"Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, khôn vờn qua núi không phải mây. . . . . ."
Giọng nói ôn hòa cùng với dóng dáng tăm tối tiêu điều thấy thế nào cũng không tương xứng, nhưng từng câu từng chữ tràn đầy tình ý.
"Ngưng nhi, Ngưng nhi, ta rốt cuộc phải làm sao để gặp nàng?"
Nam tử nỉ non nhớ tới cái tên này, cười một tiếng trầm thấp, theo đó là một hồi ho kịch liệt; hồi lâu, hắn mới ngưng xuống, ngồi thẳng lên, tròng mắt mệt mỏi yên tĩnh vẫn si ngốc nhìn sương khói mờ mịt.
Núi Tuyệt Phong, tuyết trắng bao phủ, sương mù ảm đạm. Chỉ thấy Phi Tuyết cung do ngọc thạch màu xanh gọt giũa mà thành, đứng sững ở giữa một mảnh trắng mờ mịt, trắng sáng như Phỉ Thúy, và trang nghiêm, ảo mộng làm cho người ta kinh hãi.
Nam tử đứng nghiêm trước cửa cung, chỉ mặc một cái áo đen mỏng manh, đứng thẳng tắp thật giống như không sợ giá lạnh.
Bích U mở ra cửa cung, "Thần y mời vào."
Sau khi tin tức cung chủ cầu y ở trong võ lâm được lan truyền, đã có rất nhiều người tới thử, nhưng những người này. . . . . . Bích U nghĩ đến những người kia hiện còn bị giam tại địa lao, tuy còn sống nhưng cũng như đã chết, không khỏi khẽ rùng mình một cái.
Lâu dần, người dám tới cửa cung càng ngày càng ít; nhưng hôm nay, thế nhưng lại có một người tới.
Bích U không khỏi nhìn kỹ người trước mắt. Nam tử này rất trẻ tuổi, cả người một bộ quần áo màu đen, rất gầy, rất gầy, khí sắc, da dẻ đều thực yếu ớt, kỳ quái là, hắn với màu đen rất tương xứng, làm cho tâm hồn người ta yên tĩnh. Trắng đen rõ ràng, tại trên người của hắn tạo thành một loại sức quyến rũ kì lạ; rõ ràng là thân thể thon gầy như thế, nhưng ở trong gió rét thê lương, lại có vẻ cao lớn, giống như không chút nào cảm thấy rét lạnh.
"Xin hỏi đại danh của thần y?"
"Phong Ngân." Người áo đen nhàn nhạt nói, giọng nói dịu dàng thanh nhã làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân.
Bích U ngẩn ra, hồi lâu mới nói: "Xin mời đi theo ta."
Dáng vẻ hắn đi bộ làm cho nàng kinh hãi. Thân hình cao ngất lay nhẹ, chân trái bước từng bước một, chân phải từ từ kéo qua, từng bước từng bước, cùng thanh âm quệt đất, nhìn hắn hơi cong đùi phải, trong lòng không khỏi tiếc hận không dứt.
Hắn. . . . . . Lại là một người thọt!
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, nếu như ban đầu đứng yên bất động chính là một bức họa, như vậy dáng dấp đi bộ của hắn hiện tại, chính là trên bức tranh tuyệt mỹ vẽ thêm một khoảng đen như mực, càng làm nổi bật cái chân thọt.
Bố trí bên trong phòng vô cùng hoa mỹ giàu sang mang màu sắc dị vực, đây cũng là đương nhiên , dù sao Phi Tuyết cung ở nơi tiếp giáp trung nguyên với Tây Vực.
Nam tử liếc nhìn tấm màn màu trắng, trong màn có một bóng dáng bí ẩn, người ở trong đó tựa nhẹ vào đệm, giống như đang ngủ.
"Cung chủ, thần y đã tới." Bích U cung kính hướng về phía người trong giường nói.
Tay ngọc trong rèm nhẹ nhàng vung lên, Bích U liền lặng yên không tiếng động lui lại một bên.
Phong Ngân lẳng lặng đứng ở nơi đó, mơ hồ có thể thấy bóng dáng yểu điệu trong màn, trong mắt thoáng qua một tia kỳ lạ.
Hắn biết nàng đang đánh giá hắn.
"Ngươi là đại phu?" Người trong trướng hỏi, giọng nói thanh thúy uyển chuyển, không nói hết sự quyến rũ mềm mại, nhưng lại quá mức lạnh lẽo.
"Đúng, tại hạ là Phong Ngân." Phong Ngân vẫn dùng giọng nói lạnh nhạt dịu dàng đáp lại.
"Phong Ngân?" Người trong trướng khẽ đọc cái tên này.
Hắn đứng thẳng tắp ở nơi đó, đột nhiên trong ngực khí huyết sôi trào, nhưng lại bị hắn cứng rắn ép xuống.
Không được! Lúc này, hắn không thể xảy ra cái gì bất trắc.
"Ngươi dám đến, có thể thấy được ngươi nắm chắc mười phần." Người trong trướng lạnh lùng nói, "Ngươi cũng đã biết, nếu như không trị được, ngươi sẽ có kết quả như thế nào?" Giọng điệu càng thêm lạnh lẽo.
"Phong Ngân không bao giờ làm chuyện không chắc chắn. Nếu đến, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho cung chủ."
Những lời này của hắn, khiến Bích U và hai thị nữ khoảng 15 tuổi đều biến sắc.
Lều vải chợt khẽ nhúc nhích, một cánh tay nhỏ nhắn mềm mại đưa ra, làn da trong suốt, cổ tay sáng bóng.
Thị nữ khom người bước lên trước, người trong trướng đặt cánh tay ngọc lên, đi ra khỏi lều vải. Giống như cung điện hoa mỹ lập tức biến sắc, đó là vì một vị mỹ nhân tuyệt sắc.
Nàng, áo trắng như tuyết, mái tóc đen dài như thác nước, ánh sáng rực rỡ chói mắt, còn một ít tóc không búi, đổ xuống trên vai. Chỉ là sắc mặt lộ ra vẻ mệt mỏi bệnh tật, lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Phong thái này, vẻ rực rỡ chói mắt này, đương thời chỉ có một người, Như Tuyết Ngưng!
Vẻ mặt Như Tuyết Ngưng lạnh lùng không thay đổi, lạnh lùng nhìn Phong Ngân. Từ lúc hắn tới, nàng vẫn luôn nhìn hắn. Người này cũng có chân phải bị tàn phế, làm cho nàng thoáng mất hồn.
Qua một hồi lâu, nàng khẽ mỉm cười, "Ngươi cư nhiên biết người muốn trị bệnh chính là bổn cung, mà không phải sư muội của ta. Xác thực có chút khác biệt với những người trước kia."
Nàng cười khẽ như vậy, làm bốn phía giống như biến sắc.
Phong Ngân lẳng lặng đưa mắt nhìn nàng, giống như có tình cảm sâu lặng, chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức làm cho người ta không thấy.
Nụ cười của Như Tuyết Ngưng chợt tắt, đột nhiên từ trong tay áo nhẹ nhàng bắn ra, một đoạn tơ trắng lập tức cuốn lấy gáy của hắn, chỉ cần nàng dùng sức một cái, tính mạng của hắn có thể không còn.
Phong Ngân vẫn đứng không chút thay đổi.
Như Tuyết Ngưng lại gần hắn, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, "Ngươi muốn cái gì? Là vì lời hứa của bổn cung? Thay ngươi hoàn thành một tâm nguyện?"
Phong Ngân nhìn nàng, "Đợi ta chữa khỏi bệnh cho cung chủ, sẽ nói lên mong muốn của ta."
Ánh mắt Như Tuyết Ngưng ý vị sâu xa, lẳng lặng nhìn Phong Ngân; Phong Ngân cũng không nói lời nào, đứng đó nhìn nàng.
Đột nhiên, Như Tuyết Ngưng cười lạnh một tiếng, "Đại phu lần này quả nhiên khác những người trước a!"
Nàng nhẹ giơ cánh tay ngọc lên, Bích U liền đi tới. Trong tay nàng bưng một khay đỏ, trong khay có một viên thuốc trong suốt.
Phong Ngân liếc mắt nhìn khay, lại nhìn chăm chú Như Tuyết Ngưng, "Nàng muốn ta ăn nó vào?"
Như Tuyết Ngưng cười nhạt một tiếng, "Phong Ngân công tử quả nhiên thông minh!" Nước trong mắt nàng xoay tròn, nhưng lại cười càng thêm tự nhiên nói, "Đây là tuyệt tình đan, chắc hẳn ngươi đã nghe qua rồi."
"Tuyệt tình đan. . . . . ." Trên mặt Phong Ngân hiện lên nét cười cô đơn, làm người ta khó có thể nắm bắt.
Như Tuyết Ngưng nhíu nhíu mày, "Không phải ngươi không dám ăn chứ? Nếu ăn tuyệt tình đan, mà không có thuốc giải của bổn cung, ngươi sẽ sống không bằng chết. Nhưng ngươi không phải sợ, chỉ cần ngươi chữa khỏi bệnh cho bổn cung, tự nhiên sẽ lấy được thuốc giải." Thanh âm (mình thấy để ‘thanh âm’ hay hơn là ‘giọng nói’, mà cái này cũng không khó hiểu) của nàng mềm mại, giống như là dụ dỗ một đứa trẻ ăn kẹo.
Phong Ngân nhìn nàng một cái, không nói hai lời nuốt tuyệt tình đan vào. Động tác rất quả quyết, ngay cả Bích U và thị nữ cũng có chút giật mình.
"Tốt." Như Tuyết Ngưng lạnh lùng nói: "Xem ra ngươi đã nghĩ rất kỹ, nắm chắc việc trị bệnh, như vậy, nếu ngươi làm được, chỉ cần trong năng lực của ta, ta đều có thể làm cho ngươi!"