗi lần trời mưa đều hỏng mất mấy đôi giày thể thao liền.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của Chu Tự Hành. Phó đạo diễn không hiểu buồn cười chỗ nào.
Buồn cười thế sao?
Đến khi phó đạo diễn bận việc khác phải rời đi, Chu Tự Hành mới khẽ huých vai Hạ Tập Thanh: “Em cõng anh nha?”
Hạ Tập Thanh liếc nhìn Chu Tự Hành, đúng lúc đấy người phụ trách gọi tên anh. Anh đáp lời rồi nhét cốc cà phê uống dở vào tay Chu Tự Hành, chuẩn bị đi sang chỗ đạo diễn.
“Không cho thì em không cõng nữa à?”
Hạ Tập Thanh thản nhiên bỏ lại câu này, sau đó Tiếu Tiếu cầm ô đến cho anh, chỉ còn mình Chu Tự Hành đứng tại chỗ cười ngây ngô.
Đứng cạnh đạo diễn Côn là một diễn viên mới vào đoàn chưa lâu – Quách Dương. Nam diễn viên này năm nay đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn phong độ, rất hợp với tạo hình Âu phục phẳng phiu trong phim, dễ làm người ta thấy kính mến. Buổi tối hôm mở họp, Hạ Tập Thanh đã gặp hắn, cuối cùng cũng có dịp đối diễn.
“May mà tôi khá cao đấy.”, Quách Dương cao 1m9 cười rộ lên: “Nếu không với vóc dáng của Giang Đồng thế này, thì đúng không diễn ra nổi bộ dạng nhu nhược trước mặt người thường được.”
Côn Thành cũng cười to: “Đây là bộ phim có chiều cao bình quân của nam diễn viên cao nhất mà tôi từng quay. Ngày nào trông tôi cũng như rơi xuống hố vậy.”
Quách Dương đã lăn lê trong giới nghê sĩ rất nhiều năm. Hồi trẻ không mãi không thể nổi lên được, nhưng khi bước vào độ tuổi trung niên thì trái lại, nhờ khí chất nho nhã, lịch lãm cùng diễn xuất tuyệt vời thu hút được rất nhiều fan nữ trẻ tuổi.
Trong phim, hắn diễn vai một giám đốc xí nghiệp– Trình Khải Minh, trong một lần đến cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá đã chú ý đến Giang Đồng. Nhìn thấy cậu, hắn sẽ nhớ tới em trai mình, nên đã đối xử với Giang Đồng cực kì tốt. Thường xuyên lấy cớ đến mua đồ để gặp cậu, đi công tác về cũng sẽ mang quà đến tặng.
Mới đầu Giang Đồng còn khá mâu thuẫn, nhưng dần dần cũng bằng lòng tiếp nhận lòng tốt của hắn. Sau đó, có lần cậu đưa Cao Khôn đi xét nghiệm, nghe được bác sĩ nói cơ thể hắn đã sinh ra virus kháng thuốc, có khả năng người lây bệnh cho hắn cũng đã từng sử dụng thuốc và sinh ra phản ứng kháng thuốc. Hơn nữa, hắn đã uống thuốc quá muộn, khả năng miễn dịch gần như không còn. Nếu muốn tiếp tục điều trị thì chỉ dựa vào thuốc Nhà nước phát miễn phí là không đủ, thế nhưng bọn họ đâu có tiền để tự trả phí thuốc.
Nhìn Cao Khôn sốt cao, nhập viên vì bệnh biến chứng, Giang Đồng liều mạng làm thuê, nhưng vẫn không giúp được hắn, chỉ có thể vay tiền của Trình Khải Minh. Trùng hợp là, hồi Cao Khôn và Lanh Canh còn mập mờ với nhau, hai người đã từng thấy bài phỏng vấn về Trình Khải Minh trên tạp chí.
Lúc ấy, Lanh Canh còn nhắc tới mấy lời đồn: “Nghe chị em làm việc trong câu lạc bộ cao cấp nói là, người đàn ông này không thích phụ nữ, chỉ tìm vịt con* trong câu lạc bộ tiếp rượu.”
(*Vịt = Trai bao.)
Cao Khôn vì thế mà hiểu lầm Giang Đồng, hai người cãi nhau một trận om tỏi.
Đây là cảnh họ phải quay xong trong hôm nay, cũng là cảnh mưa cuối cùng của bộ phim.
“Giang Đồng tới đây, vừa đúng lúc, chúng ta thảo luận cùng nhau. Màn này có hai đoạn đối thoại, và một cảnh xung đột.”, một trợ lý đang cầm ô che cho đạo diễn Côn đi tới bên ngoài cửa kính: “Chốc nữa chúng ta sẽ quay bằng vài góc nhìn khác nhau, một góc sẽ là từ bên ngoài cánh cửa. Thế nên, khi di chuyển phải chú ý làm sao cho máy quay này có thể quay được rõ ràng.”
Sau khi giải thích đại khái vài lần, Côn Thành trở về trước màn hình theo dõi.
“Chuẩn bị chụp cảnh thứ nhất đi.”
““Theo dõi” cảnh 74A, lần 1. Action!”
0 giờ sáng, Giang Đồng đã liên tục dọn hơn chục thùng hàng suốt hai tiếng, lần lượt lấp từng chỗ trống trên kệ. Cậu sợ người lạ, không nghe không nói được nên không thể làm thu ngân, chỉ có thể làm một số công việc nặng nhọc.
Đồng nghiệp thu ngân – A Kỳ đột nhiên ôm bụng đi tới, vỗ vai cậu, cố ý lớn tiếng nói: “Giang Đồng, tôi phải đi WC, bụng đau muốn chết luôn. Cậu trông quầy giúp tôi nhớ. Cảm ơn.”
Giang Đồng hơi cúi đầu, cởi găng tay, bỏ vào túi áo rồi đi tới trước quầy. May mà rạng sáng luôn chẳng có người, cậu không cần quá lo lắng.
Ai dè vừa mới nghĩ vậy, tiếng chào đón tự động của cửa hàng vang lên. Giang Đồng chậm chạp ngẩng đầu, rồi lại nhanh chóng cúi xuống. Trong tầm nhìn chỉ có một đôi chân mặc quần Âu đắt tiền.
Vị khách này lấy một cốc cà phê, rồi đứng trước quầy, hiền lành nói: “Chào cậu. Cậu lấy giúp tôi một bao “Tháp Hoàng Hạc đầy sao”*.”
Tháp Hoàng Hạc đầy sao.
1-1P912095Q2162
Giọng nói của đối phương rất hòa nhã. Giang Đồng chỉ nghe thấy ba chữ “Tháp Hoàng Hạc”, vội vội vàng vàng ngồi xổm xuống tìm cho hắn một bao, rồi cúi đầu đẩy qua.
“Không phải loại này. Tôi muốn loại “đầy sao”, bao mềm, màu xanh.”
Xanh.
Giang Đồng biết mình lấy nhầm, lại ngồi xổm xuống tìm Tháp Hoàng Hạc màu xanh, cầm bằng cả hai tay đưa cho khách, lắp bắp nói câu xin lỗi, giọng lí nhí.
Đôi tay nhận thuốc lá rất sạch sẽ, móng tay được cắt rất gọn gàng.
“Cảm ơn cậu. Xin hỏi hết bao nhiêu tiền?”
Giang Đồng quét giá, đôi mắt nhìn cẩn thận con số trên màn hình, cố hết sức báo cho vị khác trước mặt.
Hắn lấy tờ 100 tệ trong ví ra rồi đưa cho Giang Đồng, kiên nhẫn chờ cậu tìm tiền lẻ. Cuối cùng nói cậu cảm ơn rồi đẩy cửa rời đi.
Chờ tới khi tiếng nói tự động ở cửa dừng lại, Giang Đồng mới khẽ khàng thở hắt. Lúc ngẩng đầu lên chỉ có thể thấy nửa bóng người dưới chiếc ô đen, đang mở cửa xe rồi ngồi vào.
“Cut!”
Tuy tính cách của Côn Thành rất tốt, nhưng khi quay phim thì luôn muốn đã tốt càng tốt hơn, cảnh mua thuốc lá này quay đến lần thứ 21. Thực ra, ông cũng thấy buồn bực. Lúc Hạ Tập Thanh đối diễn với Chu Tự Hành, trạng thái luôn đạt đến cao trào, nhưng khi diễn cùng những người khác thì luôn thiêu thiếu chút gì đấy, phải cọ sát rất lâu mới tìm được cảm giác.
“Đến khi quay những cảnh Giang Đồng dần quen thuộc với Trình Khải Minh thì cậu phải thể hiện được loại cảm giác gần như là gắn bó, ỷ lại với ba vậy, nhưng có chừng mực thôi, không được thái quá. Phải nắm thật vững cảm giác này.”
Càng nghe Côn Thành diễn tả, Hạ Tập Thanh càng thấy khó.
Những đứa trẻ thiếu hụt tình thương của ba từ nhỏ, khi lớn lên thường sẽ có hai khuynh hướng tính cách: một là cực kì khao khát tình thương của cha, luôn kì vọng tìm thấy thứ tình cảm này trên người khác để thay thế; loại còn lại thì rất phản cảm với tình thương của ba hoặc những tình cảm tương tự.
Hạ Tập Thanh rõ ràng là loại người sau. Muốn để anh diễn loại người trước thì hoàn toàn là bước nhảy vọt.
Kiên trì diễn thêm vài lần, nhưng đạo diễn Côn vẫn chưa thấy hài lòng: “Trong mắt cậu chỉ có mềm mại mà không có sự ỷ lại, mở lòng với anh ta.”
Giảng giải một lúc lâu, Chu Tự Hành đứng bên cạnh cũng bắt đầu tham dự vào: “Đạo diễn, chú thật sự cảm thấy Giang Đồng đã mở lòng với Trình Khải Minh sao? Tuy cháu đứng ở góc nhìn của Cao Khôn, nhưng cháu nghĩ người Giang Đồng thật sự ỷ lại chỉ có Cao Khôn thôi. Nếu không phải bất đắc dĩ, cậu ấy sẽ không nhờ Trình Khải Minh giúp đỡ.”
Hai người vì nhân vật này mà suýt cãi nhau. Tuy nhiên, đây cũng đã là chuyện thường ngày ở đoàn phim. Mọi người đều việc ai người nấy làm, chẳng xen vào làm gì. Cuối cùng, Hạ Tập Thanh phải phát biểu quan điểm của mình.
“Nếu cậu ấy thật sự ỷ lại vào Trình Khải Minh thì chắc chắn sẽ nói luôn cho anh ta biết Cao Khôn bị bệnh. Còn đây, cậu ấy vẫn luôn che giấu không nói, đó chính là không tin tưởng.”, nói rồi anh hơi dừng lại: “Chưa kể đến hoàn cảnh sinh hoạt của Giang Đồng, từ bé đã nhìn thấy mẹ mình dẫn đủ loại đàn ông về nhà, hơi không vui cái là lại đánh mắng cậu. Trưởng thành trong hoàn cảnh đó, cháu nghĩ nếu cậu ấy có cảm giác ỷ lại với đàn ông trung tuổi thì không thực tế chút nào.”
Chu Tự Hành lo lắng nhìn anh, sau đó lại lặp lại quan điểm của mình với Côn Thành. Ngay cả Quách Dương vốn chỉ đứng nhìn cũng nghiêng hẳn về phe hai người: “Thật ra tôi thấy phân tích của họ hợp lý hơn. Nếu để tôi diễn Giang Đổng, hẳn tôi sẽ diễn kiểu rụt rè, sợ hãi.”, nói đến đây, hắn lại bắt đầu tếu táo: “Chẳng qua, tôi chỉ có thể diễn Giang Đồng trung niên thôi, haha ha.”
Lúc này, Côn Thành mới thỏa hiệp. Tuy ông vẫn nghiêng về quan điểm của mình hơn, nhưng trước nay ông không phải kiểu đạo diễn không chịu tiếp thu ý kiến của diễn viên. Đóng phim vốn dĩ chính là cả đoàn cùng sáng tác. Đôi khi không phải cứ là đạo diễn thì sẽ có cảm thụ về nhân vật sâu sắc hơn diễn viên.
“Chúng ta bắt đầu quay theo ý tưởng này.”
Tiếp tục quay thêm 3,4 lần, Chu Tự Hành đứng cạnh máy theo dõi, chăm chú nhìn cảm xúc trong đáy mắt Hạ Tập Thanh trên màn hình. Đối với Hạ Tập Thanh, diễn nhu nhược, yếu đuối căn bản không phải việc khó, hơn nữa khuôn mặt của anh hoàn toàn không có vẻ bất tuân. Nhưng hay ở chỗ, khi anh nhìn Trình Khải Minh, ngoại trừ sự khiếp sợ và rụt rè trong mắt, còn có một loại cảm xúc phức tạp khác. Là sự không thoải mái khi phải nhận lòng tốt của người khác, cũng chính là sự quật cường giấu trong cốt cách.
Những cảm xúc ấy thuộc về Hạ Tập Thanh.
“OK rồi.”, đạo diễn Côn thoáng nhìn đồng hồ, đã 3 giờ sáng: “Chúng ta phải nhanh lên, trời sáng sẽ không quay được nữa.”
Cảnh cuối chính là cảnh xung đột có Cao Khôn tham dự. Chuyên viên tạo hình đưa Quách Dương đi thay quần áo, chuyên viên trang điểm thì đang trang điểm lại cho Hạ Tập Thanh. Chu Tự Hành đứng bên cạnh tập diễn với anh.
Trong lúc nói lời thoại, Hạ Tập Thanh đưa mắt sang nhìn Chu Tự Hành. Sắc mặt của cậu cực kì kém, khóe miệng bên phải có mụn nước, như sắp vỡ. Hốc mắt cậu hõm sâu, sắc mặt vàng vọt, bệnh tật, tuyến dịch lim-pha trong cổ họng cũng sưng tấy. Dù anh biết đây là công lao của chuyên viên trang điểm, nhưng chẳng thể nói tại sao, chỉ nhìn thôi, lòng Hạ Tập Thanh đã thấy xót xa.
“Đừng nhìn em.”, Chu Tự Hành lấy kịch bản che mặt mình.
“Đừng nhìn cậu ấy.”, chị chuyên viên trang điểm đỡ cằm Hạ Tập Thanh: “Cứ nhìn sang cậu ấy là chị không trang điểm cho em được đâu.”
“Ai thèm nhìn chứ.”, Hạ Tập Thanh quay đầu lại, nghe thấy tiếng Chu Tự Hành cười.
Bỗng dưng anh nhớ ra, lúc đầu vì không muốn để Chu Tự Hành đóng phim cũng mấy em trai non tơ khác nên anh mới cố tình đến thử vai để phá đám. Nghĩ lại mới thấy hồi đó mình thật ngu xuẩn mà.
Nhưng nếu anh không tới, có lẽ giữa họ vẫn chỉ là quan hệ không chọc cũng vỡ mà thôi.
““Theo dõi”, cảnh 76A, lần 1. Action!”
Trận mưa lớn mãi không dứt. Sau khi dọn xong hàng hóa, Giang Đồng lặng lẽ vào phòng nghỉ của nhân viên. Cậu cởi áo khoác ra, lấy khăn bông thấm nước rồi mới mặc lại lên người.
Lúc đóng tủ ô cá nhân lại, cậu nhìn hộp cơm bên trong và cả hộp socola be bé nữa.
Xong ca đêm nay, sáng mai cậu sẽ mua một phần Doupi nóng hổi rồi mang đến bệnh viện cho Cao Khôn. Giang Đồng đóng cửa tủ, lấy điện thoại ra nhìn giờ. Lúc đang định cất điện thoại đi thì bỗng có tin nhắn. Cậu nhét vội di động vào túi quần, đi ra khỏi phòng nghỉ, đưa mắt nhìn xung quanh.
Bên ngoài cửa hàng có một người đàn ông mặc Âu phục phẳng phiu, vẫn che chiếc ô đen xì lần trước. Hắn hơi nghiêng ô về đằng sau, để lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn Giang Đồng.
Giang Đồng liếc nhìn quầy thu ngân. Trực ca đêm nay với cậu là một cô gái, đang cúi đầu, rất tập trung xem phim. Cậu lấy cớ ra ngoài, khom lưng chào Trình Khải Minh.
Trình Khải Minh đi tới dưới mái hiên cửa hàng tiện lời, thu ô vào, cười hiền lành, nói: “Những người khác đều thay ca, sao chỉ có mỗi cậu ngày nào cũng làm hết cả ca đêm thế?”
Tiếng mưa rất to, may mà giọng hắn lớn, Giang Đồng mới miễn cưỡng nghe rõ. Cậu hơi cúi đầu, muốn giải thích lại nói mãi không ra: “Tôi…tôi…”
“Tôi chỉ hỏi cho biết thôi, đừng căng thẳng.”, hắn vỗ vỗ bờ vai gầy yếu của Giang Đồng rất tự nhiên. Mà Giang Đồng lại nhạy cảm né ra, không ngẩng đầu.
“A, đúng rồi.”, Trình Khải Minh lập tức thay đổi chủ đề: “Cậu bảo có chuyện muốn nói với tôi. Là chuyện gì thế?”, trên người Giang Đồng có mùi thuốc sát trùng rất rõ. Hắn lại hỏi: “Liên quan đến người bạn đang bệnh kia sao?”
Câu này Giang Đồng nghe được rất rõ, cậu gật đầu, theo bản năng đưa tay lên làm ngôn ngữ kí hiệu, nhưng tay vừa nâng lên liền buông xuống, cực kì gian nan mà giải thích cho hắn: “Bệnh, bệnh…rất nặng…cần…rất…nhiều…tiền…Anh, anh…”, cậu quá sốt ruột, không cẩn thận bị sặc, ho khan vài tiếng. Trình Khải Minh bước tới vỗ vỗ lưng cậu: “Cứ từ từ thôi.”, hắn nhìn vào trong cửa hàng: “Chỗ này không tiện nói chuyện. Không thì cậu lên xe tôi ngồi nhé?”
Giang Đồng nhìn qua chiếc ô tô, lắc đầu: “Tôi…tôi muốn…muốn…mượn ít…tiền…”, từ cuối cùng cậu thốt ra thật nhẹ. Nghèo hèn từ nhỏ đến lớn làm cậu không thể nói ra chữ “tiền” một cách thoải mái. Nhưng cậu sợ Trình Khải Minh nghĩ cậu là kẻ lừa đảo, muốn nói rõ cho hắn nghe. Cậu lục trong túi đồng phục ra sổ ghi hàng và bút: “Anh…anh…chờ…tôi…”
Nói xong, cậu ngồi xổm xuống, viết lia lịa những lời mình muốn nói lên. Cao Khôn bị bệnh gì, vì sao lại bị bệnh, vì sao lại cần tự trả tiền điều trị, ngọn nguồn đều được viết ra bằng nét bút rõ ràng, nhưng càng viết càng sốt ruột, cả người cậu run run.
“Cậu đừng gấp, đứng lên nào, đứng lên nói chuyện.”, Trình Khải Minh kéo Giang Đồng dậy: “Chúng ta vẫn nên vào trong xe đi, cậu còn có thể ngồi. Đứng ở đây không tiện lắm.”
Đầu tiên Giang Đồng lắc đầu, nhưng cân nhắc một lát lại gật đầu. Trình Khải Minh mở ô lên, ôm lấy bờ vai cậu, đi tới chỗ chiếc xe đắt tiền, còn rất lịch thiệp mở cửa xe giúp cậu.
“Vào đi.”
Giang Đồng đang định khom lưng ngồi vào thì bỗng có một người đột nhiên lao tới, lôi mạnh cậu ra. Giang Đồng hoảng sợ, ngẩng đầu lên thì thấy Cao Khôn!
“Cao…Cao…”
“Cậu ra đây với tôi.”, chiếc ô Cao Khôn vừa che đã bị ném trên mặt đất, nước mưa táp vào mặt hắn. Lông mày hắn nhíu chặt, đưa tay ra đẩy Trình Khải Minh: “Mẹ nó, mày muốn làm gì hả?”, lại đẩy thêm lần nữa: “Mày muốn đưa cậu ấy đi đâu?”
Trình Khải Minh muốn giải thích, nhưng còn chưa mở lời Cao Khôn đã ra tay đánh người. Giang Đồng lao vào chắn giữa hai người họ, gấp gáp đến mức không nói lên lời, chỉ có thể kêu “a, a, a”. Cậu bắt lấy tay Cao Khôn, sổ ghi chép nãy cầm trên tay đã rơi xuống đất.
Cao Khôn chợt nhớ ra hắn vừa mới tiêm xong, trên tay còn lỗ kim nên thu ngay tay lại. Thế nhưng, lửa giận trong lòng thì không hạ xuống được: “Cậu buông tôi ra, buông ra!”
Giang Đồng bị hắn làm cho hoảng sợ, ngơ ngác buông tay, nhìn vào mắt hắn.
“Về nhà đi.”, thấy cậu vẫn đứng sững ở đó, Cao Khôn lại gào lên: “Tôi bảo cậu về đi, nghe không hiểu tiếng người hả?”
“Cậu đừng như thế, cậu ấy cũng vì giúp cậu mới…”
Cao Khôn trực tiếp cắt ngang lời giải thích của Trình Minh Khải: “Tôi bảo ông nói chuyện à? Tránh xa cậu ấy ra! Muốn tìm ai thì tìm chứ đừng tìm cậu ấy! Đừng tưởng có tiền là có thể tùy tiện chơi đùa người khác!”
Giang Đồng bỗng nhiên hiểu được ý của Cao Khôn.
Cậu lẳng lặng cúi người xuống, nhặt quyển sổ bị mưa xối ướt nhẹp đưa cho Cao Khôn, không nói lời nào. Tuy nhiên, Cao Khôn đang tức giận, cảnh cáo Trình Khải Minh còn chưa xong, hơi sức đâu mà để ý Giang Đồng.
“Tôi nói cho ông biết! Ông thích nam hay nữ tôi không quan tâm, nhưng ông không được phép động vào Giang Đồng! Cậu ấy không phải loại người như ông, cách xa cậu ấy ra!”, Cao Khôn vừa nói, vừa nhớ tới thằng nhóc trong Trung tâm kiểm soát dịch bệnh. Chẳng qua chỉ chơi ở quán bar một đêm mà đã bị người ta chuốc say rồi cưỡng bức, sau đó đã nhiễm HIV. Cuộc đời vốn đang êm đẹp, bỗng dưng lại trở nên giống như hắn, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi.
Cao Khôn đẩy đẩy Giang Đồng: “Về nhà đi. Về nhà.”
Quyển sổ của Giang Đồng bị hắn đẩy rơi, cậu lại vội vàng nhặt lên. Đang định đứng lên đưa cho hắn thì chợt thấy Cao Khôn ngã xuống bên chân mình.
Cậu sợ tới mức quỳ phịch xuống mặt đất, trong màn mưa như trút nước, cuống quít ôm đầu Cao Khôn, rồi lại xoay người nhìn Trình Khải Minh. Cậu muốn đưa quyển sổ cho hắn nhưng lại không thể với tới, chỉ có thể không ngừng dập đầu về phía hắn. Câu nói vốn không liền mạch bị tiếng mưa cắt vụn.
“Cứu…anh ấy…Cầu, cầu xin…anh…”
Nhìn cậu dập dầu như thế, Trình Khải Minh không đành lòng. Chỉ có thể ngồi xổm xuống, hai người cũng nhau nâng Cao Khôn, đưa hắn vào trong xe.
“Cậu ngồi ghế phụ đi. Giờ chúng ta đưa bạn cậu đi khám.”
Giang Đồng ngồi trên ghế phụ, cả người xoay về phía sau, run rẩy nhìn chằm chằm Cao Khôn đang hôn mê ở ghế sau.
Trình Khải Minh nhìn cậu thở dài, khởi động xe, lái tới bệnh viện.
“Qua.”
Cảnh này phải quay đến lần thứ 14 mới xong, ba diễn viên dầm mưa hơn tiếng rưỡi. Đạo diễn gọi mấy trợ lý cầm ô tới, quấn khăn tắm kín người bọn họ.
Xe Tưởng Nhân bố trí cho Hạ Tập Thanh trên đường tới đây gặp sự cố, Tiếu Tiếu chỉ có thể để anh ngồi tạm trên xe Chu Tự Hành. Dù sao giờ đang mưa to, gần như không có paparazzi nằm vùng.
“Cuối cùng cũng quay xong trước trời sáng, cứ quay tiếp thì kiểu gì cũng ốm mất.”, Tiếu Tiếu cầm quần áo sạch sẽ và hồng trà vừa pha đưa cho Hạ Tập Thanh: “Tập Thanh mới khỏe lại được có nửa tháng.”
Tập Thanh cười nói cảm ơn. Lúc này, Tiếu Tiếu mới đi theo Tiểu La lên ghế điều khiển, còn rất tri kỉ kéo rèm giúp họ: “Hai anh có thể ngủ một lát. Về tới khách sạn thì chắc trời cũng sáng rồi.”
Lúc Hạ Tập Thanh lên xe, Chu Tự Hành đã thay quần áo xong xuôi. Còn anh bây giờ mới thay.
“Quay mặt đi.”
Chu Tự Hành cười cười, giọng nói đè thấp xuống: “Từ trong ra ngoài, chỗ nào mà em chưa thấy chứ.”
Hạ Tập Thanh lười đôi co với cậu: “Không quay thì thôi.”
Anh cởi áo ra, Chu Tự Hành ngoan ngoãn cầm khăn bông lau người cho anh, rồi lại tròng áo phông cộc tay lên đầu giúp anh.
Lớp trang điểm trên mặt đã bị mưa xối trôi từ lâu. Mặc xong áo trắng cộc tay vào, giờ Hạ Tập Thanh lại phơi phới như học trò nhỏ, vừa trong sáng lại thanh tân.
“Em thay quần giúp anh luôn nhé?” Chu Tự Hành cầm quần trên bàn. Vừa mới cầm lên đã bị Hạ Tập Thanh cướp mất, còn lườm nguýt cậu.
Tuy rất mạnh miệng, nhưng ngại có trợ lý trên ghế điều khiển, Chu Tự Hành vẫn quay mặt đi. Trong đầu cậu đều là cảnh vừa xong. Cảm xúc còn chưa thoát đi hoàn toàn.
Hạ Tập Thanh thay quần xong, ngả cả người xuống giường nằm trên xe, cảm giác như mình vừa bị khoét rỗng. �
Chu Tự Hành cũng nghiêng người nằm xuống, hôn hôn thơm thơm đôi mắt của Hạ Tập Thanh, thầm thì: “Khóc sưng húp mắt rồi này.”
Nghe cậu nói xong, Hạ Tập Thanh lấy mu bàn tay che hai mắt mình, lòng chỉ nghĩ đến chuyện đóng phim: “Ngày mai kiểu gì cũng sưng hơn, không biết có diễn được không.”
“Đừng che mà.”, Chu Tự Hành hôn lòng bàn tay anh: “Anh khóc rất đẹp. Em thích nhìn.”
Hạ Tập Thanh bỏ tay ra, vỗ nhẹ lên trán cậu: “Sao tự dưng anh lại cảm thấy em có khuynh hướng bạo dâm nhỉ? Em sẽ không phải là Yandere* chứ?”
“Yandere? Yandere là cái gì?”, Chu Tự Hành nắm tay Hạ Tập Thanh, lại hôn hôn.
(*Yandere: Thuật ngữ trong anime/ manga, có nghĩa là cuồng yêu, khi yêu thì trở lên điên cuồng, cố chấp, bày tỏ tình cảm bằng cách cực đoan, tự làm hại bản thân và người khác, làm ảnh hưởng đến cuộc sống xung quanh.)
“Thì là…”, giải thích kiểu gì giờ, Hạ Tập Thanh ngẫm nghĩ, cảm thấy không thể giải thích rõ được: “Thôi, tự em lên mạng mà tra.”
Anh nhìn cth gầy rộc hẳn đi, thoạt nhìn thiếu mất khí chất tổng công trước đây. Thế nhưng lại giống với cậu nhóc tuổi đôi mươi hơn, mái tóc đỏ cũng không thể làm mất đi khí khái thiếu niên của cậu.
Hạ Tập Thanh sờ mặt cậu, sau đó thuận tay đi xuống, nhéo nhéo eo Chu Tự Hành: “Em gầy sọp hẳn đi, tầm phải 7, 8kg ý chứ.”
“Gần 10kg.” Chu Tự Hành thở dài: “Đạo diễn Côn nói còn phải gầy nữa, cơ bụng còn chưa mất thì chưa được.”
Mấy hôm nay, cơm hộp của Chu Tự Hành đều do Tưởng Nhân đặc biệt sắp xếp. Có những bữa chỉ ăn mỗi đĩa rau diếp. Lúc đang quay mà đói quá thì cũng chỉ ăn thêm vài miếng táo nhỏ. Người cậu gầy đi trông thấy. Dáng người đáng tự hào giờ biến thành gậy trúc rồi.
Dáng người của diễn viên phải điều chỉnh sao cho thỏa mãn yêu cầu của nhân vật, đây là công việc rồi. Trước đây, Chu Tự Hành không phải chưa từng trải qua. Cậu rất sẵn lòng hiến thân vì nghệ thuật. Có điều, lần này đóng phim cùng người mình thích, nên cậu không muốn dáng vẻ của mình quá xấu.
Hạ Tập Thanh chọc chọc gò má hóp lại của cậu, thở dài: “Mau mau đóng máy đi.”
Sụt cân nhanh như vậy, cơ thể làm sao chịu nổi.
“Có phải anh không thích nhìn không?”, Chu Tự Hành cười nói.
“Sao lại nói thế?”
Chu Tự Hành cúi đầu, ôm Hạ Tập Thanh, lí nha lí nhí: “Hồi trước anh chẳng bảo chỉ thích khuôn mặt này, với thân hình…”
Còn chưa nói xong Hạ Tập Thanh đã phì cười. Chu Tự Hành ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cười gì?”
“Cười anh thông minh, sáng lạn thế này, mà lại bị đồ ngốc nhà em lừa mất.”
“Anh…”
“Tuy anh sẽ không chê body cò hương của em, nhưng đến lúc đóng máy, tốt nhất em mau tập luyện về dáng người cũ đi. Không thì…”, Hạ Tập Thanh ghé đến bên tai Chu Tự Hành, ngậm chiếc khuyên bạc trên vành tai cậu. Đầu lưỡi nóng ẩm cọ vào, làm kim loại lạnh lẽo cũng dần nóng bỏng theo làn da.
Giọng nói của anh cũng mềm mại hệt như đầu lưỡi vậy.
“Rất nhiều tư thế không thể “làm” được đâu.”