Mỹ nam có vẻ như không hứng thú muốn nghe thị vệ kia bẩm báo tin, mà hắn lại vô cùng nhàn nhã gỡ bỏ khăn che mặt, để lộ ra một gương mặt thanh tú với các ngũ quan vô cùng tinh xảo. Làn da trắng bóc không tì vết, đôi mắt phượng dài mê quyến với sống mũi cao thẳng. Mỹ nam nở một nụ cười thâm quyến, nhẹ nhàng vươn bàn tay thon thả xuống vừa nói.
"Ẩn Long. Vật định tình mà thái tử phi tương lai cho ta, ngươi không nên lấy làm gậy trống đâu."
Thị vệ kia nghe xong câu đó có hơi ngơ ngác, Ẩn Long cảm thấy thái tử điện hạ đúng là người kì quái.
"Thuộc hạ xin lỗi."
Một canh giờ trước đang đổi y phục cho nhau, Ẩn Long thấy sắc mặt thái tử nhà mình rất đã trầm uất, u ám không hề vui sau khi nghe từ "xấu quá" của Hạ tiểu thư. Mà lúc này đang đổi y phục, Ẩn Long nghĩ thái tử nhà mình có khi sẽ giết người. Cho nên hắn rất lo lắng mà nói.
"Thái tử điện hạ, dù sao Hạ tiểu thư cũng là đứa con duy nhất của lão thừa tướng, ngài làm vậy không nên...lắm."
Y phục của Ẩn Long bị lột ra một mạch và được mỹ nam tuấn tú sầm uất mặt mày mặc lên người, ánh mắt mỹ nam lạnh lùng, sắc bén khẽ nhìn lên liền doạ Ẩn Long rùng mình sợ hãi vội quỳ gối, trán đổ mồ hôi hột gấp gáp xin tha.
"Thuộc hạ lắm lời, xin thái tử tha tội."
Mỹ nam vừa chỉnh bộ đồ mới mặc vừa âm trầm nói: "Nữ nhân đó, để bổn thái tử coi nàng ta rốt cuộc nên được cho sống tiếp hay nên giết. Lại còn dám chê quà của ta."
Vừa dứt lời mỹ nam cũng xoay người đi, nhưng để lộ cái ánh mắt toé sáng lạnh lẽo vô cùng âm hiểm. Ôi! Khiến Ẩn Long mới nhìn thấy đã sợ lạnh toét cả người, bồn chồn khắp bụng, hoang mang khắp đầu. Vậy là, thái tử nhà hắn sẽ giết đích nữ phủ thừa tướng ư? Nhưng lúc quay lại này đây, sao thái tử nhà hắn lại kì quặc hơn cả một canh giờ trước nữa vậy?
Nói Hạ tiểu thư là thái tử phi tương lai, còn nhận định cây củi khô này là vật định tình mà vô cùng nâng niu, trìu mắt đắm say quan sát. Lộ ra một nụ cười trông vô cùng đẹp nhưng lại khiến Ẩn Long cảm thấy sến sởn rùng lạnh cả người. Lẽ nào...mấy ngày nay thái tử điện hạ ngày ngày theo dõi Hạ tiểu thư, là đã mến mộ nàng ta từ lâu? Nhưng nếu là mến mộ tại sao lại còn có câu "cho sống tiếp hay nên giết"? Còn nữa, Hạ tiểu thư nàng ta xưa nay chỉ một lòng một dạ mến mộ nhị hoàng tử, thái tử điện hạ nhà hắn làm gì có cửa. Nghĩ tới đây Ẩn Long chợt nhớ ra gì đó mà vội cất lời.
"Bẩm thái tử. Thuộc hạ vừa tuần tra thì phát hiện nhị điện hạ đang tới đây, có vẻ ngài ấy sẽ vào gặp Hạ tiểu thư. Chúng ta có nên về hoàng cung ngay bây giờ không?"
Sắc mặt mỹ nam bỗng lạnh lại, người thì bắt đầu lan ra bầu không khí không vui.
“Kiếp trước bổn thái tử chôn thân trong cung chưa kịp quen nàng, còn ngươi đã nửa đêm lén lút tới gặp nàng. Nhưng kiếp này, ngay thời điểm này bổn thái tử đã ở đây, ngươi đừng mơ có thể tiếp cận mê hồn nàng ấy.”
Đôi mắt mỹ nam khẽ nhìn xuống bộ y phục thị vệ này thì chợt loé lên một ý nghĩ, nếu đã mặc thành như vậy, thì mượn luôn thân phận thị vệ này vậy.
Mỹ nam nhoẻn miệng cười, vứt cành cây khô cho thuộc hạ cầm rồi nói.
"Ẩn Long, đem vật định tình của thế tử phi về tẩm điện cho ta. Nhớ đặt ở chỗ là ta về có thể nhìn thấy ngay, rõ chưa?"
Ẩn Long tuân mệnh. "Rõ." Ngay giây sau liền biến mất.
Còn mỹ nam thì buộc khăn che mặt lại, hướng mắt nhìn lại con đường thanh vắng kia một cái rồi nhảy vụt mất tăm.
“Nàng ấy nhận trâm, nhưng tại sao vẫn trả lại nhiều đồ như vậy chứ? Nàng ấy vẫn đang giận dỗi ta sao? Vậy phải dỗ nàng ấy thật tốt mới được.”
Hoàng Khí Cần vừa vận khinh công đáp chân trên tường thì một thân ảnh nhanh như chớp tấn công, khiến hắn giật mình vội né đi mà đáp chân lại nơi phía dưới.
Hắn có hơi cau mày nhìn mỹ nam đứng trên cao, hỏi: "Ngươi là ai?"
Mỹ nam đanh thép, khí thế cao ngạo lạnh lùng nhìn xuống Hoàng Khí Cần, trả lời: "Ẩn vệ của tiểu thư, nhị điện hạ."
Hoá ra là một con chó được lệnh núp mình bảo vệ chủ tử trong các quan phủ, nhưng cũng thật to gan, biết người trước mặt mang dòng máu hoàng tộc là nhị điện hạ mà vẫn cao ngạo ra gió. Mà người đời có câu, chính nhân quân tử nhịn chuyện nhỏ để làm chuyện lớn, Hoàng Khí Cần nhẫn nhịn không gây thích. Chỉ móc từ áo ra một ngân lượng vứt lên, mỹ nam chụp lấy.
"Nếu ngươi đã biết ta là nhị điện hạ, thì chắc cũng rõ người trong lòng của tiểu thư nhà ngươi chính là ta. Cho ta vào, ngân lượng kia sẽ là của ngươi, còn ta cần nói chuyện với nàng ấy một lát."
Mỹ nam trên cao lạnh lùng ném lại ngân lượng xuống đất, giọng điệu có phần trêu chọc bắt đầu nói.
"Nhị điện hạ, tiểu thư nhà ta truyền lệnh bất kì ai muốn gặp thì phải về nhà rửa sạch bong cái mông sáng như trăng trên...trời mới được gặp. Ngươi tốt nhất tự biết đường về, nửa đêm nửa hôm rồi đừng cố chấp. Ta là ẩn vệ trung thành của nàng ấy, ngươi có khiêng vạn hoàng kim tới ta vẫn sẽ khuyên ngươi về chùi mông."
Chẳng khác thị vệ là bao mà lời nói bất kính thô bỉ, ngông cuồng. Hoàng Khí Cần bị chọc cho phát giận, hắn trực tiếp nhảy lên muốn cho kẻ khi dễ mình này một bài học.
Tại mái đỉnh của một toa lâu trong vô số toa lâu gần phủ tể tướng, có hai nam tử đang ngồi xem một màn xảy ra trên viện phủ nhỏ của đích nữ phủ thừa tướng. Họ là ẩn vệ mà Hạ lão gia thuê để bảo vệ nữ nhi, nhưng lại là người mà Đông Cung Thái Tử cài vào. Hạ nhân trong phủ bị chuốc thuốc không thể thức cũng là hai người được lệnh mà làm, hai người nhàn rỗi ngồi đây hiện tại cũng là lệnh của thái tử nhà họ.
Đột nhiên một trong hai người kích động.
"Ân huynh, đánh nhau rồi. Chúng ta mau đi giúp thái tử điện hạ, ngài ấy mà có mệnh hệ là ba đời dòng họ chúng ta đều sẽ bị rơi đầu đấy."
"Đợi đã nào Ân đệ, chúng ta không nhận được lệnh của ngài ấy cứ vậy mà xông vào thì chẳng phải cũng sẽ rơi đầu sao? Từ từ quan sát đã."
Màn tỉ thí võ công trên tường cao đang diễn ra cao trào. Hai nam tử đánh lui tới tấp trông rất nghiêm trọng, kẻ tám lạng người thì nửa cân. Đột nhiên Hoàng Khí Cần bị đá phải thân trái, sắc mặt hắn trở nên hô hốc vì nhận thấy rằng tên ẩn vệ này có thực lực rất mạnh, còn liên tục tung ra mấy đòn giả nhằm gây ảo rồi mới đánh vào một bộ phận thiết yếu trên cơ thể hắn.
Thật không thể tin nổi. Thực lực của hắn vẫn còn thua một bậc tên ẩn vệ tầm thường kia.
Mỹ nam lúc này tinh xảo loé ánh mắt nhìn lên, rồi nói: "Nhị điện hạ ư? Thực lực cũng chỉ nằm hạng soàng, còn không chịu về nhà khóc mách phụ mẫu." Dáng vẻ mỹ nam vô cùng tự mãn.
Chọc cho Hoàng Khí Cần tức đến mức kinh mạch cũng được đả thông, hai bàn tay đều đã nắm thành đấm đến lộ những đường vân xanh. "Hỗn xược, nhà ngươi đợi đấy cho ta." Bỏ một câu lại, Hoàng Khí Cần liền rời đi với lòng dạng không vui nổi, chỉ có một mảng u trầm giận dữ trong lòng đang muốn bộc phát.