• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Ngư giống như một quả bom đột nhiên nổ tung, khiến ba người đồng loạt nhìn lại. Trần lão sư và mẹ Ngô cùng kinh ngạc. Trước đó cô giáo Trần đã hỏi mẹ Ngô, bà nói Nghiên Nghiên không có bạn trai.



Mặt Ngô mẹ so với cô Trần còn kinh ngạc hơn, sao con gái lại có bạn trai được, không nhìn ra a… Tiểu Ngư nói anh Du Giai, là Cao Du Giai trước kia dạy thêm cho Nghiên Nghiên, lúc con gái ngã bị thương còn đưa đi bệnh viện sao?



Ngô Đông Nghiên kinh hãi, Tiểu Ngư … nhìn thấy Cao Du Giai hôn cô. Cô gái nhỏ vừa lên sơ trung (cấp 2) dám nói ra những lời này, hơn nữa còn ngay trước mặt mẹ cô và Trần lão sư, làm lộ chuyện của cô với Cao Du Giai? Bình thường ba mẹ còn khoe con gái mình ngoan ngoãn hiểu chuyện với đồng nghiệp, lúc này biết cô vụng trộm yêu đương, ngay cả hành động thân mật cũng bị nhìn thấy, thực sự… mất mặt a! Dưới ánh mắt nóng như lửa của mẹ Ngô và Trần lão sư, Ngô Đông Nghiên cúi đầu mặt đỏ bừng.



Tiểu Ngư thấy tình huống trước mặt liền biết mình sắp gặp rắc rối. Đêm đó cô bé từ nhà bạn trở về nên vô tình nhìn thấy ở cổng trường. Tiểu Ngư ngượng ngùng lè lưỡi với Ngô Đông Nghiên: “Chị Đông Nghiên, chị tự giải quyết tốt hậu quả đi… Em không biết gì đâu…” Nói xong liền đi vào nhà.



“Chuyện đó… Nghiên Nghiên, Tiểu Ngư nói thật sao?” Mẹ Ngô nói xong còn ngượng ngùng xin lỗi cô giáo Trần.



Đông Nghiên đứng trên bậc cầu thang, lúc này nghe mẹ tra hỏi, cô đỏ mặt ngẩng đầu nhìn mẹ một chút, sau đó lại nhìn cô giáo Trần, nhỏ giọng nói: “Vầng…Con, con có bạn trai rồi.”



Trong lòng mẹ Ngô rất vui mừng. Trước kia bà còn khen Cao Du Giai không dứt miệng, năm ngoái cũng nói qua với chồng mình, nếu con gái có thể tìm được một người bạn trai giống Cao Du Giai thì thật tốt. Hiện giờ hai đứa ở bên nhau, tất nhiên bà rất vui. Nhưng trước đó đã nói với cô Trần Nghiên Nghiên chưa có bạn trai, còn định tác hợp con gái với em trai cô ấy, nghĩ đến đây, mẹ Ngô ngượng ngùng nói với cô giáo Trần: “Cô Trần… con tôi không hiểu chuyện, yêu đương cũng không nói với ba mẹ. Chuyện vừa rồi, thực sự không cố ý.”



Mặc dù cô giáo Trần cũng hơi tiếc, nhưng chỉ đành nói: “Không sao đâu, Nghiên Nghiên lớn rồi, yêu đương cũng là chuyện bình thường, để tôi nói lại với em trai.”



Sau đó, Ngô Đông Nghiên bị mẹ kéo về nhà. Vừa vào trong đã cất tiếng gọi to: “Lão già, ra đây có việc.”



Ngô ba ba đang đánh bài trên máy tính, nghe vợ gọi cũng không quay đầu nhìn: “Có việc gì thì đợi tôi đánh xong ván này rồi nói.”



“Đánh bài quan trọng hay con gái quan trọng? Nghiên Nghiên có bạn trai, chẳng lẽ ông cũng không quan tâm sao?” Lão già này đúng là càng ngày càng mê đánh bài.



Vừa nghe đến chuyện con gái có bạn trai, trong chốc lát Ngô ba ba đã chạy vọt ra: “Cái gì? Con gái chúng ta ngày nào cũng ngoan ngoãn, có bạn trai lúc nào chứ?”



Mẹ Ngô nhìn con gái phía sau đang cúi đầu, nói với cô: “Nghiên Nghiên, con đi nấu cơm trước đi, ba mẹ trao đổi một chút.”



Ngô Đông Nghiên hơi lo lắng nhìn ba mẹ. Họ sẽ không nói cô yêu sớm nữa chứ? Vừa nãy mẹ còn nói sẽ không phản đối cô yêu đương nữa mà.



“Đi đi, mẹ không phản đối con yêu đương đâu, chỉ là muốn trao đổi với ba con một chút thôi.” Mẹ Ngô cười vỗ vỗ vai cô, ra hiệu yên tâm.



Lúc này Ngô Đông Nghiên mới yên tâm đi vào phòng bếp. Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho Cao Du Giai, nhưng chợt nghĩ ra đêm nay anh còn có buổi xã giao. Thôi, vẫn là đợi đến đêm rồi nói sau.



Trong phòng khách, Ngô ba ba không hiểu vì sao bà xã lại đuổi con gái đi, nhưng ý kiến của vợ ông vẫn luôn tôn trọng, nên sau khi Ngô Đông Nghiên đi vào phòng bếp mới nói: “Bà bảo con gái đi, vậy chúng ta hỏi chuyện bạn trai con bé như thế nào?”



Mẹ Ngô nhìn ông xã một lát, sau đó kéo ông vào phòng ngủ, lúc này mới không nhanh không chậm cười nói: “Bạn trai Nghiên Nghiên ông cũng biết, chính là Tiểu Cao trước đây từng giúp Nghiên Nghiên học bổ túc toán, năm ngoái lúc con bé ngã bị thương còn đưa nó đi bệnh viện, chăm sóc trông nom đó.”



“Bà nói là cháu trai lớn nhà Cao lão sư, Cao Du Giai?” Quả nhiên Ngô ba ba cũng rất kinh ngạc.



Mẹ Ngô cười: “Tôi đoán hẳn là thời điểm Nghiên Nghiên ngã bị thương, khi Tiểu Cao chăm sóc con bé, tình yêu giữa hai đứa nở hoa, sau đó mới ở bên nhau.”



Ba Ngô cảm thấy xấu hổ, quả nhiên vợ ông xem quá nhiều phim ngôn tình rồi.



“Sao bà không nói là lúc học thêm, tình yêu giữa hai đứa nở hoa nên dần dần ở bên nhau đi.” Ông học theo bà xã nói ra mấy chữ “tình yêu nở hoa” buồn nôn kia.



“Không thể nào, khi đó hai đứa chuẩn bị thi đại học, làm sao có tâm tư đó chứ.”



“Vậy bà nói bây giờ nên làm gì?” Đối với chuyện này, ông là đàn ông nên cũng không hiểu nên sắp xếp như nào cho ổn, chỉ có thể hỏi ý kiến bà xã.



“Tôi nghĩ nên chọn thời gian gọi Tiểu Cao đến nhà ăn một bữa đi.” Nói xong liền ngẩng đầu nhìn ông xã.



“Vậy cũng được… Lát nữa bà nói với Nghiên Nghiên, bảo con bé trao đổi với Tiểu Cao một chút.”



“Ừ…được rồi.”



Hai vợ chồng nói chuyện trao đổi rất lâu trong phòng, cho đến khi Ngô Đông Nghiên bưng đồ ăn lên bàn mới đi ra.



Ăn một bữa cơm, không khác ngày thường lắm. Vừa nãy Ngô Đông Nghiên còn lo lắng ba mẹ sẽ có nhiều vấn đề muốn hỏi, lúc này cuối cùng cũng yên tâm lại.



Sau khi cơm nước xong xuôi, mẹ Ngô giống như lơ đãng nói: “Nghiên Nghiên, con và Tiểu Cao đang yêu nhau, ba mẹ cũng đã gặp cậu ấy, nhân phẩm và tướng mạo đúng là không thể chê, mẹ và ba con đều thích cậu nhóc đó. Con xem khi nào Tiểu Cao có thời gian thì bảo nó tới nhà ăn một bữa cơm nhé.”



Bàn tay đang thu dọn bát đũa của Ngô Đông Nghiên dừng lại, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Dạ… Con sẽ nói với anh ấy.”



Đây là thế nào chứ? Trước đó Cao Du Giai nói muốn dẫn cô đi gặp ba mẹ anh, hiện giờ ba mẹ lại bảo cô dẫn anh về nhà ăn cơm, sao có thể trùng hợp như vậy a. Bỗng nhiên cô cảm giác rất áp lực.



Sau khi dọn dẹp phòng bếp, bình thường Ngô Đông Nghiên sẽ ở phòng khách xem TV với mẹ, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng, nên trực tiếp về phòng mình, bật máy tính lên chơi game. Một lúc sau thấy chán liền cầm điện thoại gọi cho Du Du.



Lại tắt máy rồi.



Phiền muộn không thể kể, Ngô Đông Nghiên chỉ có thể mở máy tính xem phim hài. Xem một lúc, cuối cùng cũng không thấy hoảng loạn như vừa nãy nữa.



Trong khi đang xem, Cao Du Giai gọi điện đến: “Đang xem phim?” Ở trong điện thoại mơ hồ có thể nghe được.



“Vầng… Anh xong rồi sao?”



“Ừ, anh đang trên xe taxi. Đêm nay uống nhiều quá, tự lái xe về không an toàn.” Đêm nay Chu Chiếm giới thiệu với anh một khách hàng, đối phương là người Đông Bắc, uống rượu rất giỏi. Anh và Chu Chiếm cũng không chịu thua, cuối cùng uống nhiều đến nỗi giờ cũng đã có vài phần say, giọng hơi trầm khàn.



“Em… em có chuyện muốn nói với anh.” Ngô Đông Nghiên ấp a ấp úng.



“Chuyện gì vậy?” Nghe được giọng cô do dự, Cao Du Giai tỉnh táo lại một chút, nhưng tốc độ nói vẫn chậm hơn ngày thường.



Ngô Đông Nghiên quay đầu nhìn ra ngoài, thấy phòng khách không có ai mới đưa điện thoại đến bên miệng nói nhỏ: “Ba mẹ em biết chuyện của chúng ta rồi.”



Cao Du Giai lập tức ngồi thẳng: “Vậy hai người có nói em gì không? Bây giờ anh qua găp em.”



“Đừng, bây giờ mấy giờ rồi chứ, ba mẹ em không nói gì… Chỉ là bảo anh có thời gian rảnh thì đến nhà ăn một bữa cơm. Họ không những không phản đối mà còn khen anh nữa đấy.” Ngô Đông Nghiên vội vàng giải thích. Lúc này đã là 10 giờ, anh lại uống hơi nhiều, ngày mai còn phải đi làm nữa, nếu tới đây cả đi cả về thì đến nửa đêm mất.



Bên kia dừng một lát, giống như đang suy nghĩ, sau đó nghe anh nói: “Chiều mai em không có tiết, ở trường chờ anh đến đón, anh sẽ sắp xếp thời gian, em không cần lo đâu.” Cao Du Giai đã sớm thuộc lòng thời khóa biểu giảng dạy của cô.



“Vâng, được ạ.” Ngô Đông Nghiên dặn dò vài câu, sau đó cúp điện thoại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.



_______



Ba giờ chiều, Cao Du Giai lái xe đến trường cao trung Thập Cửu, một lúc sau Ngô Đông Nghiên vội vàng chạy ra cổng trường.



Vừa lên xe, Ngô Đông Nhiên nhìn một đống đồ phía sau, kinh ngạc nói với Cao Du Giai: “Sao anh mua nhiều đồ vậy?”



Cao Du Giai nhìn theo tầm mắt của cô, nhíu mày hỏi: “Nhiều sao?” Anh chỉ mua theo cảm giác, nhìn thấy phù hợp liền mua, đại khái là một chút thuốc bổ cho người trung niên, rượu, hoa quả.



“Nhiều…” Nghĩ tới điều gì, cô vội hỏi: “Không phải còn có sau cốp xe nữa chứ?”



“Ừ, có một chút, nhưng là mang cho ông bà anh. Lần này đến gặp không tránh được sẽ bị nhiều người nhìn thấy, mọi người đều quen biết. Nếu đã đến nhà em thì thuận tiện đi gặp ông bà anh luôn.”



May là anh nghĩ chu đáo. Ngô Đông Nghiên quay người nhìn xuống ghế sau, lẩm bẩm: “Nhưng vẫn nhiều lắm.”



“Lần đầu tiên đến nhà em, cũng không thể thất lễ. Nếu không ba mẹ em nghĩ anh là người hẹp hòi, không gả em cho anh thì làm sao?” Cao Du Giai vừa cười vừa quay đầu xe, lái về phía Xương Thành.



“Ai nói em muốn gả cho anh.” Ngô Đông Nghiên mạnh miệng.



“Anh đây sắp thành con rể đi gặp ba mẹ vợ rồi, em không gả cho anh còn muốn gả cho ai? Chuyện chúng ta nói trước đây, em dám đổi ý thử xem.” Trong giọng nói Cao Du Giai mang theo uy hiếp.



Ngô Đông Nghiên thức thời lắc đầu, lúc này Cao Du Giai mới hài lòng.



Quả nhiên Cao Du Giai nói không sai. Lúc đi trên đường đúng là gặp rất nhiều giáo sư, giáo viên quen biết, Ngô Đông Nghiên lập tức khẩn trương. Ở đây nhiều năm, mọi người đều quen thuộc, cô cứ như vậy mà dẫn bạn trai về không được tốt lắm thì phải.



Thấy cô khẩn trương, Cao Du Giai cười: “Là anh đi gặp ba mẹ em, người nên căng thẳng là anh mới đúng, em lo lắng cái gì?”



“Ai nói em lo lắng… Em đang ngại, da mặt không dày giống như ai đó a.” Nhìn anh bình tĩnh như vậy, Ngô Đông Nghiên không nhịn được trêu một câu.



“A… Không có cách nào, lúc này da mặt đàn ông chỉ có thể dày thôi, nếu không làm sao lấy được vợ, đúng không em?’ Cao Du Giai nói xong còn nháy mắt với cô. Kỳ thật trong lòng Cao Du Giai rất căng thẳng, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.



Xe lái thẳng đến dưới nhà. Bởi vì quá nhiều đồ nên Ngô Đông Nghiên và Cao Du Giai phải chạy hai lần mới cầm hết lên nhà được. Dưới nhà gặp không ít giáo sư quen biết, hỏi cô có phải dẫn bạn trai về ra mắt không. Ngô Đông Nghiên đỏ mặt gật đầu, Cao Du Giai bên cạnh cũng lễ phép chào hỏi mọi người.



Nhà Ngô Đông Nghiên ở tòa nhà phía sau, nhà ông nội Cao Du Giai lại ở phía trước nên cũng không nhiều người biết anh là cháu nội giáo sư Cao đã về hưu.



Dưới lầu, khi mẹ Ngô gặp phải người quen liền nghe được con gái dẫn bạn trai về nhà, mang theo rất nhiều thứ, còn chỉ chiếc xe dưới lầu, nói cho bà đây chính là xe của cậu nhóc đó, khen Ngô Đông Nghiên tìm được một người bạn trai vừa đẹp trai vừa lễ phép.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK