• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, cả khu tập thể trong trường đều biết một chuyện, cháu trai Cao lão sư đã về hưu đang yêu con gái nhà Ngô lão sư, người lớn hai bên đều gặp nhau rồi. Những người nhìn thấy còn miêu tả sinh động: trai tài gái sắc, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp.



Sau đó chỉ cần ba mẹ Ngô hoặc ông bà Cao ra ngoài thì tất cả mọi người đều trêu đùa, còn hỏi hai đứa khi nào kết hôn, đương nhiên cũng không thiếu những lời khen. Mẹ Ngô đắc ý suy nghĩ không biết khi nào con gái kết hôn.



Mừng nhất là hai lão nhân gia, Cao lão sư về hưu nên ở nhà, không có chuyện gì làm, mỗi ngày đưa vợ đi dạo, thỉnh thoảng đánh cờ với bạn. Lúc này hai người già đã tính toán lúc nào có thể ôm chắt.



(Editor: Cái này lại cũng còn lâu nhé, NĐN còn có em bé sau Du Du với Lục Hàm cơ mà… >.<)



Dù sao trong khu nhà này, ngày thường rất ít chuyện bát quái. Lúc này đột nhiên có chuyện vui, sao mọi người lại dễ dàng buông tha đề tài này được. Mấy ngày nay Ngô Đông Nghiên đi ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ gặp một số chú dì hỏi cô khi nào kết hôn, khiến cô mỗi lần chỉ có thể cười nói: Cháu còn trẻ, còn nhỏ, còn sớm, không vội.



Nhưng nhìn mặt ba mẹ mỗi ngày đều thỏa mãn về nhà, Ngô Đông Nghiên cảm thấy thật ra cũng không tệ lắm.



Mấy ngày sau, mẹ Cao Du Giai – Du Lị Lị nhận được điện thoại của mẹ chồng, bà cười không khép được miệng nói đến chuyện này, còn khen cháu trai tìm được một người bạn gái ngoan ngoãn dịu dàng, khen Ngô Đông Nghiên không ngớt.



Mãi cho đến khi cúp điện thoại, Du Lị Lị vẫn hơi sửng sốt thất thần. Sao chuyện mẹ chồng nói bà không biết chút nào vậy? Con trai đã có bạn gái, còn gặp nhà họ rồi?



Lần này Du Lị Lị tức giận không ít. Con trai đã gọi người khác là ba mẹ, còn người mẹ ruột này thì mơ mơ màng màng, bảo bà phải để mặt mũi ở đâu?



Lúc này Cao Du Giai đang xem văn kiện trong văn phòng. Khi nhận được điện thoại của mẹ liền cười đắc ý, chuyện nên đến cũng đã đến, bình thường mẹ anh sẽ không gọi vào thời gian này.



“Mẹ, sao lại gọi cho con giờ này?” Cao Du Giai giả bộ không biết chuyện gì hỏi bà.



“Đứa con bất hiếu này, con nói xem con có bạn gái, còn đi gặp trưởng bối nhà người ta, tại sao lại không nói với ba mẹ một tiếng? Bạn gái còn chưa đưa về, ba mẹ còn chưa đồng ý đâu. Cái thằng này… Còn coi mẹ là mẹ nữa không?’ Du Lị Lị thở phì phò nói.



“À, thì ra mẹ muốn nhìn con dâu, vậy cuối tuần con đưa em ấy về.” Cao Du Giai dựa vào ghế, ngón tay gõ lên mặt bàn, dáng vẻ ung dung tự tại.



“Có phải con dâu không thì gặp rồi mới biết. Còn có Trình Y sắp về nước, mẹ còn tưởng hai đứa mới là một đôi. Con, con coi hôn nhân là trò đùa à mà không hỏi ba mẹ có đồng ý không?” Du Lị Lị nói xong mới cảm thấy bớt giận một chút.



“Mẹ, con đã nói rồi, con chỉ coi Trình Y như em gái mà mọi người còn không tin. Chuyện này con sẽ giải quyết, tối về nói sau.” Cao Du Giai bất đắc dĩ nói, xem ra đầu tiên cần phải thuyết phục mẹ anh.



Du Lị Lị còn muốn trách móc vài câu nữa, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công việc của con trai, nên đành cúp máy trước. Cuối cùng không chịu nổi gọi điện cho ông xã nhà mình, phàn nàn con trai không biết tôn trọng bà…



____



Mấy hôm nay Ngô Đông Nghiên cố gắng thuyết phục Lục Hàm đi xem mắt. Nói mấy này rốt cuộc cũng khiến Lục Hàm gật đầu đồng ý, cô cao hứng gọi điện thoại cho Cao Du Giai.



Cao Du Giai bên này vừa kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, điện thoại liền vang lên làm anh còn tưởng mẹ lại gọi đến. Nhìn vào thấy người gọi đến là Ngô Đông Nghiên, Cao Du Giai cười nhận: “Bà xã, kiểm tra anh sao?”



Ngô Đông Nghiên ngây người, sau khi phản ứng lại mới phản bác một câu: “Ai muốn kiểm tra anh chứ, em muốn nói Lục Hàm đồng ý rồi, anh nói với chú nhỏ một chút đi, rồi sắp xếp thời gian cho bọn họ gặp mặt nhé.”



“Ừ, lúc nữa anh gọi điện cho chú ấy, sau đó nói lại cho em, được không?” Cao Du Giai cưng chiều nói, thanh âm ôn nhu mà trầm thấp.



“…Được.” Ngô Đông Nghiên nhỏ giọng trả lời, khóe miệng cong lên, cả người như ngâm trong hũ mật. Cô cảm nhận được sau khi Cao Du Giai đến nhà mình thì càng ngày càng dịu dàng hơn, không giống trước đây động một chút lại đùa giỡn; mặc dù thỉnh thoảng đùa hơi quá một chút, nhưng Ngô Đông Nghiên thấy rất đáng yêu. Có lẽ chỉ khi ở trước mặt cô, anh mới biểu hiện ra một mặt này.



Vì đang là giờ làm việc, Ngô Đông Nghiên không dám quấy rầy anh quá lâu, rất nhanh liền cúp máy.



Hiệu suất làm việc của Cao Du Giai từ trước đến nay rất cao, mấy phút sau đã gọi lại cho Ngô Đông Nghiên báo thời gian, nói hôm nay là được.



Sau khi cúp điện thoại, Ngô Đông Nghiên đi nói với Lục Hàm. Lục Hàm kinh ngạc ngẩng đầu lên khỏi giáo án: “Chuyện này gấp như vậy sao?”



Vốn dĩ Lục Hàm không có ý định đi coi mắt, cô vẫn cảm thấy tình yêu nên chờ duyên phận, thời điểm muốn đến tất nhiên sẽ đến. Vậy nên mặc dù 25 tuổi, chưa từng yêu đương nhưng cô tuyệt đối không sốt ruột. Nếu không phải vì Ngô Đông Nghiên một mực nói, cái người hình như tên Cao Thừa kia rất thích hợp với cô, khiến Lục Hàm muốn đi xem thử hạng người gì mà lại thích hợp, chính cô cũng không biết người đàn ông như thế nào mới phù hợp với mình cơ mà.



Ngô Đông Nghiên nhìn Lục Hàm đánh giá từ đầu đến chân. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy lụa trắng dài, kết hợp với mái tóc dài hơi cụp, có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.



Vậy là Ngô Đông Nghiên ngang nhiên xông tới nói: “Hôm nay chị mặc bộ này rất thích hợp đi coi mắt. Hôm nay luôn đấy, chọn ngày không bằng gặp ngày mà.”



Lục Hàm nhìn ánh mắt mong đợi của Ngô Đông Nghiên, không đành lòng cự tuyệt: “Được rồi.”



Ngô Đông Nghiên cao hứng làm động tác OK với Lục Hàm.



Lần đầu tiên làm bà mối, trong lòng Ngô Đông Nghiên rất hưng phấn, cô giống như hiểu được vì sao hồi còn học cao trung, Du Du lại thích làm loại chuyện này. Nếu thúc đẩy được Cao Thừa và Lục Hàm, trong lòng nhất định cảm thấy vô cùng thành công. Trong tâm trạng mong đợi, đột nhiên cô có cảm giác thời gian tan làm dài vô tận.



Cao Du Giai trực tiếp tới đón Ngô Đông Nghiên và Lục Hàm, địa điểm là Cao Thừa chọn, cách trường cao trung Thập Cửu hơi xa nên khi ba người đến, Cao Thừa đã ngồi đợi sẵn trong phòng.



Lúc đầu Cao Thừa cũng không có ý định đi xem mắt, nhưng Cao Du Giai nói là Ngô Đông Nghiên giới thiệu nên anh muốn đến nhìn xem, người con gái cháu dâu tương lai giới thiệu như thế nào. Anh cũng chỉ hơi hiếu kỳ thôi, mà Ngô Đông Nghiên lại nóng lòng mai mối, cộng thêm Cao Du Giai uy hiếp, nên dù sao buổi xem mắt này anh cũng phải đến.



Nhưng khi nhìn thấy cô gái kia dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng, đột nhiên cảm thấy lần này đến là đúng. Trước giờ anh chưa gặp người nào lạnh lùng như vậy, giống như mọi chuyện bên ngoài đều không có quan hệ gì với cô, cười với anh lạnh nhạt xa cách.



Kỳ thật khi nhìn thấy Cao Thừa, Lục Hàm cũng không quá kinh ngạc, cũng không khác Ngô Đông Nghiên miêu tả lắm, là một người đàn ông rực rỡ ấm áp, chẳng qua nhìn có cảm giác hơi… ngốc!



Ngô Đông Nghiên nhìn Cao Thừa ngây ngốc, rồi lại nhìn Lục Hàm vẫn lạnh nhạt như cũ, không biết ấn tượng đầu tiên của hai người về đối phương như thế nào, nên hơi sốt ruột.



Cũng may Cao Thừa kịp phản ứng tự giới thiệu: “Chào em, anh là Cao Thừa, Thừa trong thừa nhận, là… chú nhỏ của bọn họ.” Sau đó cảm thấy không đúng lắm, vội vàng bổ sung: “Vai vế của anh như vậy nhưng năm nay mới 27 tuổi.”



Anh vội vàng giải thích làm Lục Hàm bật cười: “Em biết, nhìn ra được tuổi của anh không lớn lắm.”



Cao Thừa thấy cô cười liền sững sờ, đưa tay gãi đầu, hơi mất tự nhiên nói: “Em, em còn chưa nói tên của em.” Khi Cao Du Giai gọi điện cho anh cũng không giới thiệu tên và tuổi tác của đối phương.



Lục Hàm thấy người này thật thú vị, rõ ràng là người đàn ông trưởng thành, nhưng tính cách vẫn hơi trẻ con, nụ cười trên mặt không ngừng: “Em là Lục Hàm, Lục trong đại lục, Hàm trong hàm dưỡng [1], năm nay 25 tuổi, là… đồng nghiệp của Nghiên Nghiên.”



[1] hàm dưỡng: là biết kiềm chế, tiết chế cảm xúc



Ngô Đông Nghiên lắng nghe từng câu từng chữ, suy đoán ấn tượng về đối phương của hai người cũng không tệ lắm, liền an tâm nhìn Menu. Nghe tiếng ghế dịch chuyển bên cạnh, cô ngẩng đầu nhìn Cao Du Giai, lại bị anh kéo đứng lên, sau đó nói thầm bên tai: “Chúng ta đi thôi, để hai người họ tự tìm hiểu.”



“A?” Ngô Đông Nghiên không hiểu nhìn Cao Du Giai.



Lục Hàm và Cao Thừa cũng nhìn, Cao Du Giai kéo Ngô Đông Nghiên nói: “Cháu có chuyện đi trước, hai người từ từ tìm hiểu nhé.”



Lúc này Ngô Đông Nghiên mới kịp phản ứng, Cao Du Giai chính là muốn lưu lại không gian cho bọn họ, cô vội vàng phối hợp: “Đúng vậy, bọn cháu đi trước nhé.”



Lục Hàm lúng túng nhìn Cao Thừa, trong lòng thầm oán giận Ngô Đông Nghiên, tại sao có thể để mặc cô một mình chứ, đây là lần đầu tiên xem mắt a. Nhưng hai người kia đã bước đi, cuối cùng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Cao Du Giai nắm tay Ngô Đông Nghiên ra khỏi phòng.



Cao Thừa nhìn ra Lục Hàm đang ngượng ngùng, chút xấu hổ trong lòng biến mất, cười nói: “Hai đứa nó đã có lòng, chúng ta cũng không thể phụ ý tốt này, nể mặt ăn một bữa cơm nhé?”



Lục Hàm cảm thấy từ chối không được hay cho lắm, chỉ có thể gật đầu.



Cao Du Giai dắt Ngô Đông Nghiên ra khỏi phòng cũng không đi về, mà kéo Ngô Đông Nghiên vào một phòng khác, cúi đầu cười nói: “Món ăn ở đây cũng không tệ. Vừa nãy thấy em nhìn Menu nghiêm túc như vậy, muốn ăn gì sao?”



Ngô Đông Nghiên ngượng ngùng cúi đầu. Vừa rồi cô nhìn những món ăn xanh xanh đỏ đỏ kia, đúng là hơi đói, không nghĩ lại bị anh nhìn ra.



Lúc này phục vụ đưa Menu tới, Cao Du Giai lật Menu đặt trước mặt Ngô Đông Nghiên, cưng chiều nói: “Muốn ăn gì nào?”



Ngô Đông Nghiên nhìn anh mở ra, duỗi tay chỉ một món trên menu: “Món này, còn có món này…”



Cao Du Giai ra hiệu cho phục vụ ghi lại, sau đó thầm nhớ những món cô thích ăn.



Rất nhanh đồ ăn đã mang lên hết. Sau khi chờ Ngô Đông Nghiên no bụng đặt đũa xuống, Cao Du Giai mới nói: “Ba mẹ anh biết chuyện của chúng ta rồi, thứ bảy này anh đưa em về nhà gặp ba mẹ nhé.”



Kỳ thật Ngô Đông Nghiên cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì lúc trước Cao Du Giai đã nói muốn dẫn cô về nhà, huống chi ông bà nội anh đều đã biết, nên cha mẹ anh biết cũng không bất ngờ lắm, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đối với chuyện này, cô cũng chỉ thấy hơi lo lắng, nhìn Cao Du Giai còn đang chờ mình trả lời, liền cắn môi nói: “…Dạ, được.”



“Đừng sợ, trước giờ chuyện của anh, ba anh đều mặc kệ, còn mẹ anh thật ra thích sĩ diện, tâm tư của bà rất đơn giản, khi quen là thấy rất dễ thân, hơn nữa còn có anh mà.” Cao Du Giai nói xong liền vươn tay xoa đầu cô.



“Vầng… em, em sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt.” Ngô Đông Nghiên ấp úng nói.



Cao Du Giai bật cười: “Được, biểu hiện thật tốt, biểu hiện tốt thì ông xã sẽ thưởng.” Nói xong không nhịn được hôn cô một cái: “Đi, anh đưa em về.”



“Ừm… được.” Ngô Đông Nghiên đỏ mặt đi theo Cao Du Giai ra khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK