“Sương tỷ tỷ lại xinh đẹp lên rồi, có thể chỉ cho muội bí kíp không?”
Chỉ cho muội với…cho muội nữa.
Hạ Ban Sương gân mặt lên cao khó xử nhìn xuống đám cô nương đang nhốn nháo nói chuyện quanh mình, cô không biết nên làm gì mới được khi mà họ liên tục đùn đẩy vây hết chỗ có thể thoát ra.
Vừa nãy vẫn còn ở ngoài cung rõ ràng cô đã nhận thấy rằng bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào mình, nhưng không nghĩ khi bước vào đây lại bị quấy nhiễu như thế này. Bọn họ toàn là mấy cô nương hiền dịu, chỉ ham muốn cách có sắc đẹp, cô làm sao có thể mạnh bạo tẩn họ ra được. Nhưng cứ bị đùn đẩy như vậy cô cũng không xong mất. Vì vậy, cô mạnh dạn mở miệng khó khăn thốt lên một câu.
“Các…muội…đi ra đi.”
Hạ Ban Sương cười vô cùng ngượng vì cô vẫn chưa quen những kiểu xưng hô này, khi chứng kiến mấy cô nương tiểu thư kia tản ra thì mới an lòng thở phào. Đúng lúc đưa mắt lên nhìn thì thấy Liêu Cửu đang bước về phía mình, ả ta cười nhẹ bèn mở lời vừa tiến vừa nói.
“Tỷ tỷ hôm nay quả thật xinh đẹp hơn mọi ngày, nhưng liệu có bị thái tử nhìn trúng không? Muội lo thay tỷ quá.” Vừa dứt lời ả ta liền thay đổi sắc thái thành lo lắng.
Phía sau đích nữ nhà Hộ bộ vừa nghe tới câu Liêu Cửu nói thì ánh mắt bỗng đanh tròn tỉnh táo quay đầu nhìn về phía đó, thấp thoáng thấy vẻ đẹp quốc sắc khuynh hương của Hạ Ban Sương thì ánh mắt nàng ta bỗng trở nên sầm tối lại. Trực tiếp sải bước đi, sắc mặt có ý chẳng lành.
“Hạ tiểu thư, nghe nói ngươi và nhị điện hạ tình chàng ý thiếp bao năm. Cho dù có bị ép tham gia buổi tuyển phi này thì cũng không cần trang điểm đến mức xinh đẹp như thế chứ! Ngươi không sợ nhị điện hạ không vui sao? Hay là ngươi phản bội ngài ấy, có ý muốn ngồi lên ngôi vị thái tử phi này?”
Chỉ một câu nói này của đích nữ nhà Hộ bộ thôi đã khiến cho mấy vị tiểu thư bên cạnh như bị đả kích, lần lượt đưa mắt nhìn Hạ Ban Sương. Còn có người thì thầm vào tai cho nhau nghe.
“Nghe nói cha tỷ ấy tham nhũng bổng lộc, nếu điều tra được thì tùy vào mức độ nặng nhẹ mà tước vị hoặc chém đầu. Tỷ ấy vốn có hôn ước nhưng phải hủy để tham gia buổi tuyển thái tử phi này.”
“Vậy ư.”
Thấy đối phương đột ngột thù địch mình, Hạ Ban Sương bình tĩnh nhưng lại có phần kiêu hãnh nhìn nàng ta rồi đáp.
“Dựa vào gương mặt trời phú này cho ta nên ngươi nghĩ ta muốn chức vị thái tử phi? Nếu ngươi cho rằng là như vậy thì tại sao lại không thử moi móc suy nghĩ trong đầu ta ra coi có đúng sự thật như ngươi nói không. Hay là do ngươi lo lắng quá dư thừa.”
Lời đáp trả này khiến Lý Kim Nguyệt không cách nào kháng trả nổi. “Ngươi không có ý định với chức vị thái tử phi của ta là được.” Dứt lời nàng ta liền quay đi.
Vừa hay lúc này có một âm thanh lớn từ phía trên cao của đại điện kia truyền tới.
Hoàng thượng, hoàng hậu giá đáo.
Ngay lập tức thị vệ, thái giám, cung nữ đứng canh bên dưới quỳ xuống cúi đầu. Còn mấy vị tiểu thư thi nhau xếp hàng cũng quỳ xuống. Hạ Ban Sương nhìn một màn này mà thấy chấn động con tim, mà thần trí cô đột nhiên tự sinh ra một loại cảm xúc lạ khiến cô cũng quỳ xuống.
Tiếp theo đó các vị tiểu thư được mấy vị cung nữ dẫn vào chỗ ngồi. Trên mỗi bàn đều có một đĩa điểm tâm, mà Hạ Ban Sương buồn miệng trực tiếp cầm lấy một miếng bánh trên bàn lên ăn. Doạ cho cung nữ đằng sau lẫn mấy người ngồi gần kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn.
Nữ tử bên cạnh thật thà nhắc nhở.
“Tỷ tỷ, tuy đồ này được thử độc rồi. Nhưng tỷ cũng không nên buông lỏng mà ăn như vậy.”
Tức khắc miếng bánh được đặt xuống khi đã bị Hạ Ban Sương cắn mất một nửa, cô vừa chau mày vừa cười khổ vì đã nuốt hết rồi.
Buổi tuyển chọn thái tử phi ngày thứ nhất diễn ra, mỗi tiểu thư trong đây đều được cấp cho kim chỉ và một tấm lụa trắng tinh, đề tài thêu là cảnh sắc mùa xuân năm nay.
Thời gian trôi qua cho thấy các vị cô nương đều rất căng thẳng, vì có nhà vua đang ngồi phía trên kia. Không ai nghĩ rằng buổi tuyển chọn thái tử phi này hoàng thượng lại đích thân giá đáo để coi thi, những người có ý đồ muốn loại ra khỏi vòng thi từ đây nhưng lại bị trì trệ, họ căng thẳng hết mức chỉ có thể ngồi nghiêm trang.
Hạ Ban Sương lúc này cảm thấy thân thể không bị sao mới hồi thần nhìn xuống lụa trắng dưới tay, khi cô ngẩng mặt lên định coi những người xung quanh hoàn thành bài thi tới đâu rồi thì bỗng một con bướm bay ngang qua. Tâm trí chưa có vật mẫu nào để thêu của cô bỗng thu về con bướm này, lập tức cô cúi mặt bắt đầu với bài thi.
Tuy là người thi sau, nhưng bài thi của cô đã hoàn thành trước, hiện tại Hạ Ban Sương chỉ có nhàm chán ngồi yên tại chỗ. Lý Kim Nguyệt vốn đề phòng cô từ đầu, lâu lâu nàng ta lại lén nhìn qua đây, khi thấy Hạ Ban Sương không hề có một chút nghiêm túc nào thì mới an tâm.
Tất cả mọi cô nương ở đây hầu như không ai nhắm vào chức vị thái tử phi sớm mai sẽ không còn này cả, cho nên chức vị này sẽ thuộc về Lý Kim Nguyệt là cái chắc. Cho tới ma ma đi qua cũng gật gù trước bài thi của nàng ta cơ mà.
“Haizz, sao lại không có ai nghiêm túc thế này.”
Hoàng đế chán nản mà than thở. Sau đó liền đứng dậy rời khỏi buổi thi đấu này.
Cung thái tử - mỹ nam mặc bộ y phục mang hai tông màu trong xám, ngoài đen. Hắn thảnh thơi ngồi với một tư thế vô cùng thoải mái chính là ngả người về phía sau một chút, khuỷu tay trống dưới đệm. Đôi tay thon trắng đẹp đẽ đang cầm cành cây khô, vẻ mặt có phần bỉ ổi, có phần điềm tĩnh chăm chú nhìn.
“Ẩn Long, cuộc thi tuyển thái tử phi cho ta tới đâu rồi? Còn nữa, nàng ấy có ăn điểm tâm mà ta chuẩn bị cho không?”
Ẩn Long đứng bên cửa ập ừ mở miệng nói chuyện.
“Bẩm thái tử điện hạ, buổi tuyển chọn chuẩn bị tới giai đoạn khám xét toàn thân. Còn điểm tâm mà ngài sai hạ nhân mang cho Hạ tiểu thư, người…nhìn cũng không nhìn.”
Chân mày mỹ nam bỗng cau lại giận dữ trừng mắt lên Ẩn Long, doạ thuộc hạ của hắn vội cúi đầu xuống.
“Ngươi, mau đi báo ma ma biết không cần khám xét toàn thân nàng ấy. Trực tiếp đưa nàng ấy tới điện nghỉ là được, còn nữa, không cần chuẩn bị y phục cho nàng ấy.” Nói rồi mỹ nam lộ rõ nụ cười bỉ ổi, như nghĩ gì đó mà nói tiếp: “Tối nay ta sẽ đích thân hầu hạ nàng ấy.”