Tay Phong Tử Thê cứng đờ, qua một hồi lâu, mới cười nhạt, "Ngân, tại sao chứ? Ngươi không bao giờ cho ta sắc mặt tốt, nhưng ta lại vẫn yêu ngươi như vậy." Hắn than nhẹ một tiếng, "Không sao, có lẽ là kiếp trước ta nợ ngươi , nhưng nữ nhân kia thì sao? Nàng nợ ngươi nhiều hơn ta! Ngươi vì nàng rơi vào cảnh sống không bằng chết , còn nàng bây giờ đang làm cái gì ngươi có biết không? Nàng ở sảnh trước mở tiệc, cùng với vị hôn phu của nàng a."
Vị hôn phu? Phong Tử Thê nói ra làm Phong Ngân toàn thân cứng đờ, hô hấp cứng lại. Phong Ngân từ từ ngồi dậy, đôi môi xanh trắng khẽ nhúc nhích, "Ngươi. . . . . . Nói bậy. . . . . ."
"Ta có bao giờ lừa gạt ngươi chưa? Vị hôn phu tương lai của nàng, Thiếu Thành Chủ Tư Kiếm Thành, được người ta gọi là ‘túy kiếm’ (kiểu như túy quyền của thiếu lâm ý ạ) Tư Ngạo Trần, ngươi không tin lời ta thì tự mình đi nhìn đi!"
Phong Ngân ho nhẹ một tiếng, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, "Ngươi. . . . . . Nói ai?"
"Tư Ngạo Trần! con trai độc nhất của võ lâm minh chủ Tư Vô Phong!" Phong Tử Thê lạnh lung nói cho hắn biết.
Phong Ngân đột nhiên mở mắt, một ngụm máu tươi phun ra, nhiễm vào áo bào trắng như tuyết, làm người ta nhìn thấy mà ghê tởm, chán nản ngã xuống đất.
"Ngân ——" Phong Tử Thê kinh ngạc, vội vàng đỡ chàng, thấy sắc mặt của Phong Ngân đã biến thành trắng xám.
"Ngươi đỡ ta. . . . . . Đi, ta. . . . . . Muốn. . . . . . Đi." Phong Ngân giãy giụa muốn đứng lên.
Phong Tử Thê siết chặt lòng bàn tay, đáy lòng oán độc hiện lên cái tên: Như Tuyết Ngưng!
Hành lang trong Phi Tuyết cung đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi như là hoàng cung.
Phong Ngân được Phong Tử Thê dìu từng bước vào đại sảnh, liếc mắt liền nhìn thấy ngồi đối diện Như Tuyết Ngưng là Tư Ngạo Trần.
Như Tuyết Ngưng nhìn thấy bọn họ, cười dịu dàng đứng lên, "Hai vị tới vừa đúng lúc, mau tới chúc mừng bổn cung đi!"
Ánh mắt Tư Ngạo Trần mang theo nghi hoặc xẹt qua hai người, cuối cùng rơi trên người Phong Ngân."Hai vị này là . . . . ." Hắn lên tiếng hỏi thăm.
Như Tuyết Ngưng khẽ mỉm cười, "Vị này là diệu thủ y tiên, còn đây là sư đệ của hắn. Bởi vì Ngưng nhi gần đây mắc bệnh nhẹ, cho nên đặc biệt lưu hai người ở trong cung."
Tư Ngạo Trần chắp tay hành lễ, "Thì ra là diệu thủ y tiên, thất kính thất kính."
Ánh mắt từ trên người Phong Tử Thê dời qua, hắn không nhịn được lại nhìn Phong Ngân một cái. Diệu thủ y tiên còn có sư đệ? Hắn sao lại chưa từng nghe qua.
"Không biết cung chủ muốn hai ta chúc mừng người cái gì?" Phong Tử Thê cười nhạt hỏi.
Như Tuyết Ngưng nhìn sang Phong Ngân, mỉm cười nói: "Bổn cung mới vừa đồng ý Tư Thiếu Thành Chủ cầu hôn, có thể gả cho lang quân như ý, ngươi nói đây không nên chúc mừng sao?"
"Việc này tất nhiên là việc vui, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ gả cho thiếu niên anh hùng Tư Thiếu Thành Chủ, đây là một chuyện tốt a!"
Ngươi nói đây không nên chúc mừng sao?
Phong Ngân đờ đẫn nằm trên giường, trong đầu không ngừng vang lên những lời này của Như Tuyết Ngưng.
Đôi mắt trống rỗng cùng kinh ngạc, có nên chúc mừng không? Hắn có nên chúc mừng không?
Ngưng nhi. . . . . . Hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp từ từ chảy xuống gương mặt.
Thùng thùng. . . . . . Tiếng gõ cửa truyền đến, Phong Ngân từ từ ngồi dậy, đi tới mở cửa. Đứng ngoài cửa là Phong Tử Thê áo trắng như tiên tử , thấy hắn cầm bầu rượu, nhìn mình cười cười.
"Ngân, chúng ta uống một chén, như thế nào?"
Phong Ngân không nói một tiếng, ánh mắt giống như xuyên thấu chàng rơi vào nơi khác.
Trong mắt Phong Tử Thê xẹt qua một tia thê lương, ngay sau đó cười ha ha, "Ta hiện tại tâm tình rất tốt, rất tốt!"
"Ngân, ngươi không hận nữ nhân kia sao?"
"Ta không hận." Phong Ngân nhàn nhạt quét qua hắn, lẩm bẩm.
"Ngươi không hận? Ha ha! Nhưng ta hận! Nàng hại ngươi đến vậy, ta hận không được muốn mạng của nàng! Nhưng như vậy cũng quá tiện nghi nàng, cho nên. . . . . . Ha ha ha!" Hắn lại cười như điên.
"Ngươi muốn làm cái gì với nàng?" Phong Ngân nhìn Phong Tử Thê, trong mắt ánh sáng lạnh lóe lên.
"Ngân a. . . . . ." Phong Tử Thê đau khổ cười một tiếng, "Ta chính là thành toàn nguyện vọng của ngươi! Nàng hiện tại nhất định rất cần ngươi, ngươi còn không mau đến đi? Ha ha! Hồng trần nhất tiếu tiêu dao tán, chỉ nguyện uyên ương bất nguyện tiên. . . . . . Ha ha. . . . . ." (ta để nguyên văn cho nó vần)
Lời của hắn khiến Phong Ngân đột nhiên cả kinh.
"Ngươi dùng hồng trần tán?"
"Không tệ. Trúng hồng trần tán, Thánh nữ cũng sẽ biến thành dâm phụ, không muốn làm cho nàng chết, ngươi còn không mau đi cứu nàng?"
"Ngươi. . . . . ." Phong Ngân mặt tái nhợt.
"Thế nào, ngươi không thể phải không? Bởi vì ngươi sẽ chết, cho nên ngươi không thể làm như vậy. Hơn nữa. . . . . . Nếu ngươi cùng cá nước thân mật với nàng, kịch độc trong cơ thể của ngươi sẽ truyền sang người nàng, vậy nàng cũng gặp nguy hiểm, phải không?" Phong Tử Thê cười như điên, "Cho nên ta đã thay ngươi nghĩ biện pháp, vị hôn phu của nàng không phải còn ở chỗ này sao? Ngươi còn không mau đi tìm hắn! Ha ha. . . . . ."
Phong Ngân vẻ mặt thê lương nhìn Phong Tử Thê.
"Thế nào, ngươi không bỏ được?" Phong Tử Thê châm chọc cười, "Vậy chính ngươi đi cứu nàng a! Ngươi phải hiểu rõ, làm vạy có phải giúp nàng nhanh chết hơn không?"
"Đối với nữ nhân mà nói đây chính là chuyện cả đời, ngươi có thể cho nàng cả đời sao? Ngươi một khi quyết định sẽ vĩnh viễn mất đi nàng!" Hắn càng nói càng hài lòng.
Cánh tay trắng bệch của Phong Ngân hướng về phía Phong Tử Thê giơ lên.
"Thế nào, ngươi muốn giết ta?" Phong Tử Thê nhìn hắn, cười nhẹ, "Ngươi luôn luôn thanh tâm quả dục mà lại muốn giết ta? Không ngờ ta có thể làm ngươi phản ứng mãnh liệt như thế, tại sao lúc đầu ta không làm như vậy đây?"
Hắn bỗng dưng bắt được tay Phong Ngân, đưa đến sát gò má của mình, "Ngươi không thể yêu ta, vậy thì hận ta đi! Cho dù như thế nào, kiếp này ta đều không thể quên được ngươi, cho ngươi đau khổ khắc cốt ghi tâm để không quên ta! Như Tuyết Ngưng, ta sớm muốn nàng chết rồi, nàng căn bản không xứng với ngươi, không xứng!" Hắn cười điên cuồng, "Ngân, đừng từ chối, ta biết sự lựa chọn của ngươi, còn không mau đi tìm Tư Ngạo Trần? Ha ha. . . . . . Sau đó ngươi hoàn toàn mất nàng, giữa các ngươi sẽ không còn quan hệ gì nữa; ngoại trừ ta ra, không có bất kỳ ai có thể lấy được ngươi, không có!"
"Ngươi điên rồi." Phong Ngân mệt mỏi nói.
"Điên? Ta đã sớm điên rồi, từ thời khắc ta bắt đầu yêu ngươi ta đã điên rồi, ta đã không không còn là ta rồi ! Nếu ngươi có thể đối tốt với ta một chút, ta sao lại trở thành người như thế này chứ?"
Phong Ngân không nhìn hắn nữa, phi thân lao đến phòng của Như Tuyết Ngưng.
"Qua tối nay, ngươi và nàng sẽ triệt để kết thúc! Không hề còn vương vấn nữa, ngươi sẽ là của một mình ta , chỉ một mình ta. . . . . ." Phong Tử Thê hướng về phía bóng lưng của Phong Ngân lẩm bẩm một mình.
Như Tuyết Ngưng nằm ở trên giường, cả người ửng hồng, điều này làm cho Phong Ngân biết dược lực đang phát tác.
Nhìn nàng khó chịu đến hôn mê nằm ở nơi đó, Phong Ngân không nhịn được tới đỡ nàng.
Như Tuyết Ngưng đang hôn mê lại cảm thấy một cỗ mát lạnh ập tới, đương lúc đau đớn giống như là bị lửa đốt lại được nước mát lạnh xối vào; nàng thở dài một tiếng, đôi tay ôm Phong Ngân thật chặt, không ngừng cọ cọ thân thể của chàng.
Toàn than Phong Ngân chấn động, vội vàng kéo cánh tay đang làm loạn trên người mình ra, "Tuyết Ngưng."
"Ừ. . . . . ." Nàng mở cặp mắt mê ly, trong tròng mắt nồng đậm xuân tình, "Phong Ngân, là ngươi. . . . . ."
Nàng nhận ra chàng, vẻ mặt bỗng chốc tỉnh táo lại, thậm chí lộ ra một chút ý cười, càng sát lại gần lồng ngực Phong Ngân, "Ta thật khó chịu, ngươi mau giúp ta đi. . . . . ." Hưởng thụ da thịt lạnh như băng của chàng, nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái.
"Ngưng nhi." Phong Ngân không kìm lòng được gọi nàng, "Nàng biết nàng đang làm gì sao?" Nàng không thể như vậy, sẽ làm chàng ý loạn tình mê, quên tất cả.
"Ta làm gì" Nàng đỏ mặt, bộ mặt nghi ngờ nhìn Phong Ngân, thái độ vô tội lại làm người yêu thương."Ta chỉ là thấy nóng quá. . . . . ." Nói xong, nàng lại cọ xát trong ngực chàng, ngón tay thon thả bắt đầu tháo nút áo của chàng.
"Ngưng nhi." Phong Ngân hít sâu một hơi, kéo tay của nàng, không để cho nàng cử động đi xuống, "Nàng trúng độc."
"Trúng độc?" Cặp mắt mờ mịt nhìn Phong Ngân, ngọ lửa như thiêu như đốt làm nàng khó chịu muốn chết, nàng chỉ muốn nhanh chút thoát khỏi loại đau nhức cùng khó chịu này.
"Phải . . . . . Xuân dược?" Nàng khó khắn lấy lại lí trí hỏi Phong Ngân.
Phong Ngân chán nản gật đầu.
Nàng hít sâu một hơi, trên mặt thế nhưng lại tràn đầy ý cười, mắt cũng chứa ánh sáng.
"Hoàn hảo là ngươi. . . . . ." Gương mặt nàng kiều diễm xen một chút ngượng ngùng cười.
"Ngưng nhi." Phong Ngân không khỏi ôm chặt nàng, nhỏ giọng hô tên của nàng, bộ dáng kia của nàng làm lòng chàng xao động.
Ông trời tại sao phải bắt chàng lựa chọn tàn nhẫn như vậy?
"Phong Ngân, ngươi sẽ ở bên ta cả đời, phải không?" Đối mắt ngập nước nhìn Phong Ngân chằm chằm.
Nàng bây giờ tỉnh táo , tựa vào trong ngực Phong Ngân, làm nàng phát giác ra tâm sự của chính mình. Nàng thích chàng, có lẽ từ lần đầu tiên nhìn thấy Phong Ngân nàng đã thích chàng.
Nàng yêu kiều nói, "Mau giúp ta đi. . . . . ." Nàng nâng lên hai cánh tay ôm gáy của Phong Ngân.
"Không. . . . . ." Tim của Phong Ngân đau đến mức không cách nào hô hấp, định thần lại, bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo nhìn thẳng nàng.
Phong Ngân bỗng chốc điểm mấy huyệt đạo của nàng, đẩy nàng ra.
Như Tuyết Ngưng thất thần nhìn Phong Ngân, không hiểu vì sao chàng phải làm như vậy.
Phong Ngân không dám tiếp xúc với ánh mắt của nàng, như chạy trốn rời khỏi phòng, khép cửa lại thật chặt.
Ngoài cửa Phong Tử Thê mang bộ mặt thương tiếc nhìn Phong Ngân.