• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt Ngô Đông Nghiên đỏ bừng, cô không biết trốn ở đâu, thật là mất thể diện a…



Nhưng anh giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, một chút xấu hổ cũng không có, như chuyện này là bình thường.



Kỳ thực lúc xuống lầu Cao Du Giai rất bối rối, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh mua thứ này. Mới hơn 7 giờ, siêu thị chưa mở cửa. Anh đi đến của hàng tiện lợi 24 giờ để mua, chỉ có chủ cửa hàng, nên cúng không ngại lắm. Anh nghĩ có lẽ về sau chuyện này còn xảy ra nhiều nữa, liền bình thường lại.



Bất quá lúc này nhìn cô đứng trước mặt mình, khuôn mặt đỏ bừng, anh liền nhớ đến mấy năm trước cô làm bẩn áo anh, cười cười:” Đau bụng sao?” Nghe nói phụ nữ đến ngày này sẽ không thoải mái.



” Có một chút.” Biểu hiện của anh càng tự nhiên, thì cô càng ngượng ngùng.



” Em đến giường này nằm đi, có thể đến tối mới có người đến đổi đệm.” Mắt nhìn tấm đệm trên giường đầy máu.



Thấy cô còn đứng, anh kéo cô tới bên giường mình:” Hôm nay không ra ngoài, ở lại đây nghỉ ngơi. Chờ em thởi mái hơn một chút, anh lại đưa em ra ngoài chơi.”



Sau đó ép cô nằm xuống giường, giúp cô đắp kín chăn, ngồi ở bên cạnh giường.



Thấy ánh mắt cô vẫn xoay tròn mở to, anh ôn nhu nói:” Ngoan, nhắm mắt lại.”



Có lẽ thực sự mệt mỏi, dù sao đêm qua cũng không ngủ được mấy tiếng, Ngô Đông Nghiên nhắm mắt lại, rất nhanh liền thiếp đi.



Lúc tỉnh lại đã là 11 giờ, sau khi ngủ một giấc cảm giác đã khá hơn nhiều.



Cao Du Giai nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, liền đưa tới một ly nước nóng. Ngô Đông Nghiên cầm ly nước, cô cảm động cúi đầu nói cảm ơn.



Đột nhiên cô cảm thấy hiện giờ mối quan hệ giữa hai người. anh đối với cô giống như tốt quá mức. Cô hoài nghi hiện giờ có phải anh vẫn còn thích mình không?



Một bên miệng nhỏ của cô uống ngụm nước, một bên đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn mình liền cuống quýt cúi đầu xuống.



Ngay lúc này tiếng đập của vang lên, dì quét dọn phòng đi tới dọn dẹp. Khóe mắt Ngô Đông Nghiên rõ ràng nhìn thấy lúc dì vén chăn lên thấy vết máu đỏ kia thì sửng sốt một chút, khẳng định là đang hiểu lầm…



Lúc đầu cô muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, dù sao cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.



Sau khi ăn cơm trưa xong, Cao Du Giai nói về phòng. Hai người nằm trên giường mình xem tivi. Cao Du Giai rất muốn ôm lấy cô cùng xem, nhưng chuyện này hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ.



Những ngày tiếp theo, Cao Du Giai dẫn cô đi thăm quan khắp các nơi ở gần đó.ddoTrong chuyến du lịch này, hai người thân thiết lên không ít. Thậm chí Ngô Đông Nghiên cảm thấy Cao Du Giai có chút giống lúc hai người còn yêu nhau, mặt không còn âm trầm lạnh lùng, cũng cười nhiều với cô hơn.



Ngày nghỉ cuối cùng, buổi sáng hai người bắt đầu thu dọn đồ dạc, chuẩn bị đi đến trạm xe lửa. Lúc này điện thoại Ngô Đông Nghiên vang lên, vẫn là Mạc Phàm.



Mấy ngày nay thỉnh thoảng Mạc Phàm sẽ nhắn tin cho cô, chính là vài câu hỏi thăm đơn giản, còn hỏi cô đi thành phố T chơi vui không, đi những nơi nào.



Mạc Phàm cảm thấy đúng là Ngô Đông Nghiên đi du lịch rất nhiều nơi, lúc này mới yên tâm hơn một chút, cô chỉ là đi du lịch.



Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, khẳng định Cao Du Giai cũng trở về trường, hắn lo lắng hai người họ ở cùng một chỗ mấy ngày, không biết có gương vỡ lại lành không.



Cuối cùng vẫn không nhịn được, hắn mới gọi cho Ngô Đông Nghiên. Đối với hành vi của Mạc Phàm, Ngô Đông Nghiên cũng không suy nghĩ nhiều. Chẳng qua cảm thấy hai người trước kia là bạn học cùng lớp, hiện tại đi nơi khác học tập, chỉ là đồng hương ở nơi đất khách quê người chiếu cố lẫn nhau mà thôi.



Cô ngừng thu dọn nghe điện thoại:” Ừ, có chuyện gì sao Mạc Phàm?”



Cao Du Giai ở bên cạnh vừa nghe đến cái tê này, động tác thu dọn đồ đạc ngừng lại, lỗ tai vểnh lên.



Đầu bên kia hình như do dự một chút:” Cậu với Cao Du Giai… bây giờ đang ở cùng nhau?” Mạc Phàm cảm thấy nhất định phải xuống tay trước, nhưng trước tiên cần phải biết Ngô Đông Nghiên nghĩ như thế nào đã.



Ngô Đông Nghiên không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cô như vậy, cắn môi thấp giọng:” Không có gì, đã là quá khứ rồi.” Hiện tại hai người xác thực không phải quan hệ đó.



Mạc Phàm thở phào một hơi, sau đó chậm rãi nói:” Đông Nghiên, kỳ thực tớ vẫn luôn thích cậu, thích từ lúc còn học cùng lớp cao trung. Nếu không phải khi đó chúng ta còn nhỏ, không thích hợp cho việc yêu đương, tớ đã tỏ tình với cậu rồi. Khi đó nghe thấy cậu và Cao Du Giai ở bên nhau, tớ, tớ cảm thấy rất hối hận. Nên hiện giờ tớ không muốn bỏ lỡ, cho tớ một cơ hội được không?”



Mạc Phàm nói nhiều như vậy, sau khi nói xong toàn bộ trái tim đều dâng lên cổ họng, sợ cô sẽ cự tuyệt.



Lúc NGô Đông Nghiên nghe hắn thổ lộ, tay cầm điện thoại run lên, thiếu chút nữa rơi xuống, rất lâu sau đó vẫn chưa kịp phản ứng.



Mạc Phàm không thấy cô đáp lại, quýnh lên hỏi:” Tại sao cậu không nói gì, chẳng lẽ bây giờ cậu và Cao Du Giai vẫn còn bên nhau sao?”



Ngô Đông Nghiên bình tĩnh lại, vội vàng nói:” Không, bọn tớ chia tay hai năm trước rồi.”



Sau khi nghe cô trả lời, Mạc Phàm tiếp tục truy vấn:” Vậy cậu cho tớ một cơ hội được không? Chúng ta học cùng trường đại học, tớ sẽ chăm sóc và đối xử tốt với cậu.”



Đây là lần thứ hai Ngô Đông Nghiên được thổ lộ, lần đầu là Cao Du Giai, cô đột nhiên không biết trả lời thế nào. Lúc cô vẫn suy tư nên trả lười thế nào liền vô thức nói:” Thật xin lỗi, hiện tại tớ không có ý định yêu đương, bây giờ tớ còn đang đi học nên không muốn yêu đương, cho nên… xin lỗi cậu.” Sau khi nói xong, cô không đợi bên kia trả lời liền cúp điện thoại.



Sau khi cúp xong, cô thở phào một hơi.



Sau đó mới phát hiện đọng tác của Cao Du Giai bên cạnh đều ngừng lại, một mực nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng âm trầm, cảm giác ánh mắt kia như muốn đem cô xé ra từng mảnh.



Ngô Đông Nghiên sợ hãi thu hồi ánh mắt, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Thấy mấy ngày nay mua quá nhiều đồ, Cao Du Giai liền mua cho cô một cái vali để đựng đồ, lúc này cô nhét từng thứ một vào vali.



Hồi lâu sau, bàn tay nắm chặt thành nắm dấm của Cao Du Giai mới chậm rãi buông ra, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Anh thu dọn đồ đạc của mình, trực tiếp kéo vali của cô đi ra ngoài.



Ngô Đông Nghiên nhìn anh như thế, không dám hỏi cái gì. Cũng không biết tại sao anh lại trở nên như vậy, đành phải đuổi theo bước chân của anh.



Sau khi trở lại thành phố J và ra khỏi nhà ga, Cao Du Giai nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô::” Nhừng gì em nói, tốt nhất là làm được.”



” Cái gì?” Trên đường về hai người đều không nói chuyện, lúc này đột nhiên anh nói một câu như vậy, Ngô Đông Nghiên không hiểu.



“Những lời em nói, nhất định nói được phải làm được.” Cao Du Giai lặp lại một lần, nói xong liền nhét cô vào trong xe taxi, đem hành lý của cô bỏ vào cốp xe sau, nói cho lái xe địa chỉ, sau đó đóng cửa xe lại.



Ngô Đông Nghiên bị hành động liên tiếp của anh làm cho choáng váng, lúc cô còn muốn hỏi thêm thì xe đã lăn bánh.



Cô cuống quýt xoay người muốn nhìn anh một chút, anh đứng yên tại chỗ, khoảng cách ngày càng xa… Nội tâm của cô không khỏi cảm thấy bối rối vô cùng.



Cô không biết câu vừa rồi anh nói là có ý gì, nhưng thấy ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, trước đây chưa bao giờ như vậy, đột nhiên cảm thấy khó chịu, khổ sở muốn khóc.



” Cô gái nhỏ không nỡ xa bạn trai sao?” Chú lái xe nhìn Ngô Đông Nghiên nước mắt ngắn dài chảy không ngừng, khách hàng là thượng đế, ông liền an ủi một chút.



” Anh… anh ấy không phải bạn trai cháu.” Cô thút thít nói.



” Vậy là cháu thích cậu ấy? Không thì tại sao lại khóc lợi hại như vậy?”



Cô không biết vì sao mình lại khó chịu như vậy, cảm giác như mất đi thứ gì đó, trong lòng đau đến kịch liệt, hoảng hốt không chịu được.



Cao Du Giai vẫn đứng ở đó, nhìn chiếc xe khuất dần trong tầm mắt, mới nghẹn ngào nói một mình:” Em đã nói như vậy thì nhất định phải làm được.”



Không được để người khác theo đuổi.



___________________



Ba năm, ba năm ròng rã.



Ngô Đông Nghiên không còn nói chuyện cùng Cao Du Giai nữa. Không đúng, là Cao Du Giai một câu cũng không nói với cô.



Thời điểm nghỉ đông và nghỉ hè, thỉnh thoảng cô sẽ gặp anh trên đường. Nhưng anh lại giống như sau khi chia tay ở cao trung, thấy cô sẽ quay đầu rời đi.



Mặc dù số lần hai người gặp nhau không nhiều, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ đến nhà ông nội, trong lúc vô tình sẽ gặp nhau.



Anh trưởng thành hơn rất nhiều, càng đẹp trai chính trực hơn, tình cờ đi trên đường cũng có thể thu hút ánh mắt của nhiều cô gái và chàng trai.



Hiện giờ đã bắt đầu tháng 9, còn hai tuần nữa là khai giảng, thời gian 4 năm đại học cũng không nhiều, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị đi thực tập.



Sau khi ăn cơm trưa xong, Ngô Đong Nghiên gọi điện cho Du Du, nói với cô ấy ba mẹ cô về quê thăm bà nội, ở nhà chỉ có một mình cô, Du Du liền muốn sang thăm cô.



Không biết Du Du lấy được chiếc xe đạp điện ở đâu, phấn khích đi đến nhà Ngô Đông Nghiên.



Cuối tuần, sân trường rất yên tĩnh, Du Du chở Ngô Đông Nghiên đi khắp sân trường, sau đó nghiêng đầu hỏi Ngô Đông Nghiên có muốn đi thử một chút không, rất đơn giản.



Sau đó Du Du lái xe đến khu đất trống trước cổng trường, dạy Ngô Đông Nghiên chỉ cần xoay một chút là xe có thể đi.



Còn nói chỉ cần trèo lên xe đạp điện hãy mở khóa, nhao nhao muốn Ngô Đông Nghiên thử.



Lúc Ngô Đông Nghiên vừa lên xe không nắm chắc xoay tay lái mạnh hơn một chút, xe chạy vèo, làm cô giật nảy mình, tim đập chậm nửa nhịp.



May mắn cô dừng lại đúng lúc, đầu xe lúc la lúc lắc Du Du đứng tại chỗ nhìn cô, đến khúc cua muốn nhắc nhở cô một chút.



Ngô Đông Ngiên sau khi đi nửa vòng, vẫn còn cảm thấy sợ hãi, đầu xe cô khống chế không chắc, làm nó lúc la lúc lắc. Cô vẫn nhìn đầu xe, không chú ý phía trước.



Phía trước cổng trường học đúng là khu đất trống, nhưng có một sườn núi dốc đột ngột.



Khi Ngô Đông Nghiên lái xe lung la lung lay xuống dốc, thấy phía dưới là song sắt trường học, cô vội vàng phanh lại, phanh lại? Du Du không nói với cô muốn dừng lại thì làm thế nào!!!



Mắt thấy xe lao xuống, Ngô Đông Nghiên cực kỳ sợ hãi, nhìn song sắt phía dưới, nếu đụng vào thì …



Lúc cô nghĩ đến điều này, trong đầu chỉ có một ý niệm: Nhất định không thể lao xuống như vậy.



Vậy nên, cô… nhảy ra khỏi xe!!!



Ngô Đông Nghiên cảm thấy đầu gối đau nhức, nước mắt không khống chế được chảy xuống.



Âm thanh chói tai của xe điện lăn xuống dốc vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong sân trường.



Du Du sợ ngây người, cô ấy không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, trơ mắt nhìn Ngô Đông Nghiên nhảy xuống, hai đầu gối chạm đất. Thậm chí cô còn nghe được âm thanh va chạm giữa đầu gối và mặt đất cứng rắn.



Vội vàng chạy tới muốn dìu cô, nhưng có bóng người còn chạy nhanh hơn đến bên Ngô Đông Nghiên.



Ban đầu Cao Du Giai muốn cùng Cao Thừa đi chơi bóng rổ. Vừa đi đến ngã rẽ, liền nhìn thấy một cảnh kinh hoàng như vậy.



Anh vội vàng ném bóng vào ngực Cao Thừa, vội vàng chạy tới muốn đưa cô đi bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK