Năm nay, Hạ Tập Thanh cũng không về nhà họ Hạ ăn Tết. Nơi đó vốn dĩ đâu phải nhà của anh, với dù sao anh cũng đã quen ăn Tết một mình, chẳng phải chuyện gì quan trọng lắm. Thế nhưng năm nay không giống mọi năm, bởi Chu Tự Hành vẫn luôn ở cùng anh đến tận 29 tháng Chạp, đêm 30 cậu mới trở về biệt thự Tây Sơn.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, đông vui. Chu Tự Hành cởi khăn quàng cổ và áo khoác rồi đưa cho dì Hồng. Ba cậu đang ở phòng khách tiếp đãi họ hàng, thân thích, ngồi bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi, hình như là đến cùng người nhà. Chu Tự Hành chủ động chào hỏi mọi người xong liền chuồn luôn vào bếp.
– Mẹ.
Đúng lúc bà Chu đang múc một thìa canh gà lên để nếm thử mùi vị thì con trai về, bà chạy tới, đưa thìa canh tới bên miệng Chu Tự Hành.
– Hành Hành, nếm thử giúp mẹ xem đã vừa chưa?
Chu Tự Hành thổi thổi vài hơi rồi uống sạch thìa canh.
– Vừa rồi, ngon lắm.
Cậu liếm môi.
– Mẹ, Tết năm nay viện nghiên cứu của mẹ cho nghỉ mấy ngày?
– Nghỉ tới mùng Tám, nhưng chắc mẹ phải về viện sớm hơn vì có một dự án rất quan trọng còn đang gác lại. Mấy hôm nay mẹ sẽ ở nhà làm thật nhiều đồ ăn ngon cho các con.
Thấy mẹ đang vui vẻ, Chu Tự Hành ôm lấy cánh tay bà dò hỏi.
– Mẹ, người ngoài kia là ai thế?
– Là bạn thuở nhỏ của ba con, ngày xưa lớn lên trong cùng một khu nhà.
Bà Chu lấy một đĩa trái cây đã cắt xong, dùng tăm xiên một miếng thanh long đưa đến miệng Chu Tự Hành. Cậu vội vàng nhận lấy cái tăm, lại hỏi.
– Thế cô gái ngồi cạnh…
– Là con gái rượu của nhà người ta đấy. – Bà Chu cười rộ lên, dường như cố ý trêu chọc Chu Tự Hành.
– Thế nào? Xinh đẹp không?
Vừa nhắc tới từ “xinh đẹp”, trong đầu Chu Tự Hành chỉ có hình ảnh Hạ Tập Thanh ngồi lặng yên trước bàn vẽ vẽ tranh.
– Mọi người đừng làm mai cho con đấy, đã là thời đại nào rồi mà còn ép duyên kiểu này nữa. – Chu Tự Hành không hề nhận ra cậu đang lạy ông tôi ở bụi này.
Bà Chu liếc cậu một cái rồi đóng cửa phòng bếp lại.
– Trêu con tí thôi, làm gì mà phản ứng mạnh vậy.
Bà cúi đầu thái măng, Chu Tự Hành muốn giúp nhưng chả còn việc gì cậu thò tay vào được, giống như lời cậu muốn nói, không biết nên chen vào lúc nào.
– Mẹ, thật ra con có…
– Mẹ biết con muốn nói gì. – Bà Chu ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất bình tĩnh.
– Chị dâu con đã nói với mẹ.
– Chị dâu? Chị ấy…
Chu Tự Hành không ngờ Tưởng Nhân đã nói cho mẹ biết, tin tức này làm cậu trở tay không kịp.
– Sao chị ấy lại…
– Mấy hôm con bị nhốt lại, mẹ thấy con không giống mọi khi nên đã đi hỏi con bé, phải hỏi rất nhiều lần nó mới chịu nói với mẹ, lại còn bắt mẹ giấu con.
Bà Chu bỏ măng đã thái xong vào canh gà, sau đó đậy nắp lên.
– Mẹ không biết con là trời sinh hay là sau này mới thay đổi. – Bà nhìn vào mắt Chu Tự Hành.
– Nhưng nếu chỉ là hứng thú nhất thời thì không cần thiết phải nói.
– Không phải đâu.
Chu Tự Hành vội vàng phản bác lại, nhưng cậu cảm thấy giọng điệu của mình có hơi quá khích, thế là nói chầm chậm lại.
– Con không phải hứng thú nhất thời đâu, con thật sự rất thích anh ấy. Không đúng… – Chu Tự Hành không hài lòng lắm với từ mình vừa nói ra.
– Con rất yêu anh ấy.
Bà Chu đặt đồ trong tay xuống, nhìn về phía Chu Tự Hành. Bà sinh Chu Tự Hành từ hồi còn rất trẻ, thế nên dấu viết thời gian không lưu lại quá nhiều trên khuôn mặt bà, nhưng lại toát ra vẻ thành thục, khéo léo. Bà lặng lẽ nhìn chốc lát, dường như đang cố gắng đọc biểu cảm trên mặt con trai.
– Thật ra ban đầu mẹ không thể chấp nhận được chuyện này. Mấy đêm liền mẹ đều mất ngủ vì lòng mẹ rất hối hận, mẹ nghĩ không nên để con vào giới giải trí, nên để con chăm chỉ học tập rồi cùng mẹ làm công tác nghiên cứu.
Bà cụp mắt xuống.
– Nhưng chị dâu con khẳng đinh với mẹ rằng con không hề bị giới giải trí ảnh hưởng. Con vẫn là con của trước đây, hơn thế, bản thân con còn càng ngày càng hoàn thiện hơn. Nhưng cho dù nó nói vậy, mẹ vẫn không thể tiếp thu. Không phải mẹ muốn tước đi quyền lợi yêu thích ai đó của con đâu, mà là chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của mẹ.
Chu Tự Hành cúi đầu, mấp máy miệng muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì. Phận làm con, cậu không có dũng cảm nói thẳng hết ra.
– So với rất nhiều người, gia đình chúng ta được coi là hạnh phúc, êm ấm. Từ bé con đã ở trong giới nghệ sĩ nhưng gia đình chưa bao giờ bỏ bê việc giáo dục, quan tâm con. Mẹ không hiểu là rốt cuộc đã làm sai ở giai đoạn nào. – Cặp mày của bà nhăn lại, toát ra vẻ hoang mang.
Chu Tự Hành nhìn bà, sự hoang mang trong đáy mắt mẹ đâm trúng vào điểm yếu trong lòng Chu Tự Hành. Cậu rất sợ mẹ sẽ bị tổn thương.
So với việc bà có thể chấp nhận hay không, điều Chu Tự Hành còn sợ hãi hơn đó chính là bà vì chuyện cậu thích đàn ông mà tự trách bản thân, đổ tội cho chính mình.
Nhưng ngay sau đó, cặp mày của bà giãn ra, ánh mắt tràn đầy sự thoải mái.
– Có điều về sau mẹ đã suy nghĩ cẩn thận.
Bà ngẩng đầu lên, vuốt ve gương mặt của Chu Tự Hành.
– Mẹ không làm sai chuyện gì cả, mà con cũng không.
– Con trai của mẹ chẳng qua chỉ thích một người mà thôi, trùng hợp là người ấy cũng là một chàng trai. Logic này thật ra rất đơn giản nhỉ? – Bà mỉm cười.
Mũi của Chu Tự Hành chua xót. Thật ra cậu có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng giờ phút này, tình cảm đã vượt qua lí trí, cậu không ngờ mẹ đã âm thầm suy nghĩ nhiều ngày nhiều đêm vì tình cảm của cậu. Với tư cách là một người mẹ, chắc hẳn bà đã rất bối rối và khủng hoảng, bởi con đường cậu đi đâu phải con đường thông thường.
Tuy nhiên, từ nhỏ đến lớn, Chu Tự Hành chưa từng đi trên con đường thông thường ấy.
Cổ họng nghẹn ứ, cậu dừng lại một lúc lâu mới bình tĩnh cất lời.
– Mẹ, cảm ơn mẹ.
– Lớn tướng rồi, đừng làm mẹ khóc.
Bà vỗ vỗ vai Chu Tự Hành.
– Chuyện này đừng nói trên bàn cơm hôm nay. Ba con không biết gì cả, đã vậy còn nóng tính. Cứ để ba mẹ nói chuyện trước đã. Nếu con thật sự thích người ta, mẹ sẽ giúp con.
Thực ra, chuyện này đã từng dằn vặt Chu Tự Hành rất rất nhiều. Mặc dù cậu đã tưởng tượng đến bao nhiên viễn cảnh tồi tệ, nghĩ rằng dù không được người nhà chúc phúc thì cậu cũng không tổn thương quá nhiều. Chỉ cần không để mất Hạ Tập Thanh thì cậu có thể hi sinh một phần mình để tất cả viên mãn.
Thế nhưng, đối với đứa trẻ luôn sống trong một gia đình hạnh phúc như cậu thì gia đình chiếm một phần quan trọng biết nhường nào.
Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý dứt bỏ phần quan trọng ấy, nhưng giờ đây, phần quan trọng ấy nói với cậu, con không hề sai.
Con sẽ không mất chúng ta đâu.
Chính ngay khoảnh khắc này, Chu Tự Hành cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Sáng sớm mùng Một, Chu Tự Hành chạy như bay về Hải Điến. Mẹ cậu làm rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng, trên danh nghĩa là cho cậu thế nhưng trước khi cậu đi đã nháy mắt ra hiệu.
– Chúc mừng năm mới giúp mẹ nhé.
Ông Chu cũng đi theo tiễn cậu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
– Chúc ai thế?
Hai mẹ con đồng thanh.
– Chúc anh/ ba đó ~
Trước khi về đến nhà, Chu Tự Hành đoán Hạ Tập Thanh chắc chắn đang ngủ, kết quả là khi mở cửa nhà anh ra thì chẳng thấy ai. Cậu chạy về nhà đối diện, mở cửa nhà mình thì thấy Hạ Tập Thanh đang đứng trên ghế trước cửa kính sát đất. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngoảnh đầu lại.
- Sao em về sớm thế?
Chu Tự Hành thả vội đống đồ xuống, chạy tới ôm chân Hạ Tập Thanh thì bị anh phản kháng dữ dội.
– Làm gì thế? Anh đang làm việc mà.
– Sao họa sĩ nhỏ của em cần cù, yêu lao động thế chứ?
Chu Tự Hành bế anh từ trên ghế xuống, dạo quanh một vòng rồi mới chịu thả xuống rồi ngả đầu vào vai anh, hôn “chụt chụt” đủ hai bên má.
– Ngoan quá.
– Thần kinh.
Hạ Tập Thanh ghét bỏ, lau lau mặt mình, xong nhìn đến giày của cậu thì không nhịn được mà mắng.
– Sao em lại đi cả giày vào thế hả? Mau ra đi ra ngoài thay giày cho anh, phiền quá mà.
Chu Tự Hành lè lưỡi, ngoan ngoãn nghe lời chạy ra cửa thay giày. Về chuyện mẹ đã biết chuyện, cậu định đợi đến khi xong xuôi tất cả rồi mới nói cho Hạ Tập Thanh, để cho anh khỏi lo lắng.
– Sau này không mua phòng rộng như này nữa đâu, quét dọn mệt muốn chết. – Hạ Tập Thanh ngồi xuống sàn nhà, vặn nắp một chai nước.
Nghe anh nói về dự định sau này mua nhà, Chu Tự Hành cảm thấy cảm động khó nói thành lời, trước mắt cậu như đang hiện ra khung cảnh của tương lai.
– Thuê người đến dọn dẹp nhé. – Chu Tự Hành đi tới, ngồi xuống rồi ôm anh vào lòng.
Ánh mắt của Hạ Tập Thanh vô định, hình như rất mệt mỏi, chậm chạp cất lời, hệt như chú mèo con đang kiệt sức.
– Tết nhất thì phải tự dọn dẹp chứ.
– Anh đáng yêu quá đi mất.
– Cút, em mới đáng yêu ý.
– Không chịu thừa nhận mình đáng yêu là đáng yêu nhất.
- … muốn ăn đập đầu năm đúng không?
Hai người đang nô đùa thì có điện thoại, là Hạ Tri Hứa gọi bọn họ sang ăn cơm. Hạ Tập Thanh bảo không sang, nhưng Chu Tự Hành đang rất vui nên cứ ngồi bên cạnh nói leo vào, Hạ Tập Thanh không còn cách nào khác, đành phải đồng ý. Hai người chia nhau ra hành động, đi vào từ hai cổng khác nhau của tiểu khu Hạ Tri Hứa đang ở, rồi đi tới nhà hắn.
– Cứ như đang quay “Nhiệm vụ bất khả thi” ý, hai người yêu đương cũng chẳng dễ dàng gì.
Hạ Tri Hứa mở cửa cho Chu Tự Hành đến sau. Chu Tự Hành cởi mũ và khẩu trang, vừa bước vào thì thấy Hạ Tập Thanh đã đến được một lúc, đang ngồi trên bàn ăn giúp Hứa Kỳ Sâm gói bánh chẻo.
– Anh Tự Hành!
Còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người đã lao tới ôm cậu, cứ như là bom cỡ nhỏ vậy. Cậu cúi đầu nhìn, đây chẳng phải là Hạ Tu Trạch sao?
– Em cũng tới?
– Đúng rùi, em cũng là chú…
Mới nói được một nửa đã bị Hạ Tri Hứa đạp cho một phát, Hạ Tu Trạch vội nuốt đoạn sau trở về.
– He he, em nghe nói anh trai sẽ tới nên cũng tới luôn nè.
Chu Tự Hành nín cười đi tới cạnh Hạ Tập Thanh.
– Đây là bánh chẻo anh gói đấy à? Chẳng có tí nghệ thuật nào thế.
Hạ Tập Thanh lườm cậu.
– Anh thấy em đang ngứa đòn lắm đúng không?
Vốn dĩ anh cũng đâu biết nấu ăn, gói bánh chẻo thôi mà cái lép cái lòi nên đành phải nhường lại cho người tài, để Chu Tự Hành tiếp nhận vị trí của mình, giúp Hứa Kỳ Sâm gói bánh chẻo.
Hạ Tri Hứa đang ngồi chơi game cùng với Hạ Tu Trạch nhưng Hạ Tu Trạch đánh ván nào thua ván ấy làm Hạ Tập Thanh nhìn không nổi nữa, đành vén tay áo lên chuẩn bị xông pha.
– Chơi được không đấy? Cứ thế mày thua là cái chắc.
Hạ Tu Trạch chép miệng, dịch dịch mông.
– Thế anh giúp em đánh thắng đi.
– Yên tâm đi.
Hạ Tập Thanh cầm lấy tay cầm.
– Xem anh mày đánh cho nó một mảnh giáp cũng không chừa đây này.
Hạ Tri Hứa “xì” một tiếng.
– Đừng có nói trước bước không qua. Lát Trần Phóng đến đây chơi thử ba người xem xem.
– Chơi thì chơi.
– Thua thì sao đây?
– Tùy mày quyết định.
Hạ Tu Trạch không có việc gì làm nên ngó đông ngó tây, thấy trong góc phòng khách có mấy cái thùng.
– Tri Hứa…Anh Tri Hứa, đây là gì thế?
Nghe thấy Hạ Tu Trạch gọi anh, Hạ Tri Hứa mới chịu quay đầu lại giải thích.
– Hai hôm trước mẹ anh dọn đồ trong nhà xong mang sang đây, bảo là mấy đồ cũ không có chỗ cất.
– Đồ cũ? – Hạ Tu Trạch cười rộ lên, ngồi khoanh chân xuống đất bắt đầu bới ra.
– Em thích mấy thứ đồ cũ này nhất đó.
– Vậy em chọn đi, thích gì thì cứ mang về.
– Dạ!
Thật ra cũng không có gì đặc biết, đa số đều là ổ cứng trước kia Hạ Tri Hứa dùng, còn có một ít sách, cơ bản đều về lập trình và vật lí. Hạ Tu Trạch lật tìm hăng say, cuối cùng tìm tấy một quyển album ảnh rất dày.
– Oa, có rất nhiều ảnh của anh hồi nhỏ này.
Hứa Kỳ Sâm thoăn thoắt gói nốt cái cuối cùng rồi rửa tay chạy tới.
– Anh cũng muốn xem.
– Anh Sâm Sâm, anh chưa xem à? – Hạ Tu Trạch nghiêng đầu hỏi.
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu.
– Từng xem rồi nhưng hình như chưa xem quyển này.
Hắn cúi đầu nhìn tấm ảnh cũ đã ngả vàng.
– Tri Hứa, răng nanh của anh hồi nhỏ rõ ghê, sao thay xong vẫn là răng nanh thế nhỉ?
Hứa Kỳ Sâm lật giở quyển album, giở tới một bức ảnh có hai bạn nhỏ chụp chung, đều chỉ tầm ba bốn tuổi, như hai cục bột nếp dựa vào nhau, ngồi trên một chiếc ghế dài.
Hứa Kỳ Sâm tò mò hỏi.
– Ngồi bên cạnh là anh trai của anh à? Hình như không phải.
Hứa Kỳ Sâm giơ album lên cho Hạ Tri Hứa xem, Hạ Tri Hứa liếc một cái liền nói.
– Đấy là Hạ Tập Thanh.
– Hồi nhỏ hai người giống nhau y đúc luôn, còn giống hơn cả anh ruột anh.
Hứa Kỳ Sâm huých vai Hạ Tu Trạch, nhỏ giọng chêm thêm một câu.
– Chẳng qua anh trai em vẫn xinh đẹp hơn, nhỉ?
Hạ Tu Trạch gật đầu lia lịa, cũng thì thầm nói:
– Anh em hồi nhỏ giống bé gái lắm.
– Mày nói lại lần nữa xem nào?!
– Em chưa nói gì hết á!
Hạ Tu Trạch núp sau Hứa Kỳ Sâm như chú chuột nhỏ, đầu cúi gằm, vội vàng giở ào ào sang ảnh khác.
Chu Tự Hành ngồi ở xa nghe thấy bọn họ nói chuyện thì cũng muốn ra xem, nhưng vẫn còn vài vỏ chưa gói nên đành đẩy nhanh động tác, rốt cuộc cũng gói xong cái bánh chẻo cuối cùng. Sau khi thu dọn gọn gàng, rửa sạch tay thì đi ra phòng khách.
– Á từ từ, ảnh này là ai đây?
Hứa Kỳ Sâm giữ lại một bức ảnh, không cho Hạ Tu Trạch giở tiếp. Hắn chỉ chỉ mặt một người trên ảnh.
– Bé gái này là ai thế?
Chu Tự Hành ngồi xuống cạnh Hứa Kỳ Sâm, nhìn bức ảnh dưới tay hắn, tim bỗng đập mạnh hai nhịp.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện kí ức mơ hồ ngày thơ bé.
Một bé gái mặc váy trắng đưa cho cậu một bông hồng trắng.
– Cầm, không được khóc nữa thì mới đưa em đi tìm mẹ.
– Em …- Chu Tự Hành nhỏ xíu xìu xiu khóc nức nở, thút tha thút thít.
– Mẹ em không có ở đây.
Bước chân của bé gái bỗng khựng lại.
– Thế à? Mẹ của chị cũng không còn nữa…
Bé trai 6 tuổi ôm lấy bắp chân cô bé, nước mắt giàn giụa đầy mặt.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
– Chị ơi, em sợ lắm. Có rất nhiều người nhìn chằm chằm em, em muốn khóc.
– Không phải “chị”!
Cô bé kéo Chu Tự Hành ra, ngồi xổm xuống, nắm lấy bờ vai của bé.
– Với cả đừng sợ.
– Chẳng có gì đáng sợ hết.
Thoát ra khỏi hồi ức, nhịp tim Chu Tự Hành hối hả không thể ổn định lại. Khuôn mặt bị thời gian tẩy rửa tới mơ hồ trong kí ức của cậu dần dần khớp lại thành một với khuôn mặt của cô bé trong bức ảnh.
– Ai đây?
Lời nói của Hạ Tập Thanh thành sự thật, Hạ Tri Hứa quả nhiên thua trận. Hắn dứt khoát ném tay cầm xuống, đi sang cầm quyển album lên nhìn. Liếc mắt một cái liền bật cười.
– Há há há, Hạ Tập Thanh mau tới xem lịch sử đen tối của mày này!
– Cái quần gì vậy…
Hạ Tập Thanh còn đang đắm chìm trong cảm giác hưng phấn sau khi thắng trò chơi, thấy Hạ Tri Hứa vui vẻ như vậy thì chẳng hiểu gì. Vừa đi qua thì thấy trên ảnh có một cô bé mặt máy dài màu trắng, mái tóc đen dài ngang lưng, nhưng cảnh phía sau lại là nhà của Hạ Tri Hứa.
Hạ Tri Hứa như nhặt được bảo bối, cực kì trẻ con khoe cho mọi người xem.
– Kể cho mọi người nghe, đây là hồi lớp 5 hay lớp 6 tiểu học ý, nói chung là nghỉ hè. Anh, Hạ Tập Thanh với cả Trần Phóng, ba người bọn anh cùng chơi trò chơi, nó thua một lúc ba ván liền nên đã bị bọn anh bắt mặc váy của mẹ anh. Sau đó mẹ anh trang điểm cho nó đấy, đẹp không, đẹp không há há há há.
Vẻ mặt Hạ Tập Thanh đầy ghét bỏ lườm hắn.
– Cái quần gì vậy, làm méo gì có chuyện này, đừng điêu.
– Thật, vật chứng đã ở đây rồi, lát nữa nhân chứng sẽ đến! Trí nhớ của mày kém quá đấy, chuyện quan trọng như vậy mà cũng không nhớ.
– Hồi hải mã* của tao có cá tính riêng, những chuyện mất mặt sẽ không bao giờ ghi nhớ.
Hạ Tập Thanh trừng mắt nhìn hắn, quay đầu sang thì thấy Chu Tự Hành đang nhìn chằm chằm bức ảnh. Anh lấy chân đá đá bàn chân của cậu.
– Này, xem đừng xem nữa.
Chu Tự Hành bỗng dưng ngẩng đầu, cần thận, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của Hạ Tập Thanh rồi sau đó lại cúi đầu nhìn ảnh chụp, cứ lặp đi lặp lại như thế rất nhiều lần.
– Bảo em đừng xem mà, sao vẫn cứ xem thế.
Hạ Tập Thanh đang chuẩn bị cướp album, không ngờ tới bị Chu Tự Hành ôm chầm lấy.
– Anh chính là cô bé ấy!
Hạ Tập Thanh đẩy cậu ra.
– Ai là cô bé! Em nói chuyện hẳn hoi vào.
Chu Tự Hành sốt ruột nhìn Hạ Tri Hứa để chứng thực.
– Hồi ấy có phải các anh tới một công viên không?
– Chuẩn rồi! Mẹ anh đưa bọn anh tới công viên Trung Sơn.
Hạ Tri Hứa ngồi xuống sô pha, vẫn đang cười không ngừng được, thế là nắm lấy tay Hứa Kỳ Sâm xoa bụng cho mình.
– Chẳng qua sau đấy không biết nó chạy đi đâu, chạy khắp công viên mới tìm được nó. Lúc ấy sợ phát khiếp vì bọn anh đều nghĩ nó có dấu hiệu tự kỉ. Bé gái Hạ Tập Thanh mặc váy ha ha ha.
Gì thế không biết?
Sao anh chẳng có tí ấn tượng nào nhỉ? Chẳng lẽ vì thời thơ ấu quá bi thảm nên mới lựa chọn quên đi nhiều chuyện như vậy?
Giờ nhớ lại quá khứ, tất cả những gì Hạ Tập Thanh nhớ chỉ có đau khổ và tra tấn, gần như không có niềm vui nào. Anh căn bản không nhớ gì về vụ mặc váy này.
Tuy nhiên, cố nghĩ kĩ lại, trong đầu Hạ Tập Thanh bỗng hiện lên một vài hình ảnh. Công viên trò chơi nho nhỏ, bãi cỏ phía dưới tàu lượn siêu tốc, một thằng nhóc nước mắt nước mũi tèm lem, nói năng lắp ba lắp bắp, túm lấy anh không chịu buông tay.
Chẳng trách anh vẫn luôn cảm thấy Chu Tự Hành hồi bé trông rất quen.
– Sẽ không trùng hợp thế chứ…
Trên mặt Chu Tự Hành không che giấu được vẻ kích động.
– Bộ phim đầu tiên em đóng được quay ở Hán Khẩu. Lần trước em muốn dẫn anh đến công viên kia nhưng sợ anh không vui nên vẫn luôn không nhắc đến.
Hứa Kỳ Sâm – người vẫn luôn lắng nghe từ đầu đến cuối cuộc đối thoại đang cố gắng liên kết lại.
– Chờ đã, vậy là hồi nhỏ hai người đã từng gặp nhau?
– Anh ấy chính là chị gái em thích lúc nhỏ.
Chu Tự Hành nắm lấy tay Hạ Tập Thanh, Hạ Tập Thanh bẻ tay cậu rồi hất ra, đưa tay lên đỡ trán.
– Chị gái gì chứ…ôi, đau đầu quá.
– Chính là hồi ấy em đi lạc ở công viên, xong anh lấy giấy gấp hoa hồng cho em ý.
Chu Tự Hành không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào. Cậu dường như không dám tin chị gái hồi trước lại là Hạ Tập Thanh. Cậu bắt lấy tay Hạ Tập Thanh.
– Bây giờ anh còn nhớ cách gấp không?
– Ừm… – Hạ Tập Thanh xé một tờ giấy, cúi đầu.
– Để anh thử đã…
– Đậu xanh, Hạ Tập Thanh, mày mới bao tuổi mà đã biết thả thính người ta rồi.
– Chậc chậc, tiểu thuyết của tao cũng không dám viết vậy đâu…
– Anh ơi, anh mặc váy trông xinh thật đấy!
– Câm…miệng…
Căn phòng náo loạn cả lên, chỉ có mình Chu Tự Hành lặng thinh, không nói câu nào. Cậu có cảm giác như mình đang mơ. Cả người lâng lâng như đang bay trên những đám mây, không dám nghĩ còn chuyện gì hạnh phúc hơn thế này nữa.
Tình yêu từ ánh nhìn đầu tiên khiến cậu nhớ mãi không quên, vòng đi vòng lại mười lăm năm, cuối cùng lại trở về bên cạnh cậu.
Hóa ra bông hồng trắng ấy lại là bông hồng đỏ ngay trước mắt cậu.
– Anh chính là mối tình đầu của em.
Câu nói này tựa như sợi lông vũ quét khẽ vào tai Hạ Tập Thanh. Anh cúi đầu, những kí ức đánh rơi ở dòng sông thời gian dài dằng dặc dường như đã thật sự quay trở lại. Nhóc con thút tha thút thít ấy, hóa ra lại là cậu.
– Gì thế này… – Hạ Tập Thanh nhỏ giọng lầm bầm.
– Hóa ra mình vẫn luôn ăn giấm của chính mình.
Ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, hai người không khỏi bật cười.
– Hồi đầu em còn ghét anh nữa chứ. – Chu Tự Hành cảm thấy thật buồn cười.
– Sao lại không nhận ra anh ngay từ khi ấy chứ, em đúng là ngốc mà.
Nhớ lại hồi mới gặp nhau đối chọi gay gắt, lòng Chu Tự Hành tràn ngập hối hận.
– Nể tình em yêu thầm anh lâu như vậy.
Hạ Tập Thanh nhéo cằm cậu, mỉm cười đầy kiêu ngạo.
– Anh tha thứ cho em.
May mắn thật đó.
Bọn họ đã không để lỡ nhau.
Hạ Tập Thanh mỉm cười, đặt bông hồng giấy vừa gấp xong vào lòng bàn tay Chu Tự Hành.
Cậu nhóc mít ướt chập chững, liêu xiêu chạy ra khỏi sương mù của thời gian, mang theo gió xuân đụng trúng cõi lòng của anh và lấp đầy nó.
Nước mắt biến thành nụ hôn mềm mại, dịu dàng. Tính cách ngây thơ, trẻ con biến thành lòng nhiệt thành, cứng cỏi.
Cậu ôm lấy con người đã kiên cường cắn chặt răng suốt nhiều năm, dịu dàng vỗ về tấm lưng anh.
Lúc này đây, đến lượt cậu nói rằng, đừng sợ.