Lòng Phong Ngân đầy nghi ngờ, không biết nàng muốn làm cái gì.
Thấy Phong Ngân nhìn mình, Như Tuyết Ngưng chợt cười, "Phong Ngân." Nàng dịu dàng kêu tên của chàng, đôi môi đỏ mọng gần sát môi chàng, "Bản thân ngươi thanh cao, xem thường ta, phải không? Ha ha.
Nàng cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt như đêm tối, "Ta cho ngươi biết, hiện tại ngoài cửa có hai nữ tử thanh lâu xinh đẹp bị hạ xuân dược, đang hưng phấn chờ được gặp ngươi ! Ngươi có muốn thấy các nàng hay không?" Nàng cười khanh khách , xem ra hết sức vui vẻ, hết sức sảng khoái.
"Nàng, nàng. . . . . ." Chàng hiểu được ý đồ của nàng, vừa buồn vừa giận, dùng toàn bộ sức lực, lại chỉ có thể phát ra một chữ khàn khàn, trong tròng mắt nhất thời tràn đầy khổ sở cùng bi phẫn.
"Ta như thế nào?" Như Tuyết Ngưng nhếch môi, cười sảng khoái, "Ta nói rồi, muốn ngươi hối hận vì ban đầu đã đối với ta như vậy. Thế nào, ngươi bây giờ hối hận không?"
"Ngươi bây giờ rất muốn chết, phải không? Đáng tiếc ngươi một chút hơi sức cũng không có, muốn tự vẫn cũng không làm được !" Nàng than nhẹ lắc lắc đầu, "Nhuyễn ngọc ôn hương, cá nước thân mật, nam nhân nào không thích? Thật ra thì ta đối với ngươi rất tốt không phải sao."
Thấy rõ ràng xấu hổ cùng tuyệt vọng trong mắt chàng, nàng càn rở nở nụ cười, tràn đầy hận ý nhìn chàng, "Ta hôm nay muốn xem xem, ngươi rốt cuộc có bị nhiễm bùn hay không? Qua đêm nay, ta xem ngươi còn có thể làm chính nhân quân tử hay không? Ngươi không phải không muốn ta sao? Ta liền muốn ngươi so với ta càng thảm hại hơn!"
Nàng thối lui đến cạnh cửa, mở cửa, hai nữ nhân xinh đẹp liền vọt vào, trong phong nhất thời tràn đầy mùi son phấn, gương mặt mỹ nhân đầy mị hoặc, lao thẳng về phía Phong Ngân như điên.
"Cứ hưởng dụng người ta đưa cho ngươi đi!" Như Tuyết Ngưng cười ha hả, khép cửa lại.
Bên trong phòng truyền đến tiếng quần áo bị xé rách, kèm theo tiếng rên rỉ dâm đãng của nữ nhân. . . . . .
Như Tuyết Ngưng ngẩng đầu nhìn trời, đêm tối ảm đạm, chỉ có thưa thớt vài ngôi sao với nửa vầng trăng. Nàng khẽ động khóe miệng, muốn cười, nhưng một tiếng cười cũng cười không nổi.
Vung ống tay áo, nàng vội vã rời khỏi biệt viện, giống như không thể ở lại đây một khắc nào nữa.
Màn đêm đen kịt, Như Tuyết Ngưng ngẩng đầu nhìn trời, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nét buồn rầu, nàng sâu kín thở dài, môi anh đào hé mở: "Vọng Nguyệt, vào trong. . . . . . Thu thập một chút."
Vọng Nguyệt ngẩn ra, hiểu ý của nàng, trên thực tế tâm tư của nàng cũng mâu thuẫn phức tạp, giống Như Tuyết Ngưng. Nàng có thể hiểu trong lòng nàng hận, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy làm thế này. . . . . . Quá tàn nhẫn.
Vọng Nguyệt đi vào biệt viện, cả phòng nồng đậm mùi vị tình dục, quần áo rách nát rơi vãi đầy đất, một căn phòng hỗn loạn, Vọng Nguyệt ôm lấy trái tim, từ từ nhìn về trên giường.
Nhưng mà, nàng kinh hãi phát hiện, trừ chăn gối xốc xếch, nơi đó đã không một bóng người.
"Cung chủ, cung chủ!" Nàng kêu lên.
Như Tuyết Ngưng rất nhanh mang theo thị vệ tìm những chỗ quan trọng, nàng cũng không tin có người có thể từ nơi này đi ra ngoài.
Quả nhiên, dưới ánh trăng xuất hiện hai bóng dáng, đều là mặt quỷ có răng nanh, mặc y phục đỏ tươi, bộ dáng kinh người này, làm trong mắt Như Tuyết Ngưng một cỗ lạnh lùng.
Quỷ Vực. . . . . . Người tới chắc chắn là người của Quỷ Vực!
Lúc tay nàng vung lên, ý bảo bọn thị vệ bao vây hai tên mặt quỷ thì trong bầu trời đêm chợt truyền đến tiếng kêu thê lương, như tiếng của quỷ chốn âm phủ, làm kinh động lòng người.
Hai bóng dáng một đen một trắng từ trên trời giáng xuống, vững vàng đứng trước mặt nàng. . . . . . Không, chính xác mà nói là ba, nàng cơ hồ liếc mắt liền nhận ra người mà tên áo đen ôm vào trong ngực là Phong Ngân.
Đôi mắt đẹp của nàng khẽ nhúc nhích, "Không ngờ ngay cả quỷ chủ cũng đại giá quang lâm!"
Từ khi nhìn thấy tên mặt quỷ áo đen, nàng đã đoán được thân phận của người này, chính là quỷ chủ gần đây mới nhận chức đại đệ tử của Cô Phong tên Tuyết Phách.
Mà người cùng đi với Tuyết Phách là Phong Tử Thê càng đỏ mắt, không nhịn được quát: "Như Tuyết Ngưng, ngươi không phải là người!"
Như Tuyết Ngưng lạnh lùng cười một tiếng, không để ý tới hắn, ánh mắt của nàng dời về phía người trong ngực Tuyết Phách .
Đôi mắt đen tĩnh mịch của Tuyết Phách xuyên thấu qua mặt nạ nhìn nữ nhân trước mặt, thật sự nàng rất xinh đẹp, lịch sự tao nhã như vậy, dễ dàng có thể đoạt đi hô hấp của nam tử trên thế gian. Nhưng mà nữ nhân như vậy, đến tột cùng lòng của nàng chứa cái gì, lại có thể tàn nhẫn đối với nam nhân si dại mình như vậy? Phong Ngân thật không đáng giá vì nàng như vậy, thật là không đáng giá!
Hắn vội vã cùng Phong Tử Thê đi đến, thế nào cũng không ngờ được sẽ nhìn thấy Phong Ngân rơi vào cảnh. . . . . .
Bọn họ vẫn là đến chậm!
Khi này hai nữ nhân dâm đãng bị Phong Tử Thê đánh một chưởng mà mất mạng, bọn họ nhìn thấy một Phong Ngân tái nhợt. Trên người của hắn toàn là vết thương, làm người ta nhìn thấy mà ghê.
Nhìn những vết thương này, hắn có thể tưởng tượng được Phong Ngân bị người hành hạ như thế nào, hai thanh lâu nữ tử này điên cuồng như thế nào, phóng đãng như thế nào mới có thể lưu lại trên người hắn những vết tích này.
Nếu không phải Tuyết Phách từ trước đến giờ luôn tỉnh táo, hắn cũng sẽ kích động muốn giết Như Tuyết Ngưng.
Trên mặt hắn một hồi co quắp, hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn về người tiều tụy trong ngực, "Ngân, thật xin lỗi, ta vẫn là đến chậm; nhưng ta sẽ vì ngươi đòi lại công bằng!" Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng đến Như Tuyết Ngưng.
Như Tuyết Ngưng không nhìn hắn, ánh mắt của nàng vẫn đặt trên người trong ngực Tuyết Phách, hắn bị áo bào đen của Tuyết Phách bao quanh, cho dù như vậy, nàng vẫn thấy được cái gáy tím bầm của hắn với chi chít vết cào. Vết thương như thế, trên người hắn có tất cả bao nhiêu?
Một cảm giác hối hận sâm chiếm lấy nàng, thân thể của nàng khẽ run rẩy, muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
"Ngươi không thể dẫn hắn đi." Nàng kinh ngạc khi mình lại thốt ra câu này.
"Vậy phải nhìn xem khả năng của ngươi!" Tuyết Phách lạnh lùng nói.
"Tuyết. . . . . ." Cảm nhận được Tuyết Phách đang tức giận, Phong Ngân giãy giụa kéo ống tay áo của hắn, suy yếu mở miệng.
"Ngân, ngươi nói cái gì?" Người trong ngực gầy như que củi, ngay cả Tuyết Phách tỉnh táo như vậy cũng đỏ mắt.
Phong Ngân khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn hướng nàng.
Như Tuyết Ngưng tiếp xúc với sự thờ ơ trong mắt Phong Ngân, trong lòng chấn động, chỉ có thể ngơ ngác nhìn, nói không ra lời.
"Nàng muốn giết ta sao?" Phong Ngân sâu kín hỏi.
Nàng căn bản nói không ra lời.
"Không giết ta. . . . . . Vậy thì. . . . . ." Phong Ngân thở dốc, gắng sức nói: "Thả ta."
Phong Ngân nhắm mắt lại, giọng nói vô cùng mệt mỏi, giống như người sắp chết đang nói di ngôn.
"Như Tuyết Ngưng!" Một bên Phong Tử Thê nghe không vô nữa, rống to một tiếng, áo trắng bồng bềnh hướng Như Tuyết Ngưng bổ tới.
Hắn muốn giết nàng! Nàng cư nhiên giẫm đạp lên tình yêu của người trong lòng hắn, hắn muốn giết nàng!
Tim Như Tuyết Ngưng đang đập mạnh loạn nhịp bỗng chốc hồi hồn, tránh né chưởng phong bén nhọn của Phong Tử Thê.
"Tử Thê. . . . . ." Phong Ngân khó khăn gọi hắn.
Phong Tử Thê không hề quay đầu lại thét lên: "Phong Ngân, ngươi đừng ngăn cản ta, hôm nay ta nhất định giết nàng! Cho dù võ công của ta không bằng nàng, chết ở trên tay nàng, ta cũng cam tâm tình nguyện; đây không phải là vì ngươi, mà là vì ta!"
Hắn đang muốn xông lên thì bị hai người cạnh Tuyết Phách kéo lại.
"Tả sứ không muốn thương tổn nàng." Tên người mặt quỷ thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt thuật lại.
"Phong Ngân!" Cái tên này bỗng dưng làm gợi lại trí nhớ của nàng.
Giống như là ánh chớp, trước mắt nàng thoáng qua một bóng dáng màu trắng, nhanh đến mức nàng không cách nào bắt được."Ngân!" Nàng theo bản năng hô nhẹ một tiếng.
Phong Ngân nghe được, thân thể khẽ run, "Tuyết. . . . . . Dẫn ta đi!"
"Đứng lại!" Tuyết Phách di động thân thể lại bị thị vệ Phi Tuyết cung ngăn lại.
Tuyết Phách cười lạnh, còn chưa nói chuyện, sau lưng liền truyền đến thanh âm khan khan của Như Tuyết Ngưng: "Để cho bọn họ. . . . . . Đi." Nàng giống như khổ sở giãy giụa trong ký ức, tuy nói ra lời nói này, nhưng không có nửa điểm cam tâm tình nguyện.
Mà Tuyết phách nghe được quyết định của nàng, cũng có chút ngoài ý muốn.
"Phong Tử Thê, ngươi không đi sao?" Tuyết Phách lạnh lùng nói.
Phong Tử Thê thất thần ngây ngốc đứng ở nơi đó, không biết đang nghĩ cái gì.
Nghe được giọng nói của Tuyết Phách, hắn mới ngẩng đầu, chợt hiểu nhìn về phía Phong Ngân trong ngực Tuyết Phách, lộ ra một nụ cười khổ, trong mắt cất giấu thứ tình cảm phức tạp, "Lần này ta sẽ không đi theo các ngươi nữa, có một số việc, ta cũng cần suy nghĩ một mình. . . . . ." Hắn lẩm bẩm nói xong, giống như đang nói cho mình nghe.
"Tùy ngươi." Tuyết Phách lạnh lùng trả lời.
Lập tức, người của Quỷ Vực vội vã rời đi, không thấy bóng dáng, tựa như lúc họ đến vậy.
Phi Tuyết cung vắng vẻ hẳn, chỉ còn lại Như Tuyết Ngưng đứng ngẩn ngơ như rối gỗ. . . . . .
"Cung chủ. . . . . ." Đã qua một canh giờ, Vọng Nguyệt không yên lòng ra ngoài nhìn xem, mới phát hiện Như Tuyết Ngưng còn đứng ở trong đình viện.
Trời mưa đã lâu, giờ nàng đã bị nước mưa xối ướt đẫm, nhưng nàng tựa như hồn nhiên không biết. Nét mặt của nàng hoang mang, tràn đầy đau đớn, ánh mắt sâu thẳm.
"Cung chủ." Vọng Nguyệt che dù chạy tới, nàng từ nhỏ lớn lên cùng Như Tuyết Ngưng. Người ta đều sợ Như Tuyết Ngưng tính tình lạnh lùng tàn khốc, nhưng nàng không sợ; nàng biết Như Tuyết Ngưng khi còn bé chịu nhiều khổ cực, mới biến thành máu lạnh vô tình như vậy. Ở trong cảm nhận của nàng, Như Tuyết Ngưng giống như là tỷ tỷ của nàng.
Như Tuyết ngưng từ từ chuyển mắt về, nhìn nàng một cái, "Vọng Nguyệt. . . . . ."
"Vâng" Vọng Nguyệt cúi đầu, muốn nghe nàng ra lệnh.