Vừa dứt lời mỹ nam tự xưng là thái tử nán lại ánh mắt quan sát một chút rồi mới ngồi dậy, xoay người rời đi.
Sáng ngày hôm sau, Hạ Ban Sương tỉnh dậy ngồi trên giường xoa xoa vầng thái dương. Đầu óc cô mơ hồ tự động nghĩ về chuyện tối qua, bỗng nhiên mọi động tác dừng lại, cô hạ tay xuống sờ vào phiến môi rồi lại nhìn vào lòng bàn tay. Mơ màng nghi nghi, nghĩ nghĩ.
"Một cái tát cho ai? Là ảo mộng ư? Tên kia, hình như rất lớn..."
Hạ Ban Sương tự lẩm nhẩm lại nghĩ tiếp, tiếc là không nhớ rõ mặt, mà trong những giấc mơ thường không thấy mặt nên cô xác nhận mỹ nam kia là ở trong giấc mộng. Mà không hề biết là người thật, lại còn có một thân phận đặc biệt.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới một giọng nói vô cùng hoan hỉ khiến cô thoát khỏi đống suy nghĩ mà đứng dậy.
"Tiểu thư, tiểu thư. Có chuyện tốt rồi!"
Dư Hoà mừng rỡ từ bên ngoài chạy vào, lúc nàng ta định hét thêm một câu thì Tiểu Nhu Nhi đang đứng canh cửa đã kịp chạy tới và bịp miệng nàng lại.
"Ngươi bớt kích động, tiểu thư vẫn chưa tỉnh."
Nghe xong Dư Hoà lập tức chặn họng bằng cách dùng tay bịt miệng không cho bản thân phát ra tiếng.
Ngay lúc này bên trên cánh cửa mở ra, Hạ Ban Sương mơ màng ngáp ngắn mở cửa, đầu tóc cô bù xù, thân thể vẫn mặc bộ y phục tối qua nhưng sau một đêm ngủ đã xuề xòa không nghiêm chỉnh.
Hai tì nữ vừa thấy bộ dạng không ra gì của chủ tử thì vội vàng tiến lên, người kéo chủ tử vào trong, người khoá cửa.
"Tiểu thư, người nên gọi bọn nô tì vào sửa soạn cho người trước. Đừng bước ra ngoài cửa trong bộ dạng xuề xòa, người khác mà thấy sẽ đồn thổi lung tung."
Hạ Ban Sương thờ ơ trước mọi hành động và lời nói của hai tì nữ, bởi cô quá chán nản, chẳng biết nên làm gì ở thời đại này. Nói thẳng ra là cô chán sống ở cái thời đại đầy quy luật khác nghiệt, cũng chán chường việc bản thân là khuê nữ, đích nữ. Cô chỉ muốn sống hoang dã, tự do, như cái cách cô tồn tại trong thế giới hiện đại.
Ở thế giới này một chút cô cũng chẳng hiểu gì hết, đặc biệt lại là một thời đại trọng nam, thân lại là đích nữ phủ tề tướng chắc chắn cô sẽ trở thành công cụ của một kẻ cho chuỗi sự kiện trọng đại nào đó.
Công cụ ư? Cô tuyệt đối không cho ai lợi dụng mình, chỉ có ngược lại. Mặc kệ đây là một thời đại nam đế.
"Tiểu thư, hôm nay cả kinh thành đã tràn lan tin đồn về Liêu tiểu thư rồi đó ạ! Có điều có rất nhiều tin đồn bị thổi phồng quá đáng, ví dụ như tin đồn Liêu tiểu thư bị thị vệ tát bay bộ mặt xinh đẹp do sử dụng thuật cấm mà có."
Hạ Ban Sương nhàm chán không có hứng thú nghe chuyện về người khác, nên chẳng đáp lời.
Dư Hoà thấy vậy cũng không dám cười, lại nói tiếp: "Tiểu thư, có tin này nô tì cá chắc người sẽ vui."
"Hửm, đó là tin gì?"
Tiểu thư phản ứng rồi, không để người chờ đợi, Dư Hoà liền vui vẻ ghé sát tai thần thần bí bí nói: "Nhị hoàng tử mang đồ sang tặng tiểu thư đó ạ! Nghe nói một trong số quà được hạ nhân gửi tới có một cây trâm ngọc rất quý hiếm, mà ngài ấy từ nước Lục mang về. Tiểu thư... tình cảm của người được ngài ấy đáp lại rồi có đúng không ạ!?" Dư Hoà phấn khích vô cùng.
Quà, nhị hoàng tử tặng? Ánh mắt nữ tử bỗng cụp xuống, Hạ Ban Sương chán nản như hoa tàn úa. Đồ tốt quý tới đây thì đâu liên quan tới cô, cô chán sống ở cái thế giới này.
"Tiểu thư, sao người không vui. Nhị hoàng tử..."
Hạ Ban Sương thở dài, thấy vậy Dư Hoà không dám hó hé thêm câu nữa.
Hai tì nữ im lặng sửa soạn lại mọi thứ cho chủ tử, đến lúc mặc y phục Hạ Ban Sương mới nheo mắt không hài lòng, bộ y phục hồng sen mà Tiểu Nhu Nhi mang tới... khiến cô nhớ lại bản thân hôm qua đã diễn trò hề làm yểu nữ trước mặt nam chính cặn bã, trong phút chốc khí quản trong cổ như muốn nôn thốc thứ gì đó.
"Ta muốn mặc bộ..." Chỉ nói tới đây cô đã chợt nhận ra là cả ngày hôm qua bản thân đã lục tung hết cả tủ đồ của nguyên thân mới tìm ra được bộ y phục khác màu hồng, cho nên tối qua tắm cô đã không ngần ngại bận lại, nhưng bây giờ bộ đồ kia đã nhăn nhúm hết. Thậm chí còn có chỗ dơ, cô không thể mặc lại được, mà giờ trong tủ còn bộ nào bình thường nữa đâu.
Hạ Ban Sương lúc này lay lay vầng thái dương, cô thật muốn vặt đầu để chết. Cuối cùng vẫn phải giơ tay cao, khoác lên bộ y phục sến sẩm này.
Lần này cánh cửa mở rộng, nữ tử bước ra trông vô cùng xinh đẹp, nhưng con người bên trong lại nghiến răng buồn đời. Đột nhiên bước chân dừng lại, Hạ Ban Sương ngước mặt nhìn lên cao.
"Bây giờ đi đâu?"
Dư Hoà cung kính nói: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi thưa tiểu thư."